Edit: Cú | Beta: Kha
“Bên trái! Bên trái! Bên trái kìaaaa!”
“Cắt đứt! Cắt đứt! Cắt đứt mauuuu!”
“Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại ngayyyy!”
Trong phòng huấn luyện Hưng Hân, tiếng hô hào ầm ĩ không dứt, át hết cả tiếng bình luận giảng giải trận trung kết trên màn chiếu. Trông sôi nổi như vậy, hiếm có người sẽ tin họ đang phá bản nhỏ 5 người trong Vinh Quang, đội ngũ còn gồm hai tuyển thủ chuyên nghiệp và hai người chơi rất mạnh.
Lại một lần dẹp yên hỗn loạn, bốn người đều thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là do phó bản quá khó, mà bởi bốn người không hề tập trung. Dù là chính Diệp Tu, người vận động mọi người đi phó bản nhỏ này, cũng thỉnh thoảng ngẩn ra nhìn trận đấu. Chút bất cẩn lại khiến cả phó bản loạn tùng phèo.
Tiến độ thê thảm vô cùng. Mỗi một đợt quái cũng phải nghiêm túc như thể gặp phải đại BOSS, nếu không nhờ trình độ cao siêu của bốn người, quả thật không biết còn ăn hành đến đâu. Cuối cùng, mục tiêu qua bản mà cả đội đặt ra hoàn toàn không đạt nổi, kém tận một phần ba.
“Tao nói thiệt chứ, farm trang bị đâu cần phải đi phó bản chi, cứ ra đường tóm đại vài thằng, vã chết là cướp được trang bị ngay còn gì?” Ngụy Sâm bức xúc bảo. Gã thấy dựa vào trình độ của họ, không cần phải tốn thời gian cày bản để lên đồ như đám người chơi thường. Nhìn thấy thằng nào có đồ ngon thì trực tiếp đánh chết, có phải nhanh chóng hơn nhiều không? Hơn nữa cướp trang bị từ người chơi là bắn tên có đích, mình muốn trang bị nghề gì thì cứ nhắm vào người chơi nghề đó mà vã, pháp sư chiến đấu tất nhiên không thể mặc đồ kiếm khách rồi.
Còn đi phó bản thế này phiền hơn nhiều. Vinh Quang có tổng cộng 24 nghề, trang bị của các nghề khác nhau, hiếm có món nào có thể dùng chung lắm. Như lượt đi này của họ, đánh hết hai con BOSS cũng không rơi được món nào phù hợp. Tuy có thể rao bán hoặc trao đổi những trang bị của nghề khác, nhưng lại phiền vô cùng. Với tính cách của mình, Ngụy Sâm rất khinh thường phương pháp khuôn phép và cũ rích này.
“Suốt ngày đòi cướp trang bị của người ta, ông không sợ bị chị chủ đá đít à?” Diệp Tu tỏ vẻ coi thường.
“Giờ bả không có ở đây, chắc Bánh Bao và Tiểu Đường cũng không chơi mách lẻo đâu nhỉ?” Ngụy Sâm cười bảo, “Trang bị cướp được cũng có phần cho mấy đứa.”
“Ngưng chém gió bố ơi.”
“Nhưng quả thực chẳng ổn tẹo nào. Chuyện này tốn thời gian lắm, thà bỏ tiền ra mua còn lời hơn.” Ngụy Sâm phàn nàn.
“Còn cần ông chỉ chắc? Mấy hôm nay tui có để ý món mình cần trên chợ rồi, không hề thấy.” Diệp Tu bảo.
“Muốn trang bị gì thế?” Ngụy Sâm tò mò.
“Dây chuyền Dương Phong.” Diệp Tu trả lời.
“Ồ… Mày muốn tăng lực nhảy à?” Ngụy Sâm nghe là hiểu ngay, dù sao món trang sức này cũng khá nổi tiếng.
