Liệt Diễm Chấn Động!
Tưởng Du là người duy nhất trong đội không bị Quân Mạc Tiếu công kích. Mắt thấy mình sắp lên thớt, vội vàng thao tác, một chiêu Liệt Diễm Chấn Động như công kích như phòng thủ của pháp sư Thích Vô Giúp Vui thả trước người Quân Mạc Tiếu. “Phắc!” Tưởng Du đau đớn, Quân Mạc Tiếu không xông lên à? Chợt nghe âm thanh gào rú càng lúc càng gần, Tưởng Du hoảng hốt, khi kịp phản ứng đã thấy một cột khói đen bùng lên quanh người Thích Vô Giúp Vui, tiếp đấy gã bị đánh văng ra, đó là một pháo mà bậc thầy pháo súng ở kia đột nhiên tặng gã.
Chịu Thân!
Tưởng Du tất nhiên không muốn bị nổ lật người, đương lúc Chịu Thân, lại nghe bên cạnh có ai nói một câu “Đã lâu không gặp!”, Tưởng Du chuyển góc nhìn lên, chỉ thấy chiến mâu kéo một vệt sáng lóa, hất Thích Vô Giúp Vui của gã bay lên không trung. “Keng” một tiếng, hàn quang lại lóe.
Tưởng Du chỉ cảm thấy mình mới bay lên, Quân Mạc Tiếu đã lập tức bồi ngay một chiêu Rút Đao Trảm. Nhanh đến không thể tưởng tượng, làm gã cảm thấy như có đến hai người đang phối hợp nhau.
Thích Vô Giúp Vui bị một đao chém bay ra ngoài. Kiếm khách bên kia vừa lồm cồm bò dậy, ngước mắt lên dòm thấy hội trưởng đại nhân dùng tư thế oai hùng bay tới trước mặt mình, tránh không kịp, hai người cụng nhau té lăn trên đất.
Thật xấu hổ!
Năm người Tưởng Du trong game cũng là cao thủ, show acc bự ra cũng nổi rần rần chẳng khác Xuân Dịch Lão, Lam Kiều Xuân Tuyết ở Thần Chi Lĩnh Vực.
Không ai khẳng định mình PVP toàn thắng, nhưng với trình độ bọn Tưởng Du, bị người ta đánh cho nằm úp ngửa trên đất như bỡn, đây thật sự là lần đầu tiên.
Quan trọng nhất, đội của họ là đội năm người, năm người mạnh nhất, mà kẻ địch lại chỉ có một!
Lúc Tưởng Du và kiếm khách bò dậy, thấy hai đồng đội khác, một thiện xạ một nhà quyền pháp lại bị người ta lật té, mục sư chỉ biết đứng bối rối, không biết làm gì. “Bình tĩnh!” Tưởng Du nhìn ra mọi người đã rối loạn. Theo lý, thực lực của họ vốn không phải thế này, họ cũng không phải game thủ bình thường. Với thân phận của Tưởng Du, gã đã gặp qua tuyển thủ chuyên nghiệp. Cũng không phải chưa từng thử giao đấu với họ, nhưng chưa từng bị đánh thê thảm tới vậy.
Suy cho cùng là do cả bọn bị đả kích tâm lý. Sức mạnh của Quân Mạc Tiếu nằm ngoài tầm dự đoán nên trở tay không kịp. Bị mất tiết tấu, nhất thời loay hoay không thể xoay sở. “Chặn hắn lại là được!” Bấy giờ Tưởng Du lập tức hạ yêu cầu, gửi tin trong kênh đội ngũ.
Sau đó đột nhiên nghe được một đội viên kêu to “Coi chừng!”, Tưởng Du không kịp nghĩ nhiều, vội xoay người lăn sang bên cạnh, sau đó trông thấy một cột pháo laser xẹt qua người. Phản ứng của Tưởng Du xem như mau, còn kiếm khách đứng chung chỗ gã lại hôn đất lần hai, không ý thức hai tiếng “Coi chừng!” là dành cho hai người, phản ứng chậm một nhịp, bị Pháo Laser bắn bay.
Âm hiểm quá!
Từ chi tiết này, Tưởng Du đột nhiên phát hiện sự âm hiểm của Quân Mạc Tiếu.
Người này xông lên lần lượt PK với mấy người bọn họ, sau đó di chuyển, làm vị trí ban đầu của mỗi người thay đổi theo. Vì giao đấu với Quân Mạc Tiếu, góc nhìn của mọi người cơ hồ đều tập trung vào hắn. Cho nên bậc thầy pháo súng mới dễ dàng vòng ra sau lưng họ, tấn công hết lần này đến lần khác.
