Ý đồ của Trần Dạ Huy đã rõ, nhưng công kích của Diệp Tu lại càng rõ hơn, hoàn toàn nắm được dự định của Trần Dạ Huy. Một chiêu Vỡ Núi Kích tấn công ngay vào chính giữa vòng vây của đối phương. Sóng xung kích khuếch tán ra, phản ứng chậm hơn liền tránh không được, chưa kịp dàn trận cũng đã bị một kích này đánh cho ngã trái ngã phải rồi.
Thiên Kích, Lạc Hoa.
Vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu khép lại duỗi ra, sử dụng hai kỹ năng của pháp sư chiến đấu ở hình thái chiến mâu, xoay người chưởng bay bốn người. Tiếp đấy nhấc chân đá lên một người. Ô Thiên Cơ rụt về thành hình thái súng, đạn bắn ra, máu người nọ phun như vũ bão, Diệp Tu đang sử dụng phương thức bắn thẳng của BBQ. Loại tấn công này cần thao tác phải nhanh, mục tiêu vừa lơ lửng phải rút súng bắn ngay, nguyên lý giống như ma đạo học giả cưỡi chổi bay thấp.
Người chơi nọ bị bay ngược ra ngoài rồi va liên tục mấy người, không bay quá xa lại làm ngã đến ba người.
Trận hình dưới sự chỉ huy của Trần Dạ Huy, bị ba lần công kích của Diệp Tu đánh cho rối tung lên. Hai người Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng chia nhau mà đánh, một trái một phải, công kích rất nhanh không gì sánh được, chỉ một hồi, tuy không chết bao nhiêu mạng nhưng chẳng còn mấy ai đứng vững.
Đất cát vàng cuốn qua, 24 tên tay chân do Trần Dạ Huy chỉ huy, chết 1, ngã 13, còn góc nhìn của 10 kẻ còn lại thì loạn đến mức không phân biệt rõ đông tây nam bắc. Ba người Quân Mạc Tiếu vẫn đứng vững, mỗi người tay cầm vũ khí dũng mãnh đứng giữa vòng vây, khí thế áp đảo có một không hai.
Thiên Thành ngây người, triệt để ngây người.
Hóa ra sáu người là dư sức rồi ư? Chỉ cần ba người này cũng đã chặn được thế tiến công của 24 người.
Thiên Thành từng có kinh nghiệm chiến đấu với đối phương, tuy rằng gã chết rất nhanh, nhưng điều đấy chứng tỏ thực lực và khả năng phối hợp của đối phương không hề kém, nhưng tại sao vừa đụng tới ba người này lại trở nên mỏng manh như tờ giấy thế? Ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa tới, thế bao vây đã biến mất, từng người nhào tới, xoay lòng vòng tìm hướng đánh, tìm được rồi lại không dám đánh. . .
Ngầu vãi chưởng!
Thiên Thành hâm mộ rồi.
Gã luôn luôn độc lai độc vãng, hình ảnh gã ngạo nghễ đứng thẳng giữa đội hình sụp đổ của phe địch chính là thứ gã hằng mơ tưởng. Mà hiện tại, mơ tưởng trở thành hiện thực, tuy đối phương chỉ có ba người, nhưng đây đích thật là cảnh giới mà gã một mực hướng tới.
Giờ khắc này, nhân vật của đối phương rõ ràng đang cử động, nhưng Thiên Thành lại cảm thấy thời gian như dừng lại. Bởi vì với gã, những tên kia chỉ làm nền, không đáng kể, trong mắt gã chỉ có ba bóng dáng ngay giữa vòng vây. “Hệ Xạ Thủ nổ súng đi! ! !” “Ma đạo làm rối tầm mắt của họ! !” “Kiếm khách làm gì vậy, bảo vệ tốt vị trí của cậu đấy! ! !” “Triệu hồi sư kia ngốc à! Vào vị trí tốt mới triệu hồi thú chứ, mẹ nó! ! Lại bị cắt đứt! Cậu đi chết luôn đi! !” Trần Dạ Huy khàn cả giọng hò hét, thế nhưng chẳng giúp được gì, hoàn toàn vô ích.
Đạn và đạn pháo của hệ Xạ Thủ bay tán loạn, nhưng cuối cùng lại giống như nhạc nền cho trận đấu, giúp khơi dậy không khí cho mọi người, không gây được hạn chế gì, tiết tấu di chuyển của đối phương luôn nhanh hơn tiết tấu bắn.
Ma đạo muốn dùng tốc độ bay siêu tốc làm rối loạn ánh mắt của đối phương? Vừa lọt vào tầm mắt của đối phương đã bị người ta đập như đập ruồi, đập xuống đất rồi liền bị đánh đập một trận.
Kiếm khách bảo vệ vị trí? Kiếm khách hiện rất bối rối, vị trí của bản thân rốt cuộc đang nơi nao? Sao bất giác lại giống như người ngoài cuộc, cách cuộc chiến càng ngày càng xa vậy?
