Cung Điện Bóng Đêm là một nơi tràn ngập vô số phông cảnh thần thoại, cung điện rộng lớn khí thế phi phàm khiến nhân vật đứng đó có vẻ vô cùng nhỏ bé. Lúc ngước lên trần điện thấy cao vòi vọi, xa xôi tựa như nhìn lên bầu trời vậy.
Nhưng từ lâu, những người chơi lão làng đã chẳng còn cảm xúc gì với những cảnh tượng đó. Chỉ có Đường Nhu và Bánh Bao vừa mới đặt chân đến Thần Lĩnh Chi Vực là cảm thấy kinh ngạc, sau khi bước vào cung điện là sốt sắng nhìn ngang liếc dọc. Diệp Tu đã liên lạc xong xuôi với Trảm Lâu Lan từ lâu, lúc đến cung điện đã thấy Trảm Lâu Lan dẫn đầu một đội ngũ chỉnh tề đứng chờ. Nhìn thấy ba người đến, bọn họ nhanh chóng gửi lời mời tổ đội, rồi lập tức chuyển quyền đội trưởng.
Sau khi thấy trang bị của ba người, Trảm Lâu Lan khóc ra tiếng mán. “Đại thần, tui thiệt là không nỡ nhìn trang bị trên người mấy ông mà!” Trảm Lâu Lan than thở. “Vậy đưa mấy món đây, tụi tui không ngại gì đâu hà.” Diệp Tu tỏ vẻ. “Nay đi không mang theo, đợi về tui đưa.” Trảm Lâu Lan sảng khoái. “Haha, vậy thôi không cần đâu.” Diệp Tu cười. “Hả? Sao thế?” Trảm Lâu Lan khó hiểu.
Diệp Tu không giải thích, lái luôn sang chuyện chính: “Ờ… người của Việt Vân đâu?” “Đang xếp hàng điểm danh bên trong kìa, bọn họ thấy chúng ta rồi, chắc cũng có đề phòng đó.” Trảm Lâu Lan đáp. “Không thấy mấy nhà kia hả?” Diệp Tu hỏi tiếp. “Không luôn.” “Cho cài người đi thám thính dọc đường trước đi, lỡ có chuyện gì còn chuẩn bị trước.” Diệp Tu nói. “Ông yên tâm, tui sắp xếp cả rồi.” Trảm Lâu Lan cũng không non nớt đến mức cái gì cũng phải Diệp Tu chỉ cho. “Zô, chúng ta vào thôi.” Diệp Tu gật đầu, dẫn đoàn xuất phát. Ý chí chiến đấu của đoàn rất cao, bởi thân phận của Quân Mạc Tiếu đã bị mọi người bàn ra tán vào hết rồi, tuy chưa có ai chính miệng thừa nhận nhưng rất nhiều người tin rằng ổng chính là Diệp Thu. Dù những người chơi này có phải là fan của Diệp Thu hay không, thì tên tuổi của Diệp Thu cũng quá sức khủng bố. Thế mà giờ lại có thể cùng tổ đội với bậc đại thần này trong game, đây quả thật là một trải nghiệm quá sức cool. “Là đại thần Diệp Thu đúng không? Ổng là Diệp Thu phải không?” Rất nhiều người xôn xao trên kênh đoàn đội. Tuy Quân Mạc Tiếu thuộc công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ, nhưng đại để chưa từng tiếp xúc với thành viên bên này. “Là tui, là tui đó, mọi người nghe tui chỉ huy nè!” Diệp Tu gửi tin. “Oa… Wow… A… A…!” Trên kênh ngập tràn ngập đủ loại biểu cảm, khiến Trảm Lâu Lan vừa hâm mộ vừa ghen tị không thôi. Kiểu sùng bái này gã có ném hết tiền cũng không tạo ra được. “Đại thần, tui sang bên kia đây.” Trảm Lâu Lan chào, gã chuẩn bị sang chỉ huy một đoàn khác. “Uhm, ông qua đi.” Diệp Tu đáp.
Trảm Lâu Lan rời đoàn để vào đoàn khác, nhưng nhân vật thì cũng không thể nhấn nút lập tức sang kia được, vẫn đi cùng với đám người Quân Mạc Tiếu, đứng phía trước xem như dẫn đường cho đội Diệp Tu.