Tuy rằng là trang bị rớt từ phó bản cùi mía năm người, thuộc tính pháp phòng hoàn toàn không thể bằng dây chuyền của phó bản mười, hai mươi người, điểm trí lực và tinh thần cộng thêm cũng không gây ảnh hưởng gì lớn đến nghề nghiệp thuộc Pháp hệ. Song, nó lại có một dòng thuộc tính lực nhảy +8 rất cao, đây là dây chuyền có dòng phụ tăng lực nhảycaonhất.
Nhưng cần hy sinh một chút pháp phòng thậm chí cả các thuộc tính khác để có được 8 điểm lực nhảy ấy, vì vậy chọn dùng hay bỏ cũng phải cân nhắc cẩn thận. Thường thì mấy nghề nghiệp không cần trí lực hay tinh thần sẽ chẳng phải đắn đo về chuỗi dây chuyền Dương Phong này, hy sinh thật sự quá lớn, không cần thiết. Nhưng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại là tán nhân, dùng tất cả kỹ năng của tận 24 nghề, bất cứ thuộc tính gì cũng đều có giá trị với hắn, nên hắn quyết đoán chọn món trang sức này.
Tuy rằng dây chuyền Dương Phong này rớt ở phó bản năm người, nó lại là một món trang sức cam, tỷ lệ rớt tất nhiên cực kỳ thấp.
Tỷ lệ rơi thấp, tính thực dụng lại chẳng cao, dẫn đến chẳng ai muốn trục lợi nhờ nó cả. Mà đây còn là một phó bản nhỏ giai đoạn đầu 70, hiện giờ rất ít người đi, vậy nên chuỗi dây chuyền Dương Phong này cũng khó mà kiếm được ở chợ, Diệp Tu đành đành phải tự mình thử vận.
Hiển nhiên là Ngụy Sâm hiểu được tình huống này, vậy nên cũng chẳng nói thêm gì nữa. Lúc này trận chung kết đã bước vào phần đấu đoàn đội, phần đấu cá nhân và tổ đội lôi đài vừa nãy hai đội thay phiên nhau thắng.
Trong vòng đấu cá nhân, Lam Vũ để Vu Phong ra trận đầu tiên. Vị cuồng kiếm sĩ hạng sao này không phụ sự mong đợi của mọi người, đem về cho Lam Vũ một khởi đầu tốt đẹp. Sau đó hai bên có thắng có thua, kết thúc với 2 điểm thuộc về Lam Vũ và 1 điểm cho Luân Hồi.
Cách tính tỷ số ở vòng tứ kết không giống cách tính ở vòng đấu thường quy. Điểm đấu đơn thì không thay đổi, một trận 1 điểm. Điểm tổ đội lôi đài 2,5 điểm, nhỉnh hơn vòng đấu thường quy một chút. Còn điểm vòng đấu đoàn đội cuối cùng lại ít hơn, chỉ có 4 điểm. Như vậy tổng điểm là 9,5, hai trận lượt đi và về gồm 19 điểm. Vậy thì chỉ cần hai trận đi về không đánh một ván thắng trắng một ván thua trắng trái ngược nhau, tất sẽ không gặp phải trường hợp hòa điểm. Nếu điểm hai bên đều nhau, vậy phải đánh thêm một trận phụ để trực tiếp phân thắng bại.
Trong phần đấu lôi đài của hai đội sau phần cá nhân, bốn người Diệp Tu vừa đánh phó bản vừa xem lúc được lúc không, cuối cùng cũng chỉ biết kết quả là Luân Hồi thắng, trước mắt là Luân Hồi 3,5 điểm, bên kia 2, tạm thời dẫn trước.
Phần đấu đoàn đội tất nhiên là tiết mục chính. Dù là vòng đấu thường quy hay vòng tứ kết, trận đấu đoàn đội luôn là trận mấu chốt quyết định thắng thua.
Thời gian nghỉ ngơi sau trận tổ đội vừa kết thúc, phần đấu đoàn đội bắt đầu, tuyển thủ tham gia thi đấu đoàn đội của hai bên chuẩn bị sẵn sàng, trên màn hình chiếu đội hình của hai bên.
