Thời gian 10 phút dành cho một trận solo không hề ngắn.
Trong giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang thưở đầu, trận đấu cũng bị hạn chế thời gian. Hồi đó một trận 1vs1 bị giới hạn trong 5 phút. Hết 5 phút mà chưa phân thắng bại, thắng thua sẽ được quyết định bằng tỷ lệ máu thừa.
Quy định thời gian vốn là để tiện cho việc phát sóng, nhưng cũng vì vậy mà xuất hiện rất nhiều đấu pháp hèn hạ. Ví dụ, những kẻ vừa chiếm được lượng máu ưu thế sẽ không chọn đối đầu trực tiếp với đối thủ nữa, mà chuyển sang chơi cút bắt trên khắp bản đồ.
Chiến thuật có thêm nhiều lựa chọn, có điều kiểu trốn tìm đấy lại chẳng hề thú vị. Đối thủ buồn bực, khán giả ngứa mắt, ngay cả bình luận viên cũng nín thinh khi gặp trường hợp ấy. Vì vậy, Liên minh nhanh chóng họp hội nghị biểu quyết, ra quyết định huỷ bỏ thời gian quy định. Sau dù gặp bất kỳ trận đấu nào cũng phải đánh nhau đến sống chết mới thôi.
Từ đó, phe hèn hạ buộc phải tích cực chủ động, không thể cứ trốn tránh mãi được, phải đánh sao cho thật sướng mắt. Còn bên phát sóng lại gặp phiền phức trong chuyện sắp xếp tiết mục vì không có thời gian quy định, chẳng qua không đến nỗi không giải quyết được. Làm no mắt khán giả cũng đủ để bảo đảm tỷ lệ người xem, phía nhà đài không hy vọng chỉ vì chút thuận tiện mà đi theo con đường trốn tìm ru ngủ quần chúng.
Giới hạn thời gian bị bỏ, song lựa chọn 5 phút lúc đầu cũng rất khoa học. 5 phút đủ để chiến một trận solo đặc sắc. Nếu bắt buộc định sống chết, đa số những trận đấu 1vs1 vẫn có thể kết thúc trong 5 phút.
Mà kéo dài hơn 5 phút, đa phần là những kẻ theo đấu pháp thận trọng và hèn hạ, hai bên cứ từ từ nhây qua nhây lại.
Nhưng trận này lại không phải thế. Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên chạm trán kịch liệt, bản đồ sắp bị cả hai phá hủy một phần năm, nào theo đấu pháp hèn hạ chứ?
Dùng đấu pháp nọ mà vẫn níu chân nhau suốt 10 phút, quả thật rất hiếm thấy. Mà 10 phút hơn cũng chưa phải hồi kết, máu của cả hai còn những ¼.
Khán giả trợn mắt há mồm, bình luận viên giải thích kỹ năng hai bên sử dụng đến chán chê, đành gấp gáp đi tra tư liệu, bắt đầu chuyển sang kể chuyện.
“10 phút! Trận 1 chọi 1 của Tôn Tường và Hàn Văn Thanh đã kéo dài 10 phút. Thanh HP của cả hai vẫn còn ¼, cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ đánh tới phút thứ 13. Các anh em đã quen thuộc những kỷ lục Vinh Quang ắt sẽ không thấy bất ngờ, nhưng nên biết rằng, kẻ sáng tạo ra những trận đấu siêu dài chủ yếu đều theo đấu pháp cẩn thận và hèn hạ. Còn trận đấu chạm trán kịch liệt suốt 10 phút như này, trong suốt cuộc đời bình luận viên của mình, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến.” Bình luận viên liên thiên không ngừng. Bởi vì tình huống khá bất ngờ, gã chưa kịp chuẩn bị phao, giờ có tìm cũng không kiếm kịp những trận tương tự trong tài liệu. Bình luận viên chỉ đành dùng kinh nghiệm phong phú của mình để chứng minh sự bất thường của trận đấu.
Mà người chơi Vinh Quang lâu năm ai còn cần mấy lời nhảm nhí của gã. Ai chưa từng đấu 1vs1 trong đấu trường chứ? Tất cả đều hiểu ý nghĩa của 10 phút, họ thấu triệt cuộc chiến dữ dội này. Lời lảm nhảm của biên tập viên đách đứa nào để ý, mọi người chỉ tập trung theo dõi trận đấu.
“Ai sẽ thắng?” Trần Quả níu chặt cánh tay Diệp Tu hỏi. Trình độ của trận này ngang nhau, không nhìn ra được ưu khuyết. Trần Quả lại nghi trình mình chưa đủ, nên mới hỏi thử người có trình độ rất cao như Diệp Tu.
“Giờ còn khó nói lắm.” Diệp Tu đáp.
“Vì sao?”
“Máu còn nhiều.” Diệp Tu nói.
“Nghĩa là gì?” Trần Quả khó hiểu.
