TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 80: Chương 80: Hội trưởng khổ tâm

“Chưa từng nghe qua.” Lam Hà chỉ có thể mờ mịt cùng Xuân Dịch Lão.

“Nếu đúng là một nhân vật như thế, lúc nào đó để tui đi gặp thử!” Xuân Dịch Lão nói.

“Ừa, chờ hắn cấp 23 đã, tui đã hẹn hắn cùng ghi kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa, đến lúc đó ông nhớ tới.” Lam Hà nói.

“Hắn còn chưa lên 23?” Xuân Dịch Lão kinh ngạc.

“Mới 21. . . . . .” Lam Hà có chút xấu hổ thay cho Quân Mạc Tiếu. Cho dù nói như thế nào, trong game online thì đẳng cấp luôn là một biểu tượng, một cao thủ đang “sốt” của khu 10, cấp bậc lại bình dân và phổ biến như thế, điều này khiến cho những kẻ sắp sửa lên 25 như đám Lam Hà đều không nói nên lời.

“Ây ây ây. . . . . . Có cơ hội thì đến gặp thử vậy.” Xuân Dịch Lão nói.

“Vậy lần sau nhờ ông.” Lam Hà nói.

“Được.” Xuân Dịch Lão gật đầu, tuy rằng không nói thẳng, nhưng ý của Lam Hà đã rất rõ ràng, chính là hi vọng lần này lão đại chân chính của công hội là gã sẽ đến đó quyết định xem rốt cuộc phải sử dụng thái độ gì với tên cao thủ này, có nên bất chấp tất cả để lôi kéo không.

Lại tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, nhìn Xuân Dịch Lão rời khỏi rồi, Lam Hà lại theo thói quen tự khen acc bự của mình một chút, đang chuẩn bị thoát game, đột nhiên nghe thấy một thanh âm mà cậu không thích chút nào vang lên bên tai: “A, lão Lam? Sao ông lại rảnh rỗi trở về thế.”

Nhọ quá đi! Trở về có một chút, lại cứ gặp phải tên này. Lam Hà thở dài, chuyển góc nhìn sang, lập tức thấy cái tên nghe có vẻ sâu sắc: “Thùy Dương Quấn Bờ” và toàn thân trang bị đốt tiền của hắn ta.

“Không có gì, có chút việc trở về nhìn chút.” Lam Hà không ngọt không nhạt đáp lại.

“Nếu rảnh như vậy, đi đấu trường làm hai ván không?” Thùy Dương Quấn Bờ đương nhiên rất tiếc nuối lần đấu hụt bữa trước.

“Không rảnh, còn phải quay về khu mới chạy phó bản.” Lam Hà cự tuyệt rõ ràng.

“Có lẽ không lâu lắm đâu!” Thùy Dương Quấn Bờ khi nói chuyện có lẽ cũng thích nén giọng ở cổ họng, ra vẻ hiền lành. Người này từ tên đến hành vi cả trang bị đều là một kẻ cực kỳ thích thể hiện. Mà ẩn ý trong đấy, rõ là đang ám chỉ hắn ta chẳng cần tốn nhiều sức đã có thể đánh bại Lam Hà.

Lam Hà là kẻ sĩ diện, lập tức liền nóng máu, khí huyết sôi trào lập tức muốn hung hăng mà K.O tên này liền hai ván, kết quả đột nhiên lại truyền đến một âm thanh: “Lam Kiều ông còn chưa đi?”

Lam Hà chuyển góc nhìn qua, nhìn thấy Xuân Dịch Lão không biết tại sao lại quay lại đây.

“Đi.” Lam Hà lên tiếng, không để ý đến Thùy Dương Quấn Bờ, trực tiếp logout.

Xuân Dịch Lão trở về là giúp cậu giải vây, Lam Hà hiểu rất rõ.