Còn phần triệu hồi sư…. người ta cũng khá khổ cực. Triệu hồi sư cần triệu hồi thú cưng đến giúp mình chiến đấu, tất cả đều là kỹ năng phóng thích, đã đánh lâu như vậy, lúc mới bắt đầu còn kêu gọi thú cưng oanh liệt được một lần, sau đấy không thể bổ sung được em nào nữa. Bất luận chạy đến góc nào, vừa đang đọc phép phóng chiêu sẽ bị một viên đạn thình lình bay từ đâu đến cắt ngang kỹ năng ngay.
Triệu hồi sư đáng thương lúc này chỉ có một cảm giác: viên đạn này mới là thú triệu hồi trung thành nhất của mình, chỉ cần mình muốn triệu hồi, ẻm lập tức sẽ nhào đến hôn hít ngay.
Thiên Thành đứng bên nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, hét to với Điền Thất và Nguyệt Trung Miên: “Chúng ta cũng lên đi!” “Lên đó để làm gì?” Điền Thất hỏi. “Chiến!” Thiên Thành nói. “Thôi đừng làm vướng tay vướng chân chứ?” Điền Thất nói. “Cái gì mà vướng hả ! !” Nguyệt Trung Miên lúc này cũng đột nhiên bùng nổ, tuy gần đây thường đi cùng Quân Mạc Tiếu, nhưng cơn giận dữ ban đầu của gã vẫn chưa tan hết đâu! Quân Mạc Tiếu đến giờ còn chẳng thèm thêm bạn gã. “Lên!” Nguyệt Trung Miên rút kiếm vọt tới, Thiên Thành cũng không chút do dự vung mâu xông lên.
Đối phương đang bị ba người Quân Mạc Tiếu đánh đến lệ rơi đầy mặt, đột nhiên lại thấy có người gia nhập, đang hoang mang, nhưng đánh mấy cái lập tức có người vui mừng bảo: “Ý hai thằng này dễ đối phó hơn nè! !” “Thế hả thế hả! !” Mọi người vui mừng, không ít người vội vã xông về phía hai người, ba người Quân Mạc Tiếu vô tình bị cả bọn lãng quên.
Lúc này Trần Dạ Huy, Thiên Thành, Nguyệt Trung Miên trở thành người một nhà, đều tức gần chết.
Người một nhà đương nhiên sẽ cảm giác được áp lực giống nhau, Trần Dạ Huy trong nháy mắt bị ba người Diệp Tu để ý, Thiên Thành và Nguyệt Trung Miên lại biến thành con mồi dễ ăn hiếp trong đám quần chúng.
Phản ứng của hai bên đều nhất trí: đánh không lại thì đánh bài chuồn. Trần Dạ Huy rẽ trái, Thiên Thành và Nguyệt Trung Miên rẽ phải, ù chạy thoát.
Điền Thất vội vã đứng bên cạnh, chỉ hy vọng mọi người coi mình như phông nền. “Ế, ở đây còn một tên! !” Kết quả lại chẳng như nguyện, thời điểm đối phương đuổi đến cũng tính luôn Điền Thất vào.
Điền Thất rơi lệ đầy mặt, không thể làm gì khác ngoài việc chạy trốn theo Nguyệt Trung Miên. Trận đấu đang nghiêm túc thoáng chốc trở thành vở hài kịch. Diệp Tu cũng không nói gì, nhìn Thiên Thành đang chạy điên cuồng mà thở dài: “Tên này quả nhiên am hiểu đoạt quái a . .” Cũng may người không kiên trinh không chiếm toàn bộ, vẫn còn một bộ phận tiếp tục dây dưa với đám Diệp Tu. Chỉ tiếc thế lực của họ bấy giờ trông khá đơn bạc, không cách nào chống lại ba người Diệp Tu. Trần Dạ Huy chạy đi rồi mới nhìn thấy ba người kia không đuổi theo, lại vội vã lớn tiếng chỉ huy, hơn nửa quân đã mất đi lập trường, chỉ huy của hắn có cũng như không.
Ngã xuống, ngã xuống.
Người người ngã xuống không ngừng.
Âm thanh chém giết trong khe núi ngày càng giảm dần, mỗi một kẻ ngã xuống, tiếng động sẽ giảm bớt một phần. “Không được rồi!” Đường Nhu nói.
Nhỏ này không được nữa ư? Đối phương nghe thế liền vui mừng. Là hết máu hay hết mana đây. “Sao thế?” Diệp Tu hỏi. “Quá yếu.” Đường Nhu nói.
Mọi người rơi lệ đầy mặt, thì ra bảo bọn họ không được. . . “Cho dù yếu, chúng ta cũng phải nghiêm túc, đây là tôn trọng đối thủ!” Bánh Bao Xâm Lấn nói, một viên gạch đập vào mặt đối phương, trực tiếp đập chết. “Bánh Bao nói rất hay.” Diệp Tu nói. “Phải đó!” Bánh Bao Xâm Lấn đắc ý dào dạt, tiếp tục nơi nơi khi dễ người khác.
