TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 611: Chương 611: Sự mở đầu thực sự

[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu] Edit: Kha | Beta: Tiếu Ngụy Sâm không thu dọn hành lý, không hỏi sắp xếp chỗ ở của mình thế nào, thậm chí cũng chỉ thoáng chút hứng thú với hai vị mỹ nữ, gã nhanh chóng tập trung chú ý vào tin giật gân nhất Vinh Quang ngày hôm nay, bởi lẽ nó có thể gây ảnh hưởng tới chuyện họ lập đội bước vào Liên minh Chuyên nghiệp. Giờ khắc này, Trần Quả chợt thay đổi quan điểm về tên già bỉ ổi đú đởn chơi game này. Dù con người có ra sao, thì chỉ xét riêng lòng nhiệt tình với Vinh Quang thế này cũng đã đủ khiến bất kỳ người chơi hay tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng phải tôn trọng.

“Gia Thế định làm trò mèo gì vậy?” Ngụy Sâm vội hỏi Diệp Tu.

“Sao tui biết được.” Diệp Tu nói.

“Ớ khiêm tốn thế?” Ngụy Sâm kinh ngạc, “Chú mày là ai cơ chứ? Gia Thế. . .”

“Thế gì mà thế” Diệp Tu vội ngắt lời Ngụy Sâm, đẩy gã ra ngoài tiệm net. Lúc này đang giờ cao điểm, nếu để Ngụy Sâm vạch trần thân phần đại thần Diệp Thu, sau này hắn còn sống yên được sao? E rằng tiệm net Hưng Hân sẽ trở thành tượng đài anh hùng được đám fan Gia Thế ghé thăm cúng bài hàng ngày ấy chứ.

Nhìn hành động của Diệp Tu, Ngụy Sâm cũng nhanh chóng sáng tỏ, nhìn hắn đầy khinh thường: “Còn giả vờ làm BOSS ẩn à?”

“Đừng gọi tui Diệp Thu nữa, gọi Diệp Tu đi?” Diệp Tu nói.

“Có cờ lon thật luôn ba!” Ngụy Sâm hoảng hồn.

“Đi thôi, sắp xếp chỗ cho ông trước rồi tính sau…” Diệp Tu bảo.

“Đi đâu?” Ngụy Sâm hỏi.

“Nơi ở.” Diệp Tu dứt lời, mọi người giúp Ngụy Sâm cầm hành lý, ra khỏi tiệm net không bao xa đã đến khu Thượng Lâm Uyển.

Bước vào dãy phòng rộng rãi, nhưng Ngụy Sâm không hề trầm trồ như Bánh Bao lúc trước. Trái lại, vẻ mặt gã hiện đầy vẻ tang thương giống hệt Diệp Tu lúc nghe bảo mình sẽ được ở một nơi thế này. Là những người bước vào giới chuyên nghiệp sớm nhất, rõ ràng gã và Diệp Tu đều từng trải qua những ngày đầu khó khăn nhất của chiến đội, nay nhìn thấy điều kiện của lớp thế hệ mới, tuy chưa thể sánh bằng các câu lạc bộ chuyên nghiệp, nhưng vẫn đủ khiến họ bùi ngùi nhớ lại gian nan ngày trước. Riêng với Ngụy Sâm, thực tế gã chỉ vừa khai hoang lập nghiệp, còn chưa kịp hưởng thụ thời kỳ phát triển thịnh vượng của Liên minh Chuyên nghiệp và các câu lạc bộ. Nên chỉ riêng điều kiện mà Trần Quả cung cấp lúc này cũng khiến gã xúc động hơn bất kỳ ai.

“Trên lầu có sáu phòng ngủ, nếu người đến đông đủ, có lẽ hai người sẽ ở chung một phòng, mọi người cố chịu há.” Trần Quả nói.

“Thằng đại thần nào đó chắc phải “cố chịu” chứ tui thì không, tui xuất thân bần hàn, điều kiện này dư dả rồi.” Ngụy Sâm thẳng thắn bày tỏ.

