Trùng hợp sao? Không phải Nhất Vũ Kiên Vương cũng ở chỗ này đấy chứ? Sau đó Lý Hồng Thăng và mấy người đi trước dân đường, đường này càng đi càng quen.
Cái này không phải thông tới biệt thự của Nhất Vũ Kiên Vương à? Sau đó, sự thật khiến sáu tên người hâu muốn nổi điên.
Quả nhiên là nơi này! “Diệp Lâm Quân mau ra đây! Chúng tôi biết anh đã về, cái tên bán nước này!” “Ngoan ngoãn lăn ra đây ngay, đừng ép chúng tôi ra tay!” Mấy người đám Lý Hồng Thắng hướng về biệt thự hô lớn.
Lần này, sáu tên người hầu thật muốn khóc.
Thật sự là Nhất Vũ Kiên Vương…
Diệp Lâm Quân mà hai nhà Lý, Trịnh chán ghét chính là ngài ấy! Khi thấy bóng dáng của Hoàng Hải Bắc, bọn họ càng thêm khẳng định điểm này.
“Lão bất tử kia, mau cho Diệp Lâm Quân ra, đừng có giấu điểm!” “Đúng, nếu không tôi sẽ đánh ông!” Lý Hồng Thẳng và Trương Phúc Long hô to gọi nhỏ với Hoàng Hải Bắc.
Phụt! Sáu tên người hầu đều muốn nôn ra máu.
Đám người này điên rồi à? Dám lón tiếng với vị này? Thật sự không biết, ngay cả Hoàng Đế Tây Đường cũng không dám à? Muốn chết sao? Bọn họ bị dọa đến run lấy bẩy, chỉ muốn lập tức quỳ trên đất.
Nhất là nhìn thấy Hoàng Hải Bắc nhìn về phía nơi này, da đầu bọn họ đều tê tê, bộ dạng như sắp phải chết…
Đang lúc đám người kia hô hào ầm, Diệp Lâm Quân đi từ bên trong ra.
Ngồi trên xe lăn, để Bắc Thiên Vương đẩy.
“Diệp Lâm Quân, cái tên bán nước kia, mày còn dám ra à?”
Lý Hồng Thái lập tức quát.
Diệp Lâm Quân cười lạnh nói: “Không phải anh bảo tôi ra à?”
“Quân bán nước, mặt dày vô sỉ, mày có dám mở mồm ra nói chuyện? Còn có mặt mũi trở về?”
Đám người tức giận nói.
“Diệp Lâm Quân này là người sống không thẹn với lương tâm, một lòng vì Lạc Việt, ở đâu mà bán nước hại dân?”
Diệp Lâm Quân rất thẳng thắn đáp lại.
“Ha ha, bây giờ toàn Lạc Việt, toàn thế giới có ai là không biết mày chính là kẻ bán nước?”
“Nói thật cho mày biết, lần này bọn tao tới chính là để bắt mày! Mày đừng hòng chạy!”
“Đi chung với chúng tao chính là sáu vị cao thủ đến từ môn phiệt Tây Đường của Hoàng đế Tây Đường, mày còn chạy được chắc?”
Lý Hồng Thăng giới thiệu mấy người.
Nhưng sáu vị kia nào dám chứ?
Sớm biết tình hình thế này, đánh chết bọn họ cũng không dám tới.
Sáu tên người hầu vừa định quỳ xuống lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lâm Quân.
Sáu người lập tức dừng động tác.
“Diệp Lâm Quân, tao khuyên mày ngừng phản kháng, ngoan ngoãn cùng chúng tao về nhận phán xét đi! Nếu không sẽ phải để mày chịu nỗi đau da thịt rồi!”
Trương Phúc Long cười to nói.
“Được, vậy tôi sẽ trở về với các người, để xem rốt cuộc là ai muốn phán xét tôi?”
Diệp Lâm Quân cười.
“Người đâu, bắt anh ta lại.”
Sau đó, đám người đẩy Diệp Lâm Quân lên xe, thẳng đến nhà tổ của nhà họ Lý.
Bắc Thiên Vương và Hoàng Hải Bắc đều không có đi theo.
Một đoạn đường đi, sáu tên người hầu đều một mực đổ mồ hôi lạnh.
Dưới chân cũng ướt sũng mồ hôi.
“Các vị đại nhân sao vậy? Nóng vậy sao?”
Lý Hồng Thắng và những người khác tò mò hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 1874
Chương 1874