Về phía Luân Hồi, đội trưởng đội phó Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào chắc chắn phải ra trận đầu tiên. Rồi tiếp đó là nhu đạo Lữ Bác Viễn, thích khách Ngô Khải, mục sư Phương Minh Hoa. Người thứ sáu là kiếm khách Đỗ Minh.
Còn Lam Vũ, đội trưởng Dụ Văn Châu, đội phó Hoàng Thiếu Thiên, cuồng kiếm sĩ Vu Phong, những tuyển thủ thuộc hạng sao này sẽ ra sân trước. Hai người còn lại là chuyên gia đạn dược Trịnh Hiên và sứ giả thủ hộ Từ Cảnh Hy, người thứ sáu là khí công sư Tống Hiểu.
Hai đội trùng nhau đều có kiếm khách, nhưng bên Luân Hồi kiếm khách Đỗ Minh là người thứ sáu, còn phía Lam Vũ đây, kiếm khách Hoàng Thiếu Thiên lại là đòn sát thủ của bọn họ. Mà dễ trùng nhau nhất là nghề Buff, hai đội lại là bên sứ giả thủ hộ bên mục sư, vừa khéo lại khác nhau.
Buff là nghề cần thiết đầu tiên của tất cả các đội trong Liên minh, cơ bản sẽ xuất hiện trong phần đấu đoàn đội. Với kiểu đội hình dũng mãnh bạo lực toàn bộ là DPS, thực tế đã chứng minh nó không phù hợp với giới eSport cao cấp như Liên minh Chuyên nghiệp. Dù có thể dùng một phương thức đáng ngạc nhiên nào đó khiến người khác phải thay đổi quan điểm, nhưng muốn giữ vững phong độ lại rất khó. Ít ra với tình hình hiện nay, những chiến đội muốn dùng đội hình này như đấu pháp chính, nếu không phải thay đổi phong cách thì chính là tan đàn xẻ nghé.
Sứ giả thủ hộ và mục sư đều cùng thuộc hệ Thánh Ngôn, là những nghề với đại đa số là skill Buff, có thể được ví như bác sĩ chuyên nghiệp. So ra, mục sư ngoài nhiều chiêu Buff còn có vài kỹ năng hệ Thánh Ngôn có thể hạn chế công kích của đối thủ. Còn sứ giả bảo hộ lại mang một phong cách khác, ngoài kỹ năng hồi máu, sức phòng thân còn cực kỳ xuất sắc, có nhiều chiêu nhận tổn thương thay đồng đội. Vào một số thời điểm, sứ giả thủ hộ cũng có thể đảm nhận vị trí Tank giống như kỵ sĩ.
Đôi khi xem Buff của một đội ngũ là mục sư hay sứ giả thủ hộ, cũng có thể suy ra đại khái phong cách của hai đội. Nếu chọn mục sư là Buff, lực công kích thường rất mạnh, có xu hướng dùng công kích trấn áp toàn cuộc, còn chọn sứ giả thủ hộ làm Buff, thường sẽ không bộc lộ khả năng gì nhiều.
Luân Hồi và Lam Vũ rất phù hợp với hai phong cách này. Lực công kích của Luân Hồi hiển nhiên rất mạnh, Lam Vũ tuy rằng không tính là chiến đội theo hướng phòng thủ, nhưng so mặt bằng chung vẫn cân đối hơn Luân Hồi.
“Xem trận đấu hay đi tiếp phó bản?” Thấy ngay cả thi đấu đoàn đội cũng phải bỏ qua, Ngụy Sâm hơi chút tiếc nuối. Đây là trận chung kết đó! Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy chắc chắn cũng là fan ruột Vinh Quang, cho dù không phải đội yêu thích, nhưng một trận đấu tiêu chuẩn cao như vậy chiếu ngay trước mắt, không xem cho tử tế thì quả thực khó lòng chịu nổi.