Ban nãy Tưởng Du vừa ăn một quả Pháo Chống Tăng, nếu Pháo Laser lần sau không có người tình cờ nhìn thấy rồi nhắc nhở, tránh được hay không cũng khó nói.
Tưởng Du nhìn quanh, Phong Sơ Yên Mộc không nhằm vào họ nữa, chuyển sang công kích đối thủ của Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm. Tưởng Du chợt phát hiện, năm người Quân Mạc Tiếu thoạt trông là ai nấy tự ứng phó đối thủ của mình, nhưng vì bậc thầy pháo súng đứng giữa hô ứng, lại liên kết thành một đội.
Đấu pháp này. . . Tưởng Du cảm thấy quen mắt, kết quả lại nghe đội viên kêu “Coi chừng!”, Tưởng Du hộc máu, vì sao góc nhìn của mình vừa hở ra tí lại có chuyện! Tưởng Du không kịp hỏi kỹ đã vội né sang, ai dè không né thì không sao, vừa né sang cạnh đã cùng người ôm nhau hôn đất. “A. . .” Game thủ vừa kêu lên cũng hoảng hốt. Hóa ra pháo hình người đợt này của Quân Mạc Tiếu vốn bắn không trúng Thích Vô Giúp Vui, kết quả “được” nhắc một cái, Thích Vô Giúp Vui nhất định né sang trái hoặc phải, Quân Mạc Tiếu liền chọn một trong hai mà bắn người bay tới, xác suất 50-50, kết quả Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du lại dính “đạn” rồi té thêm lần nữa.
Không lẽ là chiến pháp góc chết. . .
Tưởng Du bị đụng ngã lần hai mới nghĩ ra được tên của chiến thuật này.
Đấu pháp này, như tên gọi của nó, chính là lợi dụng góc chết trong tầm nhìn của nhân vật, bố trí chỗ đứng trong điểm mù của đối thủ để tấn công.
Đấu pháp này trong thực chiến rất hữu ích, nhưng tính biểu hiện không cao. Nhất là khi xem video ghi hình, xem ở góc nhìn thứ ba, sẽ trông thấy người bị vây trong chiến pháp góc chết nhìn như tên đần, mấy chiêu rõ ràng đến vậy cũng không né được. Thực tế, khi quan sát từ góc nhìn đó, không cách nào hiểu được đau khổ của người trong cuộc bị hạn chế tầm nhìn.
Quân Mạc Tiếu và bậc thầy pháo súng Phong Sơ Yên Mộc hiện tại có lẽ đang phối hợp dùng chiến pháp này. Lúc gã quay lưng về phía Phong Sơ Yên Mộc, cô ta công kích; mà lúc quay lưng về hướng Quân Mạc Tiếu, tới hắn công kích.
Muốn phá chiến pháp, hoặc dựa vào vị trí đứng của người phe ta mà canh cả 360 độ, hoặc lợi dụng địa hình che giấu góc chết của mình. “Mọi người. . .” Tưởng Du vừa gọi, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, bốn người trong đội cùng lao về hướng Quân Mạc Tiếu đang đồng loạt quay lưng về hướng mình, tức nghĩa là sau lưng cả đội chính là nữ bậc thầy pháo súng. “Coi chừng!!” Tưởng Du kêu to, vừa chuyển góc nhìn lại, quả nhiên thấy bậc thầy pháo súng kia nắm chắc cơ hội này, ba phát Pháo Chống Tăng bay đến, trong đó một quả còn dành cho gã nữa.
Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du tránh sang, gã thoát, nhưng bốn người còn lại đứng san sát nhau thì không may như vậy, sang trái hay phải cũng không xong. Một quả pháo dù hụt Tưởng Du cũng không lãng phí, nổ tung trong đám người. “Không sai, chính là chiến pháp góc chết!” Tưởng Du đã khẳng định. Hai người này phối hợp, không phải trùng hợp, không phải sự âm hiểm bình thường. Đây là vận dụng chiến thuật, do Quân Mạc Tiếu cố ý điều khiển mới tạo thành.
Ngoại trừ đấu pháp này, cách bậc thầy pháo súng đứng ở trung tâm phối hợp tác chiến Tưởng Du cũng nhớ ra rồi. Đấu pháp này trong Vinh Quang gọi là “Chiến pháp bình phong”, là một cách phối hợp chiến đấu ở giữa của hệ viễn trình. Bậc thầy pháo súng vì có cự ly công kích xa nhất, nên phạm vi phối hợp cũng rộng nhất, năng lực đánh phối hợp cũng mạnh nhất. Cuối cùng lấy pháo làm tên, gọi loại chiến pháp này là “Pháo Bình Phong”.