Ba người Thiên Thành lúc này đang bị ăn hiếp, bị kẻ địch đuổi đến chạy trối chết, sau cùng vẫn không chết,khiến đối phương xấu hổ vô cùng. Lão đại Trần Dạ Huy của họ liên tục rít gào ở phía sau, cứ vờ không nghe thấy mãi cũng kỳ. Nhưng chờ tới khi bọn họ định trở lại, mới phát hiện mình không cần phiền lòng thế nữa rồi. Chiến hữu thân thiết của họ đã bị ba người Quân Mạc Tiếu xử lý gần hết, cả ba đã chủ động tìm đến họ gây phiền.
Ba người Thiên Thành vừa nhìn, cũng chơi trò quay lại phản công, cáo mượn oai hùm bên cạnh ba người Quân Mạc Tiếu.
Nửa nhóm người thật sự chống đỡ không được nữa, chết thì chết, trốn thì trốn. Người cầm đầu Trần Dạ Huy này ngay cả đám Thiên Thành cũng biết hắn ta. Trước đó Thiên Thành bị bọn họ cho tạch một lần, ôm thù riêng muốn trả, sống chết đuổi theo không tha, Trần Dạ Huy cũng không quay đầu lại chỉ lo chạy, hai đứa cùng nghề, tốc độ di động không khác nhau mấy. Nhưng Trần Dạ Huy đương nhiên khá thành thạo trong việc thao tác di động, dần kéo dài khoảng cách.
Thiên Thành lập tức nghĩ tới cách chuyển đổi các loại di chuyển mà Quân Mạc Tiếu đã làm khi dẫn họ theo, vội vã hỏi: “Nên chạy thế nào?” Không có tiếng trả lời, Thiên Thành nhìn phải nhìn trái, chẳng có ai cả, thế mà chỉ mỗi gã đuổi theo.
Thiên Thành lập tức ngừng bước. “Ừm, dù sao cũng đuổi không kịp.” Thiên Thành nói xong, vội vã quay đầu chạy về, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của đám Quân Mạc Tiếu trong khe núi, cuộc chiến vừa rồi tựa như chưa từng xảy ra, khe núi đã hoàn toàn yên tĩnh lại. “Đâu hết rồi? Đuổi theo giết rồi sao?” Thiên Thành lầm bầm, gã không thêm bạn tốt với đối phương, cũng không có cách nào để hỏi, tìm kiếm nửa tiếng trong khe cũng không thấy ai, rốt cục quay về điểm bắt đầu, đột nhiên thấy cổng truyền tống của phó bản chợt lóe lên, năm người được đưa ra.
Thiên Thành thoáng nhìn năm cái ID, ói máu. Rõ ràng là năm người Quân Mạc Tiếu, cả đám này thế nhưng vừa đấu xong đã tỉnh bơ đi phó bản, ngay cả bắt chuyện cũng không làm. Vậy mà mình còn ở lại đánh rồi tìm kiếm khắp nơi, kết quả đám cầm thú này đánh được một lần phó bản luôn. “Ê!” Thiên Thành vừa la lên, định đi tới thì chợt thấy năm người lại một lần vào phó bản. “Móa móa móa! !” Thiên Thành rơi lệ đầy mặt.
Đi!
Thiên Thành quay đầu rời khỏi Khe Núi Nhất Tuyến. So với Thiên Thành, người buồn bực hơn cả tất nhiên là Trần Dạ Huy rồi. Âm thầm để ý Quân Mạc Tiếu từ lâu, cẩn thận bày trận mai phục, kết quả ngay cả một phần thắng cũng chưa từng thấy. Từ lúc vừa bắt đầu đã bị đối phương dắt mũi hoàn toàn, giờ mình còn đang chạy mất dép.
Tại vùng đồng bằng bên ngoài Khe Núi Nhất Tuyến, Trần Dạ Huy xem xét một hồi không thấy đồng bọn đâu. Gửi tin tức cho tất cả, 24 người, tính thêm hắn thì người sống sót chỉ có 6. Những người khác toàn bộ tử trận.
Kinh nghiệm, tiền, độ bền, thậm chí trang bị. . . Chút tổn thất này Trần Dạ Huy có thể chịu được, nhưng cơn bực tức trong lòng vẫn thật khó chịu.
Giống y như một học sinh đã ôn bài kỹ càng để chuẩn bị đi thi, thuộc làu bốn phép tính tổng hợp, hớn hở đến trường thi, kết quả nhìn đề. Mẹ nó! Đề ra vi phân và tích phân của trung học phổ thông, chênh lệch kiểu này lớn quá rồi!
Trần Dạ Huy lúc này ngoài cảm giác buồn bực còn xen lẫn sự bất lực. Tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ dựa vào trình độ chiến đấu này mà đọ với người ta quả thực quá hoang tưởng.