“Không ai trong cả hai có thể giành được thế công hoàn toàn, máu lại còn những ¼, thế nên không thể nào chỉ dựa vào một cơ hội duy nhất để quyết định bên thắng, phải lâu thêm chút nữa, ít nhất là sau máu đỏ.” Diệp Tu nói tiếp.
“Sau máu đỏ ư?” Trần Quả hỏi.
“Sau máu đỏ, chỉ cần một đại chiêu sát thương cao là có thể định ra thắng bại.” Diệp Tu nói.
“À…” Trần Quả nửa hiểu nửa không gật đầu. Đường Nhu lại chăm chú theo dõi. Pháp sư chiến đấu là nhân vật cô đang sử dụng, cô cũng có thể giống một tay nhà nghề nửa mùa hiểu sơ sơ. Chẳng qua Hàn Yên Nhu của cô chưa lên 40, kỹ năng còn thiếu rất nhiều, muốn nhìn ra gì cũng có giới hạn. Thế nhưng, từ đám kỹ năng cấp thấp của Hàn Yên Nhu, Đường Nhu vẫn có thể trông thấy sự chênh lệch cực kỳ lớn.
Bất kể là người điều khiển hay nhân vật. . .
Khán giả không reo hò nữa. Bởi vì trận đấu cứ giằng co qua lại, hết tấn công rồi hóa giải công kích đối phương. Mỗi khi khán giả cho rằng đã đến lúc cao trào, thì y như rằng phát hiện hoan hô chỉ là công cốc. Cứ reo bừa mãi, ai cũng thấy xấu hổ, mà reo hoài thì có khác gì mình không có trình độ?
Mọi người lặng nhìn, yên lặng chờ kết quả.
Song họ chợt giật mình phát hiện: Sao cả hai mất máu nhanh thế.
Không ai có thể thấy tường tận thanh máu tụt thế nào. Đây có tính là cao trào không, kẻ nào kẻ nấy mù tịt. Hai nhân vật lại đánh tiếp như chẳng có gì xảy ra, chỉ để lại một sự thật rằng thanh máu không ngừng giảm xuống. Cứ thế hơn 10 phút, máu của hai nhân vật đột nhiên đỏ lập lòe.
“Máu đỏ rồi!” Trần Quả kêu lên.
“Ừm, thời điểm quyết định thắng bại đấy, coi kỹ vào.” Diệp Tu bảo.
Thời điểm quyết định thắng bại.
Người hiểu rõ chuyện này ở đây không chỉ mình Diệp Tu. Trên dãy ghế dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp, tất cả đều đang nín thở theo dõi.
Mười phút trước đó chỉ là khúc dạo đầu. Giây phút cuối cùng này mới là điểm cao trào, điểm cao trào duy nhất của cả trận, đồng thời cũng là hồi kết của trận tranh tài này.
Trong sân đấu, Nhất Diệp Chi Thu sau một hồi áp sát đột nhiên thối lui. Tại thời khắc mấu chốt quyết định thắng bại, cậu ta sửa đổi chiến thuật, buông tha hành động không ngừng cướp thế công. Nhờ vào khả năng di chuyển nhanh của Ý Chí Đấu Giả và Huyễn Văn tăng trạng thái thuộc về pháp sư chiến đấu, cậu ta bắt đầu di chuyển, tùy thời mà hành động, chuẩn bị cho đối phương một kích trí mệnh bất cứ lúc nào.
Hàn Văn Thanh thì sao? Ở thời điểm cuối cùng, anh vẫn giữ vững thế đoạt công trước sau như một của mình.
“Ồ!” Khán đài yên lặng đã lâu chợt bùng nổ, tiếng thét, tiếng vỗ tay,… Sau giây phút biến chuyển ấy, trong mắt đám khán giả gà mờ, Hàn Văn Thanh thoáng chốc đã chiếm thế thượng phong. Nguyên nhân bùng cháy của khán giả tuy nhầm nhọt nhưng lại rất đúng lúc. Cao trào của cả trận sắp bắt đầu rồi.
“Đù má, tên thỏ đế Tôn Tường!” Trần Quả cũng tức giận hét lên. Cô không phải fan trung lập trong trận, cô ngóng trông 100% Tôn Tường sẽ thắng. Có điều, nó xuất phát từ lòng ủng hộ chiến đội, còn với một kẻ mới vào Gia Thế không bao lâu như Tôn Tường, Trần Quả còn chưa trở thành fan não tàn đâu. Thấy tên này đột nhiên sợ cúp đuôi, cô lập tức khó chịu và xem thường.
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ xem đã.” Diệp Tu vội vàng khuyên.
“Cậu xem cái thằng vô dụng kia kìa!” Trần Quả mắng to.
“Em thì lại thấy, tên ấy đánh rất bình tĩnh.” Từ nãy đến giờ không nói gì, Đường Nhu chợt mở miệng cắt ngang.
“Ừ.” Diệp Tu cũng gật đầu.