“Cám ơn.” Trần Quả cười, ấn tượng với Ngụy Sâm lại tốt hơn chút đỉnh.

Ngụy Sâm dạo quanh hai vòng, hiển nhiên không mấy để tâm vấn đề chỗ ở, sau khi vòng về bèn tìm mọi người buôn bán tin mới ra lò của Gia Thế.

“Tui không biết thật mà.” Diệp Tu bó tay.

“Chẳng phải Gia Thế ở bên kia sao, hay chú mày cứ quay về nghe ngóng tình hình?” Ngụy Sâm bất mãn vô cùng.

“Ông nghĩ coi được không?” Diệp Tu nói.

“Dù chú mày đã trở mặt với Gia Thế nên không tiện hỏi, nhưng câu lạc bộ đông người, ngay cả một đứa bạn hỏi thăm tin tức cũng không có ư? Em gái xinh đẹp từng phối hợp tốt nhất với mày đâu? Trở mặt luôn rồi à?” Ngụy Sâm hỏi.

Người Ngụy Sâm nói tất nhiên là Tô Mộc Tranh, nhưng khi Tô Mộc Tranh bước vào liên minh thì Ngụy Sâm đã giải nghệ, gã biết về Tô Mộc Tranh cũng chỉ dừng ở mức khán giả bình thường. Là khán giả, ai cũng sẽ biết Diệp Thu và Tô Mộc Tranh là bộ đôi phối hợp tốt nhất trong nhiều năm liên tục, nhưng những người hiểu chuyện đều rõ đấy chỉ là phối hợp trên sân, còn quan hệ cá nhân của hai người ra sao, tất cả chỉ có thể đoán già đoán non, không ai dám chắc.

Ai ngờ Ngụy Sâm vừa nhắc, Trần Quả mới kịp thời nhận ra. Cô biết Tô Mộc Tranh và Diệp Tu không có khúc mắc gì, vì vậy cũng nhìn về phía Diệp Tu.

“Chuyện này cũng không tiện lắm đâu.” Diệp Tu nói.

“Sao?” Ngụy Sâm hỏi.

“Em ấy còn là tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế.” Diệp Tu nói.

“Wow!” Ngụy Sâm bất ngờ, “Không hổ là bộ đôi ăn ý! Coi bộ quan hệ của hai đứa bây tốt thiệt hén, đến cả tên vô sỉ như chú mày cũng biết quan tâm lo lắng cơ đấy. Mày không muốn nhỏ bị khó xử khi đứng ở giữa chứ gì?”

Trần Quả nghe xong cũng giật mình. Rõ ràng có tai mắt thuận tiện ở Gia Thế như Tô Mộc Tranh, nhưng vì sao Diệp Tu lại không hề hỏi thăm? Không phải Diệp Tu chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ cố gắng tránh để Tô Mộc Tranh tham gia vào chuyện này. Dù sao Tô Mộc Tranh vẫn còn là thành viên Gia Thế, tiết lộ chuyện chiến đội sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

“Thế thì. . . ” Ngụy Sâm ngẫm nghĩ, hào hứng ra ý kiến: “Hay mày đưa tao mượn QQ, tao hỏi thăm thử, sau đó mày cứ giả vờ mình bị hack nick, ok không?”

“. . . . . .” Diệp Tu lơ luôn, trưng cái mặt không chút cảm xúc nhìn Ngụy Sâm.

“Hả? Cũng không được? Tiếc ghê, có sẵn nguồn tài nguyên hữu dụng lại không thể xài, tiếc quá tiếc. Vì mục tiêu của mình, chúng ta phải lạnh lùng không từ thủ đoạn, thế mà chú mày lại vì mấy chuyện yêu đương nam nữ, tao khinh, tao phải khinh mày thôi, mà phòng tao ở đâu nhỉ?”