Thùy Dương Quấn Bờ luôn từng bước chèn ép cậu, trong công hội có rất nhiều người biết. Tuy rằng hiện tại có tin đồn hội trưởng phái Lam Hà đến khu 10 là muốn dìm cậu nâng Thùy Dương Quấn Bờ lên, nhưng trong lòng Lam Hà biết rất rõ, chiêu này của Xuân Dịch Lão, một mặt là để cậu và Thùy Dương Quấn Bờ không tranh đấu với nhau. Bởi vì tranh đấu như thế, dù cho ai thắng ai thua cũng sẽ bị mất mặt, thậm chí không còn mặt mũi tiếp tục ở lại công hội mà rời đi. Rời khỏi, chẳng khác gì bị ép đi, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người không đồng tình, dẫn tới thất vọng với công hội, cuối cùng có thể gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Dù sao thì Thùy Dương Quấn Bờ và Lam Hà cũng là đại biểu cho hai thế lực mới và cũ trong Lam Khê Các.

Còn mặt kia, thực chất là Xuân Dịch Lão đang trá hình giúp Lam Hà củng cố vị trí. Thoạt nhìn, dường như Lam Hà đang rời xa tầng trung tâm là Thần Chi Lĩnh Vực bên này, nhưng mà ở khu 10 thì cậu lại là người làm chủ, ở nơi đấy không biết sẽ chiêu mộ được bao nhiêu cao thủ mới. Chờ Lam Hà dẫn theo những người này vào Thần Chi Lĩnh Vực rồi, trong mắt liệu còn có lão đại Xuân Dịch Lão này hay không vẫn rất khó nói, nên càng miễn bàn đến cọng rễ hành như Thùy Dương Quấn Bờ.

Phái đến khu mới, chính là thả tay để Lam Hà xây dựng nền tảng của mình, nói cái gì mà trục xuất chứ, suy nghĩ vậy có hơi ngây thơ rồi.

Lam Hà rất rõ ràng điều này, bởi vì từ đầu đến cuối Xuân Dịch Lão đều cực kỳ thản thiên mà nói rõ với cậu. Người này còn nói thẳng với cậu, nếu Lam Hà muốn PK với Thùy Dương Quấn Bờ, gã không nghĩ Lam Hà có lợi thế, gã cho rằng nếu chia thắng bại của cả hai làm ba phần, Lam Hà chỉ chiếm hai phần thôi.

Lam Hà bất đắc dĩ, cậu cũng biết mình không thể dễ dàng nắm chắc phần thắng Thùy Dương Quấn Bờ trong tay được, hiện tại coi bộ Xuân Dịch Lão còn nhìn thấu hơn.

Trong lòng Lam Hà hiểu rõ, vừa thấy Xuân Dịch Lão đột nhiên vòng về giúp mình giải vây, cảm nhận được tâm tư mà gã trằn trọc suy tính, vì thế không so đo với Thùy Dương Quấn Bờ nữa, trực tiếp thoát ra.

Lại nói tiếp, trong giây phút logout ấy, Lam Hà lại đột nhiên nghĩ đến một suy nghĩ cổ quái. Cậu thật sự rất muốn nhìn xem một kẻ thích thể hiện như Thùy Dương Quấn Bờ lại bị tên đại cao thủ như Quân Mạc Tiếu áp chế hoàn toàn sẽ ra sao.

Suy nghĩ này hơi xấu xa. . . . . . Lam Hà vỗ vỗ đầu mình. Nói thế nào thì, Thùy Dương Quấn Bờ cũng là người cùng công hội, mâu thuẫn nội bộ giữa họ, sao mình lại có thể trông mong người ngoài đến làm mất mặt người mình chứ?

Thế nhưng. . . . . . thật sự vẫn rất mong chờ nha! Lam Hà phát hiện bản thân không thể tự dối lòng mình, ôi cậu sến súa rồi. Sau khi thở dài hai cái, Lam Hà đăng nhập lại tài khoản khu 10.

