Diệp Tu sau khi hất ngã Ám Dạ Miêu Yêu thì nhanh chóng nhặt 3 cái móng tay của nó, thêm với 6 cái trước đấy tổng cộng đã được 9 cái, đạt yêu cầu của hắn rồi, thật đáng mừng. Ngoài cái này, hắn còn có 4 cái móng vuốt Ám Dạ Miêu Yêu, thứ này hắn không cần, nhưng sẽ có người cần. Chờ sau khi giúp mấy người kia phá được kỷ lục, yêu cầu lấy hàng đổi hàng hẳn sẽ không bị từ chối.
Diệp Tu nghĩ xong liền cho Quân Mạc Tiếu rời khỏi phó bản, Trục Yên Hà bên này đã trực tiếp rời khỏi trò chơi. Nghỉ ngơi mười phút để giải trừ trạng thái lâm nguy, sau đó quay về thôn tân thủ, dùng 1225 điểm kỹ năng học sạch sẽ. Người chơi đến cấp 20 sẽ có 1250 điểm kỹ năng, Quân Mạc Tiếu nhờ có được sách kỹ năng mà dư ra 5 điểm, xem như dẫn trước một tí.
Chuẩn bị kỹ năng hoàn tất, lập tức rời khỏi thôn tân thủ, chính thức bước vào đại lục Vinh Quang.
Từ lúc này hệ thống sẽ không hỗ trợ phân phối đám đông nữa. Bao quanh cả Rừng Rậm Băng Sương chỉ toàn người với người. Rất nhiều phó bản của Vinh Quang không có lối vào cố định, ví dụ như Rừng Rậm Băng Sương, rừng cây này chính là phó bản, tùy tiện tiến vào từ phía nào cũng được.
“Mọi người ở đâu? Tui đến Rừng Rậm Băng Sương rồi.” Bên ngoài Rừng Rậm Băng Sương rất náo nhiệt, sau khi chia tay thôn tân thủ, thị trường giao dịch cũng dần khởi bước, ngoại thành Rừng Rậm Băng Sương trở thành thị trường đầu tiên, không ít người lập quầy buôn bán. Diệp Tu vừa đi vừa dạo sơ qua hai quầy, giá tiền đều lung tung cả lên. Người không hiểu cứ nghĩ bán thấp sẽ chịu thiệt, đều nâng giá rất cao; Người có hiểu biết thì sẽ không lấy vật liệu hiếm ra buôn bán vào lúc này, chỉ bán vài món trang bị cấp 20.
Nhưng những trang bị này sẽ lọt vào mắt của những người chơi thăng cấp nhờ nhiệm vụ, dù sao nhiệm vụ chỉ thưởng trang bị lục, kém hẳn một cấp so với đồ lam. Như Quân Mạc Tiếu vậy, nhờ đi phó bản thăng cấp mà cả người đã đủ bộ đồ lam.
Lướt qua vài quầy không phát hiện được gì, tin của Lam Hà đã gửi đến, báo tọa độ cho Diệp Tu. Diệp Tu vội vã chạy đến, chỉ chốc lát, Quân Mạc Tiếu đã xuất hiện trong tầm mắt đội Lam Hà, bốn người nhất thời hít sâu một hơi. Vị cao thủ đầu tiên của khu 10 mà họ coi trọng, thực sự quá “mô-đen”, cả người pha trộn rất nhiều phong cách, trò mịe gì đây?
Bốn người há hốc mồm nhìn trang bị trên người Quân Mạc Tiếu. Trong Vinh Quang không có chức năng kiểm tra hoặc giám định thông tin của người chơi, người chơi phải dựa vào mắt thường mà điều tra, theo hình dáng và chi tiết để xác định trang bị. Quân Mạc Tiếu mang đầy đủ cả năm loại giáp vải, da, xích, nặng và nhẹ.
Phong cách này khá bình thường ở thôn tân thủ, nhưng đến đại lục Vinh Quang thì lại là chuyện khác. Bởi vì người chơi rời thôn tân thủ đều lên cấp 20, đã chuyển nghề hết, sau khi chuyển nghề thì không thể mặc lung tung, bởi vì mỗi nghề sẽ chuyên một loại trang bị khác nhau, thế nên người bình thường hầu hết sẽ chọn những trang bị phù hợp với nghề nghiệp mình. Thỉnh thoảng sẽ vì vài yêu cầu đặc biệt mà mặc món khác, nhưng giống như Quân Mạc Tiếu, từ đầu đến chân mặc cả năm loại thì quả thực không có ai.
Trong khi bốn người còn đang mờ mịt, Diệp Tu đã điều khiển Quân Mạc Tiếu đến bên cạnh, đeo tai nghe, “ê ê” thử giọng.
“Nghe được rồi.” Lam Hà tiếp lời.
“Chào mọi người.” Diệp Tu chào hỏi.
“Chào …”
“Giới thiệu chút nào, Hệ Châu, Đăng Hoa Dạ, Lôi Minh Điện Quang, là những cao thủ tinh anh nhất của Lam Khê Các tụi tui.” Lam Hà lần lượt giới thiệu ba người.
“Chào mọi người chào mọi người, chờ tui thêm chút nữa! Ngại quá.” Diệp Tu vừa nói xong một câu đã không động đậy nữa. Ba người khác thừa lúc Quân Mạc Tiếu vẫn chưa nhập đội, điên cuồng gõ chữ châm chọc trong kênh tổ đội.