“Chọn đại một phòng trên lầu đi.” Diệp Tu như thể không nghe thấy mấy câu nhảm nhí dài dòng của Ngụy Sâm.

“Đợi tao xếp đồ xong sẽ trở về khinh mày tiếp.” Ngụy Sâm xách hành lý lên lầu.

“Tui ở phòng đầu tiên trên lầu đó, muốn làm bạn cùng phòng với tui không?” Bánh Bao lớn tiếng hỏi

“Giờ vẫn còn phòng trống nhỉ?” Ngụy Sâm hỏi.

“Còn, ngoại trừ căn đầu của Bánh Bao, mấy căn khác đều trống.” Trần Quả đáp.

“Vậy tui ở riêng một phòng trước . . .” Ngụy Sâm nói xong, không bước vào phòng đầu tiên của Bánh Bao, mà xách đồ vô căn thứ hai. Nhưng gã cũng không định thu dọn gì, sau khi quăng đó liền chạy ra, lại vội vã bàn bạc với Diệp Tu.

“Chú mày cũng phải đoán được sơ sơ chuyện bên Gia Thế chứ?” Ngụy Sâm trở về hỏi gấp gáp.

“Ài, theo hiểu biết của tui về thành viên Gia Thế hiện nay, thì Gia Thế đã sẵn sàng bị loại. Nhưng chủ yếu là vì bất đắc dĩ chứ không phải ý muốn của họ. Họ thông báo Tôn Tường tổn thương hẳn để kiếm cớ cho kết cục tồi tệ này, từ đó suy ra, họ không muốn nhìn thấy kết quả này nếu không phải đã hết cách.” Diệp Tu nói.

“Với nền móng của Gia Thế, tại sao lại không đủ niềm tin mình có thể giữ được một vị trí chứ?” Ngụy Sâm khó hiểu vô cùng.

“Lòng người chia rẽ, đội ngũ không thể phát triển, Gia Thế không chỉ gặp vấn đề về chiến thuật và kỹ thuật, quan trọng hơn vẫn là tâm lý.” Diệp Tu nói.

“Tâm lý?” Ngụy Sâm nói.

“Tuy không muốn thừa nhận lắm nhưng tất cả là do tui đó . . .” Diệp Tu thở dài.

“Sao nghe chú mày nói đê tiện thế nào ấy?” Ngụy Sâm há hốc mồm.

“Có lần người của Gia Thế chạm trán với tui trong game, bị tui giết hết.” Diệp Tu nói.

“Người của Gia Thế là sao? Chiến đội chủ lực?” Ngụy Sâm kinh ngạc.

“Nó đó.” Diệp Tu nói.

“Đùa hả, mày làm thế nào?” Vẻ mặt Ngụy Sâm không tin.

“Nhờ đông hơn.” Diệp Tu nói.

“Đông hơn chừng nào?”

“2 đứa.” Diệp Tu nói.

“Chắc không phải người chơi thường đâu nhỉ?” Ngụy Sâm tiếp.

“Vài người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, là mấy tên lập chiến đội Nghĩa Trảm ấy.” Diệp Tu trả lời.

“Thế trình độ chắc cũng ngon lành lắm?” Ngụy Sâm hỏi.

“Tàm tạm.”

“Nhưng tẩn nguyên đội chuyên nghiệp của Gia Thế đi chầu thì hơi quá. . .” Ngụy Sâm lẩm bẩm.

“Công nhận.” Diệp Tu gật đầu.

“Đù má, chừng nào mày mới khiêm tốn được xíu hả?” Ngụy Sâm hộc máo.

“Tui chỉ nói sự thật thôi, chính ông cũng thấy chuyện này rất bất ngờ mà.” Diệp Tu phản bác.

“Sự khiêm tốn của mày cũng làm tao bất ngờ lắm.” Ngụy Sâm nói.

“Cứ đùa, vẫn còn chuyện khiến hạng vô sỉ như ông cảm thấy bất ngờ à?” Diệp Tu trả đòn.

