Hắc Phụng Hoàng cười khẩy một tiếng: “Ha ha, Diệp Lâm Quân cũng vì muốn giữ mạng nên mới làm ra chuyện này, thật là nực cười!”
“Đã không có gì, thì đi theo ta, chúng ta đi tiếp sứ giả do hoàng tử Vincent phái đến!”
Sau đó Hắc Hổ đitheo Hắc Phụng Hoàng rời khỏi sơn trang.
Đám người này làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Đặc biệt là đẳng cấp của Hắc Phụng Hoàng.
Đường mà cô ta muốn đi, chắc chắn sẽ được kiểm tra trước.
Phải đảm bảo không có nguy hiểm và theo dõi mới dám hành động.
Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn luôn theo sát trong bóng tối.
Không lâu sau, bọn họ đi đến một khu cao.
cấp ở Kinh Thành.
Hầu hết các doanh nhân hải ngoại đều sống ở đây, hiếm có người đến.
Nơi mà các doanh nhân sinh sống sợ là không có mấy người đến, cho nên đối với liên minh báo thù mà nói có tính bảo mật rất cao.
Mấy người Hắc Phụng Hoàng đi vào trong một căn biệt thự, sau đó đợi sứ giả của hoàng tử Vincent đến.
Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương cũng lẻn vào biệt thự…
“Phó thủ lĩnh, lần này Lạc Việt bị tổn thất rất nặng!”
“Không chỉ vấn đề mất đi tễ dược, chỉ cần lấy được tễ dược, người của hoàng tử Vincent có thể phân tích thành phần, loại thuốc này sẽ không còn thuộc quyền độc hữu ở Lạc Việt nữa”
“Không chỉ như thế, còn vì Diệp Lâm Quân mà khiến danh tiếng Lạc Việt bị ảnh hưởng nghiêm trọng! Thật là sảng khoái!” Hắc Hổ bật cười.
Hắc Phụng Hoàng đật đầu: “Ừm, đám tội nhân Lạc Việt đối với chúng ta mà nói, Lạc Việt càng thảm bại, chúng ta càng sảng khoái!”
Ánh mắt của bọn người Hắc Hổ toát ra từng tia hận thù lạnh lùng.
“Đúng, không sail Mỗi người trong liên minh báo thù chúng ta đều là tội nhân của Lạc Việt, đặc biệt là chúng ta, trên người mang đại tội tày trời!”
“Là Lạc Việt hủy hoại chúng ta, khiến chúng ta trở thành tội nhân, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy! Đáng lẽ sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, đều là Lạc Việt hại chúng ta thành ra như vầy!”
“Chúng ta đã sớm thề rằng, cả đời này sẽ phản bội Lạc Việt đến cùng! Trừ phi chúng ta chết, nếu không Lạc Việt đừng mong có một ngày yên ắng!”
Mấy người Hắc Hổ giống như phát điên, cười †oe toét, phát ra những lời căm hận.
Diệp Lâm Quân trong bóng tối cuối cùng cũng hiểu đám người liên minh báo thù là loại người gì…
Theo những gì bọn họ nói, đám người đó đều là tội nhân của Lạc Việt Mỗi người đều mang trên mình tội ác tày trời.
Suy đoán trước đây có lẽ họ đều là những nhân vật siêu cấp, vốn dĩ có một cuộc sống xa xỉ.
Nhưng vì bị Lạc Việt định thành tội nhân, cho nên tất cả bọn họ đều bị cách chức hết.
Những người này ngày đêm tích lũy thù hận, căm phẫn Lạc Việt càng lúc càng sâu đậm.
Bọn họ tụ tập với nhau, tổ chức ra liên minh báo thù này. Mấy năm nay, vẫn luôn chống đối Lạc Việt.
Không sai! Chính là hận! Hận đến ngút trời!
Trong mắt bọn họ, Lạc Việt chính là kẻ thù không đội trời chung!
Bọn họ chỉ cho rằng là Lạc Việt đã cướp đoạt hết mọi thứ của bọn họ, biến bọn họ thành tội nhân.
Chỉ biết trách người khác, nhưng lại không nghĩ xem tại sao Lạc Việt lại phải làm như thế?
Còn không phải do bọn họ đã phạm nhiều tội ác sao.
Chẳng hạn như giết người buôn lậu, hoặc là phản quốc diệt tộc…
Nhóm cặn bã này sẽ chỉ biết đổ lỗi cho người khác, mà không tự tìm nguyên nhân ở mình.
Bọn họ cho rằng bản thân mình không sai.
Thậm chí loại hận thù này, đủ để phản bội luôn cả vùng đất sinh ra họ, nuôi họ lớn lên.
Càng tàn nhãn hơn là bọn họ có thể nhẫn tâm giết hại cả đồng bào mình…
“Đúng là một đám cặn bã, bại loại!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 1868
Chương 1868