“Ông không tìm nhầm người đó chứ?” Đăng Hoa Dạ hỏi.
“Nói nhảm!”
“Nghề cũng chưa chuyển?” Lôi Minh Điện Quang hỏi.
“Hẳn bảo sẽ xem sau. . .”
“Hắn thế này, có thể giúp chúng ta phá kỷ lục ư?” Đăng Hoa Dạ vô cùng hoài nghi.
“Không được thì thôi, mục đích của chúng ta là xem trình độ sâu cạn của hắn.” Lam Hà nói.
“Mấy cái khác không biết, ID của hắn sâu hay cạn thì tui nhìn ra rồi.” Lôi Minh Điện Quang nói.
“Cái gì?”
“Quân Mạc Tiếu sao, chính là bảo người khác đừng cười, ông bạn này tới đây để làm trò cười chăng?” Lôi Minh Điện Quang nói.
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong, người ta chưa chuyển nghề, mặc thế này rất bình thường.” Lam Hà cũng không biết những lời này phải chăng cũng thuận tiện kiếm cớ cho mình. Toàn thân lộn xộn của Quân Mạc Tiếu cũng khiến cậu thích ứng không kịp, ở đại lục Vinh Quang nhiều năm thế rồi, cậu vẫn chưa thấy người nào ăn mặc tự do dữ dội thế này.
“Tên này không chuyển nghề, chẳng lẽ định chơi tán nhân?” Hệ Châu từ nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, hắn cũng là người chơi khá lão làng, biết rằng rất lâu trước đây có người từng chơi tán nhân.
“Tán nhân? Cách chơi ấy lỗi thời rồi! Không phải bởi vì cấp 50 không có nhiệm vụ Thức Tỉnh nên không thể thăng cấp ư?” Đăng Hoa Dạ không có thâm niên lâu như Hệ Châu, nhưng kiến thức rộng rãi, biết sơ sơ những chuyện trước đây.
Lúc ấy, khu 3 của Vinh Quang vừa mới mở, lần đầu tiên Vinh Quang gia tăng đẳng cấp giới hạn, từ 50 lên cấp 55.
Mà nhân vật muốn lên cấp sau cấp 50 phải hoàn thành nhiệm vụ Thức Tỉnh nghề nghiệp. Tán nhân bởi vì không có nhiệm vụ thức tỉnh, thế nên cấp cao nhất chỉ dừng lại ở 50. 5 cấp, đây là một mức chênh lệch từ trang bị đến kỹ năng trong Vinh Quang, nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau này đẳng cấp tiếp tục gia tăng, tán nhân và những nghề khác sẽ không ngừng chênh lệch, ai nấy đều rõ ràng, tán nhân đã mất đi giá trị rồi.
“Lẽ nào hắn định chơi đến 50 mới chuyển nghề?” Đăng Hoa Dạ nói.
“Thế sẽ không mất điểm thuộc tính chứ?” Lôi Minh Điện Quang nghi ngờ. Thuộc tính của mỗi nghề tăng không giống nhau. Nếu cởi sạch trang bị của kiếm khách cấp 50 và pháp sư nguyên tố cấp 50 sẽ thấy ngay sự khác biệt về thuộc tính. Tỷ lệ tăng điểm thuộc tính của tán nhân không giống với bất kì nghề nghiệp nào, theo một cách mãi đến khi cấp 50, sau này mới chuyển nghề, vậy điểm tăng trong 30 cấp từ cấp 20 đến cấp 50 có thể chỉnh sửa được ư?
“Này ai biết. . . bây giờ còn có người quan tâm đến vấn đề này ư?” Đăng Hoa Dạ nói.
Mọi người trầm mặc, bọn họ là cao thủ, là cao thủ tinh anh, nhưng vấn đề này quả thực không quan tâm lắm, cũng không cần phải quan tâm, ai lên cấp 20 mà không chuyển nghề chứ? Đã nhiều năm rồi chưa từng gặp qua người nào như vậy.
“Chúng ta đoán làm gì? Trực tiếp hỏi thử không phải xong ngay sao.” Đăng Hoa Dạ bước thẳng tới trước mặt Quân Mạc Tiếu: “Ông bạn, không chuyển nghề là định chơi tán nhân à?”
Không hề phản ứng.
“Người anh em, có đó không?” Đăng Hoa Dạ la lên.
“Vừa mới bảo đợi, hẳn là không có mặt.” Lam Hà nói.
“Nếu là tán nhân, hắn mang theo tất cả vũ khí đúng không?” Lôi Minh Điện Quang hiếu kỳ mà đi quanh Quân Mạc Tiếu hai vòng, hai tay Quân Mạc Tiếu lúc này trống trơn, không cầm vũ khí. Bởi vì Ô Thiên Cơ của Diệp Tu đã bị hắn bỏ vào hệ thống chỉnh sửa trang bị.
Vũ khí vừa đặt vào, lập tức không còn là hình dáng vốn có, hệ thống chỉnh sửa trang bị sẽ tự động quét ra bức vẽ cấu tạo của Ô Thiên Cơ, Ô Thiên Cơ khá phức tạp, hiện đầy đủ cũng phải vài trang màn hình.
Mà Diệp Tu lúc này đang cẩn thận lấy móng tay của Ám Dạ Miêu Yêu kiếm được trong Rừng Rậm Cách Lâm ra, cẩn thận cầm lên rồi bắt đầu đưa về phía đầu nhọn cuối nan ô trong bức vẽ cấu tạo của Ô Thiên Cơ.