“Vậy à? Tốt nhất nên thế đi …” Trần Quả không dám mạnh miệng, trong lòng cô hiện đang lo lắng, nghe thấy Tôn Tường không phải kẻ muốn cụp đuôi đầu hàng, cô chợt thấy vui mừng.
Đoạt thế công, tiếp tục đoạt thế công.
Tại thời khắc quyết thắng bại quan trọng, Hàn Văn Thanh dường như chẳng biết cẩn trọng và bình tĩnh là gì, anh tiếp tục tranh cướp thế công một cách mãnh liệt.
Đại Mạc Cô Yên vung thẳng cú Đấm Vỡ, Nhất Diệp Chi Thu vừa dời bước hoảng hốt lăn ra sau.
Đại Mạc Cô Yên dùng Cú Đá Lốc Xoáy đuổi theo, rời đất đạp ngay. Hai kỹ năng nối tiếp chóng vánh, thao tác của Tôn Tường còn nhanh hơn. Nhất Diệp Chi Thu lăn xong không hề đứng dậy, khẽ nghiêng người sang bên. Đây là một động tác cơ bản, nhưng muốn thực hiện hai cú lăn người liền kề cũng không phải chuyện dễ. Nếu vừa nãy cậu ta làm không được, lăn hai cái mà bị vướng, tuyệt đối sẽ bị dính Cú Đá Lốc Xoáy kia.
Phục Hổ Đằng Tường.
Hàn Văn Thanh lại dùng một kỹ năng cấp cao vào thời điểm chưa nắm được cơ hội tốt. Đại Mạc Cô Yên phi người lên, hai chân bay đạp về phía Nhất Diệp Chi Thu.
“BỐP!”
Giờ có dùng lăn mình liền kề cũng chẳng thể tránh thoát, Đại Mạc Cô Yên đạp hai cái lên ngực Nhất Diệp Chi Thu, trực tiếp giẫm ngã. Đại Mạc Cô Yên lại mượn đà khẽ đạp, nhảy ra sau Nhất Diệp Chi Thu, xoay người giữa không trung rồi lại đưa chân ra, định dùng Ưng Đạp kết liễu Nhất Diệp Chi Thu. Thương tổn của Phục Hổ Đằng Tường không đủ giết gọn đối thủ, nhưng nếu bổ sung thêm một chiêu vẹn toàn thì lại đủ xài.
Ngay khi mọi người cho rằng trận đấu sẽ kết thúc, Trần Quả gần như sắp mắng to, thì chợt thấy Nhất Diệp Chi Thu đã bị đạp ngã đột nhiên ngã ngược ra sau, thao tác Chịu Thân mà không lộn hẳn người. Tiếp đấy, thân thể còn chưa xoay hết, chiến mâu Khước Tà vươn ra, nghiêng hất Thiên Kích.
Ai nấy đều ngây dại. Thiên Kích là kỹ năng thấp nhất của pháp sư chiến đấu, còn được sử dụng khi đưa lưng về phía đối thủ. Nhờ cách biến thái đó, một kích của Nhất Diệp Chi Thu va chạm với Ưng Đạp của Đại Mạc Cô Yên.
Chiêu giẫm xuống, chiêu xiên lên.
Hai kỹ năng đụng độ có sức mạng ngang nhau. Nhất Diệp Chi Thu bị đẩy lùi một ô, Đại Mạc Cô Yên cũng bị bay ngược trên không.
Tiếp đấy, Nhất Diệp Chi Thu vừa rụt vừa đâm, chiến mâu Khước Tà lại chĩa lên như một con rồng đang ngẩng cao đầu, ma pháp ngập tràn quanh thân mâu. Pháp sư chiến đấu xuất thân từ pháp sư, sức chiến đấu mạnh mẽ của họ không dựa hết vào sức lực, mà chủ yếu dựa vào ma pháp.
Khước Tà đâm ra, pháp lực hội tụ nơi thân mâu biến thành một con rồng đen tuyền, gầm gừ cuốn theo bụi cát trên mặt đất, vươn móng bổ về phía Đại Mạc Cô Yên.
Chiêu mạnh nhất của pháp sư chiến đấu cấp 70: Phục Long Tường Thiên.
Mọi người lại cho rằng thắng bại đã định, Trần Quả đang chuẩn bị hoan hô.
“VINH QUANG.”
Trên màn hình điện tử xuất hiện hai chữ to đùng.
Nhưng ngay khi hình rồng do Khước Tà huyễn hóa bằng Phục Long Tường Thiên biến mất, ai nấy chợt kinh ngạc phát hiện, Đại Mạc Cô Yên đang đứng cạnh Nhất Diệp Chi Thu.
Mục tiêu bị Phục Long Tường Thiên đánh trúng không thể xuất hiện bên cạnh được, thế chắc chắn là, Phục Long Tường Thiên không hề trúng anh.
Người đạt được vinh quang rõ ràng là Hàn Văn Thanh và Đại Mạc Cô Yên của anh. Còn người ngã xuống, chính là Nhất Diệp Chi Thu.