TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 63

Chương 63

“Thằng hai, đem cô ta về đi, hai người nên tự ngẫm lại với nhau đi!”

Ông cụ Tô đã kiềm chế bản thân lắm rồi, ông đã cố để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.

Người ngoài có thể không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng Vệ Uyển và bà ngoại Hạnh Hân biết rất rõ rằng ông cụ Tô muốn bọn họ ly hôn.

Bà ngoại Hạnh Hân lại bắt đầu xen vào: “Ông thông gia bình tĩnh, bình tĩnh!”

“Tiểu Uyển cũng không phải cố ý, nó chỉ là quá yêu con gái mình mà thôi! Như vậy làm sao có thể gọi là sai được?”

Bà ngoại Hạnh Hân ngoài mặt thì tươi cười nhưng thực ra trong lòng lại rất khó chịu.

Sắc mặt Vệ Uyển trở nên khó coi, nói: “Mẹ đừng nói nữa.”

Cô quay lưng bỏ đi, bà ngoại Hạnh

Hân vội vàng đi theo.

Sau khi đi xa, bà ngoại Hạnh Hân lại bắt đầu.

“Con xem! Mẹ vừa mới nói người nhà bọn họ thiên vị, quả không sai mà! Đều là cháu, sao có thể không ngừng chỉ trích Hạnh Hân như thế?”

“Hạnh Hân còn nhỏ như vậy, không biết có bao nhiêu oan ức!”

“Họ không nói một lời nào chỉ trích Túc Bảo, vậy đó hoàn toàn là lỗi của nhà chúng ta sao? Nếu mọi việc cứ tiếp tục như vậy, có khi một thời gian nữa họ sẽ đuổi Hạnh Hân đi luôn ấy chứ!”

Vệ Uyển buồn bã, tức giận nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ về đi!”

Bà ngoại Hạnh Hân lầm bầm bỏ đi.

Vệ Uyển đi một mình, vừa đi vừa lau nước mắt trong sự bất bình.

Cô ta vẫn cảm thấy mình đúng, ông cụ Tô và những người khác đúng là quá thiên vị.

Vệ Uyển đang kìm nén sự bất mãn của mình, nhưng vào lúc này, cô ta nhìn thấy có người đang gây rối ở cổng trang viên.

Một bảo vệ gác cổng vội vàng đi tới, định tìm quản gia, nhưng Vệ Uyển lập tức ngăn lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bảo vệ nói: “Có hai người bên ngoài nói là cha mẹ của tiểu thư Túc Bảo… Tôi phải đi báo với quản gia.”

Vệ Uyển sửng sốt, cha ruột của Túc Bảo?

Cô đã nghe nói về gia đình nhà họ Lâm ở Nam Thành, sau khi Túc Bảo khiến mẹ kế bị sảy thai, ba của Túc Bảo là Lâm Phong đã đánh chửi Túc Bảo thậm tệ, vậy nên nhà họ Tô đã trực tiếp khiến họ phá sản.

Vệ Uyển cụp mắt xuống, ánh mắt khẽ lóe lên.

Hạnh Hân của cô ta oan ức như vậy, buồn khổ như vậy, tại sao Túc Bảo lại có thể sống vui vẻ?

Cô ta phải để người khác thấy Túc Bảo là đứa trẻ như thế nào!

Phải để mọi người biết rằng Túc Bảo biết nhà ông bà ngoại giàu có, lập tức theo các cậu rời đi, bỏ lại ông bà nội và bố ruột đang chật vật sống qua ngày.

Đây chẳng phải là ghét nghèo yêu giàu sao?

Vệ Uyển nói: “Cho bọn họ vào đi.”

| Tải iWin