Vừa online đã có người trong công hội gọi cậu đi phó bản, Lam Hà nhìn thanh kinh nghiệm cũng sắp lên cấp 25, trong đầu tự nhiên “ting” một cái, cậu đã quên mất một việc rồi!

Nhớ ra liền vội vàng mở danh sách bạn tốt tìm Quân Mạc Tiếu: “Đi Rừng Rậm Băng Sương với bọn tui lần nữa không?”

Kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Băng Sương vẫn chưa phải mức cuối cùng. Những người chơi sàn sàn cấp nhau như họ đều sắp lên cấp 25 ngay lập tức rồi, sau khi thay đổi trang bị cấp 25, đây mới là lúc phó bản Rừng Rậm Băng Sương ghi lại thành tích cuối cùng. Nhưng mà, cho dù mặc trang bị cấp 25, muốn bọn họ bắt chước Quân Mạc Tiếu dùng Một Đợt Sóng Xô, cái khác thì không có vấn đề gì, nhưng công việc dẫn quái và tụ quái thật sự chẳng ai trong họ làm được, nói thật thì cả đám đều lén thử cả rồi

Lam Hà luôn mong Quân Mạc Tiếu nhanh chóng lên cấp 23 để đi Mai Cốt Chi Địa với họ, lại hoàn toàn quên mất Rừng Rậm Băng Sương còn chưa chinh phục hoàn toàn.

“Cái này. . . . . .” Diệp Tu đáp lại có vẻ do dự.

“Không phải lại hẹn trước rồi chứ?” Lam Hà muốn xỉu.

“Đúng là đã hẹn.” Diệp Tu bất đắc dĩ.

“Lại là Mưu Đồ Bá Đạo?” Lam Hà buồn bực.

“Đúng vậy đó!”

“Người anh em, tui hẹn ông Mai Cốt Chi Địa thì ông đều bảo nói sau! Sao bọn họ hẹn cái là ông đồng ý ngay.” Lam Hà rơi lệ đầy mặt.

“Ông hẹn tui toàn mấy việc hiện tại tui không thể làm được! Rừng Rậm Băng Sương, đêm nay có thể đi rồi.” Diệp Tu nói.

Lam Hà hết cách rồi, cậu quyết định sẽ dí mắt chòng chọc vào cấp bậc của Quân Mạc Tiếu, chờ nó biến thành 23 sẽ hẹn đi Mai Cốt Chi Địa ngay và luôn.

Rừng Rậm Băng Sương. . . . . . Lam Hà nhìn lại kỷ lục có chút đau lòng, bọn họ mới tạo ra nó chưa được bao lâu đâu, chắc chắn đêm nay là em nó qua đời rồi.

“Có lẽ cũng chưa chắc?” Lam Hà bỗng nhiên nghĩ đến, tuy rằng cấp bậc đều đã lên 25, nhưng về phương diện trang bị thì chưa chắc có thể đuổi kịp nhanh như vậy. Bọn họ hiện tại đều dùng vũ khí tím cấp 20, đó là bởi vì phó bản ở thôn tân thủ không giới hạn số lần vào, trong quá trình bọn họ cày cấp đến 20 đương nhiên sẽ kiếm ra rất nhiều trang bị. Nhưng còn hiện tại? Tuy trang bị tím cấp 25 đều rơi ra ở cả Rừng Rậm Băng Sương và Mai Cốt Chi Địa, nhưng vũ khí tím thì không có tỉ lệ rơi ra cao như thế, lúc này mới hai ngày, mỗi bản bốn lần, liệu có thể kiếm được đủ đồ cho cả đội không?

Tính toàn như vậy, kết quả là Lam Hà vẫn buồn bực. Trang bị tím cấp 25 tuy rằng không nhiều bằng cấp 20, nhưng vẫn có thể kiếm đủ cho một đội. Nếu Lam Khê Các bọn họ có thể làm được, chắc chắn Mưu Đồ Bá Đạo cũng không thành vấn đề! Haiz. . .

| Tải iWin