Vẻ mặt của Lý Từ Nhiệm cũng rất khó nhìn.
Cô ta nói hoàn toàn đúng, bây giờ Lê Quân gặp ai cũng nói vậy.
Mình dạy bé cưng thì bé phản đối rằng trẻ con không biết nói dối, chỉ được phép nói thật.
Trịnh Quân Nga trừng mắt nhìn Lê Quân, nói tiếp: “Mọi người đều biết vật kỷ niệm chỉ phát cho khách quý tham dự buổi lễ! Vậy nên vật kỉ niệm bị giới hạn số lượng, mà Diệp Lâm Quân nhà cô không xuất hiện trên khán đài, vậy vật kỉ niệm của anh ta từ đâu mà có?”
“Khẳng định là đồ giải”
Trịnh Quân Nga cười lạnh nói: “Diệp Lâm Quân, anh chỉ có chút trò mèo này thôi à?”
“Vật kỷ niệm này chắc chắn là đồ giả!” “Sao nào, Diệp Lâm Quân? Cảm giác bị tôi vạch trần không dễ chịu đúng không?”
Trịnh Quân Nga lạnh lùng nhìn Diệp Lâm Quân, cô ta cảm thấy cực kì thỏa mãn. “Hơn nữa, anh định chứng minh vật kỷ niệm này là thật như thế nào?”
Trịnh Quân Nga đổi sang cách nói khác.
Diệp Lâm Quân cười: “Cô nói đồ giả thì là đồ giả vậy, không sao cả.”
Lý Từ Nhiệm hùa theo ngay lập tức: “Đúng, đây là đồ giả chúng tôi sưu tầm cho mình thôi, có bản cho người khác đâu!” “Hai người… Trịnh Quân Nga tức chết đi được.
Sau khi rời khỏi nơi này, cô ta nói chuyện này cho Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng.
Hai người họ vốn là quân nhân, hai mắt vừa nghe đến vật kỷ niệm của đại lễ Phong Vương đã sáng rực lên. Thứ này với người khác chỉ có giá trị sưu tầm nhưng với họ, ngoài giá trị ra còn có cả tình cảm nữa nên nó là vô giá. Chỉ cần giá của món đồ này ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, họ sẽ dùng tất cả những gì mình có để mua.
Vậy nên hai người vừa nghe đã thấy vội vàng. “Có thật không? Họ thật sự có hả?” Hàm Ngô Thị Lan đã bắt đầu run lên. “Đúng vậy, Diệp Lâm Quân lấy ra ba vật kỷ niệm, nhưng toàn bộ đều là đồ giả cả!” Trịnh Quân Nga khẳng khăng nói. “Cũng được, chỉ có khách quý xem lễ mới có vật kỉ niệm thôi! Diệp Lâm Quân lấy đâu ra cơ chứ?” Ngô Thị Lan vô ý thức nói.
Trịnh Quốc Thắng nói: “Không không không, đúng là chỉ có khách quý của buổi lễ mới có, nhưng có lẽ còn có những vật kỷ niệm khác cũng nên. Thông thường họ sẽ có thừa ra một ít, tặng cho người khác hay nhân viên làm việc trong buổi lễ chẳng hạn. Có lẽ thứ Diệp Lâm Quân lấy ra là thật cũng không chừng!”
Trịnh Quốc Thắng vừa nhắc nhở, mắt Ngô Thị Lan đã sáng rực lên.
Nếu là thật thì quá tốt rồi!
Cho dù chỉ được nhìn một cái cũng đủ để khoác lác với người trong giới rồi! “Quân Nga, cháu nhanh đi tìm hiểu xem vật kỷ niệm đó là thật hay giả! Trịnh Văn Viễn sẽ gửi biện pháp xác nhận cho cháu, cháu làm theo là được!” Ngô Thị Lan thúc giục.
Sau khi Trịnh Quân Nga có cách tìm hiểu, cô ta quay trở lại nơi ở của Diệp Lâm Quân.
Lúc này, bé Quân đang chơi đùa trong sân, bên cạnh bé bày rất nhiều vật kỷ niệm.
Bé vừa thấy Trịnh Quân Nga đến đã xị mặt cảnh giác. “Bé Quân chơi với cô nhé!” Trịnh Quân Nga cười nói. “Cô là người xấu, cháu không chơi với cô!” Bé Quân lập tức trốn đi, còn ôm vật kỷ niệm vào lòng.
Trịnh Quân Nga như nghĩ ra điều gì đó, con người láo liên, cười nói: “Bé Quân có muốn chứng minh vật kỷ niệm của ba cháu là thật không?”
Nghe câu đó, bé hằng hải gật đầu: “Muốn ạ!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 1775
Chương 1775