“Thôi được rồi… Cứ xem đi đã.” Làm sao mà Diệp Tu không muốn xem cơ chứ. Hắn muốn tranh thủ thời gian vừa xem vừa đi phó bản, kết quả là một lúc hai việc chẳng việc gì ra hồn. Giờ đã đến vòng đấu đoàn đội, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục nữa.
“Xem trận đấu trước há.” Ngụy Sâm lập tức quăng chuột, bốn người cứ thế dừng luôn ở giữa phó bản, quay qua xem trận đấu.
Đội hình hai bên được giới thiệu, sau đó là đặc điểm của các nhân vật, suy đoán của khách mời và MC. Về vấn đề điểm kỹ năng của Luân Hồi, đến trận chung kết rồi cũng chả còn là bí mật nữa, chẳng qua tăng cụ thể bao nhiêu thì vẫn chưa có ai tính rõ, tất nhiên Luân Hồi không thể tự khai rồi. Nghe MC và khách mời suy đoán trước đấy, với tư cách là người trong cuộc, đám Diệp Tu cảm thấy hai tên này quá e dè, không dám cả giọng đoán đối phương đã max 5000 điểm, chỉ dè chừng cho rằng họ đã vượt qua người có điểm kỹ năng cao nhất Vinh Quang hiện nay.
Có điều, chính Diệp Tu cũng không biết nhân vật của Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào có đạt nổi 5000 điểm hay không, tính xác suất thì không sao cả, nhưng lỡ đâu cả hai bị thần xui xẻo ám thì ca này hết thuốc chữa.
Sau khi MC và khách mời lải nhải xong, trận đấu chính thức bắt đầu. Xếp hạng trong vòng đấu thường quy có thể giúp cho đội mình chiếm ưu thế trong vòng tứ kết. Ví dụ như bây giờ, chiến đội Lam Vũ đứng đầu cao hơn Luân Hồi trong vòng đấu thường quy, vì vậy được ưu tiên đánh sân khách trước, sau đó mới về lại sân nhà. Thế thì có thể dễ dàng căn cứ vào trận đầu mà nắm rõ tình hình, lợi dụng tốt ưu thế sân nhà ở trận sau.
Hiện tại là lượt đấu đầu tiên, sân nhà Luân Hồi, người chọn map đương nhiên là Luân Hồi. Cuối cùng Luân Hồi chọn map “Gió Vờn Cỏ Lay”.
Đây là một bản đồ đồng ruộng với cỏ mọc khắp nơi, có thể lợi dụng dụng địa hình để ẩn nấp. Nhưng ngoài việc giúp che chắn tấm mắt, những cây cỏ này lại không có tác dụng phòng thủ ngăn ngừa công kích. Chọn bản đồ này, Luân Hồi chắc hẳn muốn công kích giành lấy thế chủ động.
Tuy rằng bản đồ thi đấu trong Liên minh Chuyên nghiệp rất phong phú, nhưng lớn nhỏ gì cũng có quy tắc thống nhất. Sau khi chọn map, nhân vật hai bên chuẩn bị xong xuôi, nhanh chóng tiến vào bản đồ thi đấu. Màn hình nhanh chóng chiếu bao quát toàn bản đồ, rồi lại chiếu cảnh khán giả toàn trường hò hét.
Từ hai góc bản đồ, hai đội nhanh chóng di chuyển.
Luân Hồi vô cùng quen thuộc với bản đồ mình chọn, năm nhân vật tiến thẳng đến lối vào của phe địch. Mà dường như Lam Vũ cũng không lạ lẫm với bản đồ này lắm. Chuyện bị dính một bản đồ hoàn toàn mù tịt khó lòng xảy ra với một chiến đội lâu đời như Lam Vũ.
Các nhân vật của chiến đội Lam Vũ đã âm thầm xuất phát, mà con át chủ bài của họ, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đi được một hồi đã biến mất giữa những ngọn cỏ đang lay động trong gió.