“E hèm!” Trần Quả ho khan ngắt ngang: “Hai người đang luyện tập lời rác rưởi hả?”

Cả hai nhìn nhau.

“Cảnh cáo chú mày không được lạc đề nữa.” Ngụy Sâm nghiêm mặt mắng, trông có vài phần khí chất đội trưởng.

“Tui nói hết rồi.” Diệp Tu nói.

“Ờ, nếu chỉ vậy, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng tâm lý cho đội viên Gia Thế trong một khoảng thời gian, nhưng chỉ một trận thắng thua đã khiến tinh thần cả bọn suy sụp quá mức, đó không phải thứ tố chất một tuyển thủ chuyên nghiệp nên có.” Ngụy Sâm nghiêm túc.

Diệp Tu gật đầu.

“Có lẽ tụi mình nên coi video thi đấu, phân tích chút biểu hiện của chúng.” Ngụy Sâm nói.

“Chuẩn.” Diệp Tu đồng tình.

“Chỗ này có máy tính không? Có mạng không?” Ngụy Sâm nhìn quanh.

“Còn chưa có. . .” Trần Quả đáp, phòng mới giao hôm qua còn chưa được bố trí đầy đủ.

“Vậy về tiệm net há?” Ngụy Sâm hỏi.

“Đi thôi.” Diệp Tu đứng dậy .

Ba người còn lại đi theo, nghe ngóng hai người kia thay phiên nhau nói. Đành chịu, dù Ngụy Sâm giải nghệ nhiều năm nhưng cảnh giới chuyên nghiệp của gã vẫn cao hơn 3 người. Dù thao tác cùng trình độ của Bánh Bao và Đường Nhu có cao tới đâu cũng không thể so quan điểm với hai lão già xương sắp hóa tro này.

Ra khỏi khu nhà quay về tiệm net. Phòng máy bốn người 213, giờ có năm người nên không đủ máy dùng. May là họ chỉ muốn nghiên cứu video thôi, một máy đã dư sức.

Diệp Tu mở thư mục video thu hình của mình, những video đa dạng trong đấy khiến Ngụy Sâm khen ngợi: “Tốt tốt, luyện tập cũng đầy đủ hén.”

“Xem trận đấu sau khi PK với tụi tui trong game trước đi. Gia Thế bắt đầu tụt dốc nghiêm trọng từ lúc này.” Diệp Tu nói.

“Ờ.” Ngụy Sâm gật đầu. Hai người chụm đầu vào máy tính trước mặt, Trần Quả và Đường Nhu cũng nhìn sang, cứ có cảm giác hai cô đã bị cắt chức thành lính. Bánh Bao không ý kiến ý cò gì, chỉ nghiêm trang lách ra sau lưng hai người, ra chiều chăm chú coi video.

“Các đồng chí chú ý, chúng ta phải nghiên cứu cho kỹ. Nếu Gia Thế thật sự bị loại, chúng sẽ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trên sân đấu khiêu chiến của chúng ta, nên chúng ta phải tranh thủ tìm hiểu. Bây giờ, cựu đại thần của giới chuyên nghiệp, cựu đội trưởng Gia Thế, kẻ vô sỉ nhất Vinh Quang, đồng chí Diệp… Tu sẽ giúp mọi người phân tích trận đấu này.” Ngụy Sâm tuyên bố.

Tuy lời nói chả hay ho gì, nhưng Trần Quả chợt nhận ra, đội ngũ của họ đã bắt đầu hoạt động từ giây phút này.

===

Lời tác giả: Gặp phản ứng xấu từ chương trước, Hồ Điệp đã quyết định một chuyện rất trọng đại, sau chương này, trong những trường hợp không cần thiết, đồng chí Bao Vinh Hưng sẽ dùng nick name Bánh Bao tương xứng của mình. Viết thuận tay, mọi người xem cũng thuận mắt hơn.

| Tải iWin