Hiểu được hai điều này, Tưởng Du ít nhất cũng tự biết được, đội của Quân Mạc Tiếu vốn chẳng phải một đội bình thường xuất thân từ chốn ất ơ nào. Chỉ có khi thực sự hiểu Vinh Quang, mới có thể tại thời điểm hợp lý dùng chiến thuật hợp lý như vậy.
Tưởng Du cũng xem như là hiểu Vinh Quang. Thật ra có nhiều người, so với tuyển thủ chuyên nghiệp tuy không linh hoạt bằng, nhưng luận về lý thuyết vẫn rất khá. Tưởng Du lăn lộn trong Vinh Quang nhiều năm, làm hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo, là một game thủ chuyên nghiệp xem game là công việc của mình. Có thể nhìn ra cách Diệp Tu và Tô Mộc Tranh phối hợp nhau, nói lên hiểu biết phần nào của gã.
Chiến pháp góc chết, thêm Pháo Bình Phong, muốn phá chiến thuật, mục tiêu: bậc thầy pháo súng.
Tưởng Du lập tức thông suốt, không cùng mọi người quấn lấy Quân Mạc Tiếu nữa, chuyển sang Phong Sơ Yên Mộc của Mộc Vũ Tranh Phong.
Hỏa Diễm Bạo Đạn!
Băng Sương Tuyết Cầu!
Tưởng Du nhanh chóng thao tác, Thích Vô Giúp Vui thả liên tiếp hai đòn pháp thuật. Hỏa Diễm Bạo Đạn là công kích trực tiếp, Băng Sương Tuyết Cầu là công kích phải dự đoán. Phong Sơ Yên Mộc quả nhiên phải chuyển sang đối phó gã, nghiêng người tránh Hỏa Diễm Bạo Đạn, sau đó đáp trả một pháo phá tan Băng Sương Tuyết Cầu.
Thao tác rất chính xác. . .
Tưởng Du âm thầm ngạc nhiên, nhưng gã cũng đã chuẩn bị tốt hậu chiêu, Liệt Diễm Chấn Động đã ngâm đến khúc cuối, lập tức sẽ bùng lên, vị trí công kích cũng tính cả, lúc này nhất định có thể trúng.
Ầm ầm ầm!
Trong tai Tưởng Du vang lên ba tiếng nổ mạnh liên tục, Thích Vô Giúp Vui sắp đọc xong chú ngữ đã bị cắt đứt, bị vùi trong khói đen đang ngùn ngụt bốc lên, cả người lảo đảo không thể khống chế. . . “CLGT?” Tưởng Du mờ mịt. Pháp thuật của gã chốc nữa sẽ đọc xong ngay, sao Phong Sơ Yên Mộc có thể ra tay sau mà chặn được trước chứ?
Ngước lên, gã đã đối diện với họng pháo của Phong Sơ Yên Mộc. Không có khói súng, đang tập trung một pháo tụ lực.
Ầm!
Thích Vô Giúp Vui ăn quả pháo năng lượng của Đại Bác ở khoảng cách gần, bị bắn bay lên. Màn hình quay cuồng không thể điều khiển, lúc ấy Tưởng Du như coi manga, qua từng khung truyện nhìn thấy Quân Mạc Tiếu dùng Quăng Ném túm một đứa nào đấy, sau đó lại dùng người chọi người.
Mịe kiếp!!
Lúc này Tưởng Du mới hiểu ra.
Quả Pháo Chống Tăng lúc nãy không phải của Phong Sơ Yên Mộc, mà của Quân Mạc Tiếu. Tên đó là tán nhân, hắn cũng công kích ở cự ly xa như bậc thầy pháo súng. . .
Chiến thuật “Pháo Bình Phong” này, có tới hai trung tâm thực hiện phối hợp tác chiến.
Thích Vô Giúp Vui xoay vòng vòng trên không trung mới đáp xuống đất. Cách rớt không giống nhau, độ khó Chịu Thân cũng không giống nhau. Thích Vô Giúp Vui quay như yoyo rớt xuống, muốn Chịu Thân thành công độ khó rất cao. Tưởng Du thao tác thất bại. Nhân vật sau khi rớt xuống lại lăn thêm mấy vòng. “Ây da! Vừa chết một tên lại tới một tên, phối hợp của tụi mình thiệt quá tuyệt diệu rồi!” Tưởng Du nghe có người nói, sau đó gì cũng không thấy nữa. “Đậu móa! Đồ vô sỉ! Bố mày còn chưa đứng lên đã ném cát!” Màn hình tối thui làm Tưởng Du tức muốn ngất tại chỗ.