Bên trong Cung Điện Bóng Đêm khá u ám, đi xuyên qua các nền phông cảnh, cuối cùng tới một đại sảnh rộng lớn. Đã có mấy trăm người tụ tập nhưng vẫn không có cảm giác chen chúc, chật chội. Ngoài mấy cột trụ bằng đá cao ngất và ánh sáng mờ mịt, người ta không hề có cảm giác đang đứng trong không gian kín. “Người của Việt Vân ở bên kia kìa.” Trảm Lâu Lan chỉ cho Diệp Tu. “Thấy rồi.” Diệp Tu đáp, vừa quan sát thành viên đội đối thủ vừa chỉ huy trong kênh đoàn đội: “Tới đây, đội mình sắp xếp lại chút đi.” Một đoàn gồm có mười đội, Diệp Tu phân bố lại, sắp xếp theo nghề, tổ chức thành từng phong cách rõ ràng. Các đội ngũ được chia thành nhóm đánh xa, nhóm cận chiến, nhóm buff máu, nhóm đánh lén, nhóm khống chế hay nhóm rải skill khắp mọi miền quê để dễ dàng chỉ huy hơn. “Người bên kia của mình chừng nào thì đánh được?” Trảm Lâu Lan hỏi Diệp Tu, giờ gã không còn trong đoàn Diệp Tu nữa nên không biết đang sắp xếp lại đoàn đội. “Đánh đi, đánh đi.” Diệp Tu vừa nói vừa điều chỉnh tiếp. “Ây da bọn nó đánh rồi kìa!” Trảm Lâu Lan chợt la to. Diệp Tu xoay góc nhìn, quả nhiên người của Việt Vân đã bắt đầu rục rịch, một loạt kỹ năng bất ngờ bùng lên. “Ông dẫn người lên trước đi.” Diệp Tu chỉ huy. “Đánh người hay đánh BOSS?” Trảm Lâu Lan hỏi. “Sao cũng được, ờ mà, BOSS ở đâu cơ?” Diệp Tu ngạc nhiên, hắn thực sự không nhìn thấy BOSS. BOSS Ám Dạ Lưu Quang có hình thể nhỏ nhắn như người chơi, không phải thể loại quái vật cao lớn cường tráng gì cho cam, giờ càng như mò kim đáy bể giữa tràng cảnh đông đúc như vậy.
Trảm Lâu Lan đang trên đà lao lên chuẩn bị khai chiến bỗng dưng khựng tay khiến nhân vật cũng nghiêng ngả theo, không kìm được phải quay lại nhòm Quân Mạc Tiếu một cái. Vấn đề kiểu vậy người thường hỏi thì thôi đi, nhưng đại thần là thánh biết tuốt trong lòng mọi người đó. Giờ tới hiện trường lại không tìm thấy BOSS, khiến Trảm Lâu Lan hoảng hốt chao đảo.
Còn chưa kịp trả lời, gã đã nghe Diệp Tu phang luôn: “Thôi quên đi, BOSS ở đâu là chuyện của ông.” Trảm Lâu Lan hoảng hốt chạy tới bên kia, nhập vào đoàn người chuẩn bị đánh BOSS. Công hội Việt Vân vừa đánh BOSS vừa cẩn thận đề phòng đám Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Người ngựa đứng ở đây, mục đích khỏi cần phải nói. Cơ hội để ăn BOSS level 70 cũng không dễ gì có được, bọn họ không muốn để vuột khỏi tay. “Lên!” Trảm Lâu Lan hét lớn. “Nhưng đánh người hay đánh Boss?” Trong đoàn có người hỏi. “Sao cũng được.” Trảm Lâu Lan nhớ đến lời Diệp Tu lúc trước, thuận miệng trả lời, rồi lại nhìn bãi chiến trường trước mắt, một lúc lâu sau mới tiếp: “Mà….BOSS đâu rồi?” Giờ Trảm Lâu Lan mới hiểu…… một khi đánh thành một mớ bòng bong thế này, thì thật hoàn hoàn không thể tìm ra BOSS Ám Dạ Lưu Quang ở đâu cả.
Trảm Lâu Lan không tìm thấy, nhưng có người trong đoàn vẫn luôn theo dõi BOSS, vội vàng chỉ cho gã. Nhìn thấy BOSS rồi Trảm lâu Lan lại thắc mắc phải đánh thế nào, nhưng chưa gì Diệp Tu đã gửi tin nhắn cho gã: “Bên địch đông đấy, có lẽ cần chút viện trợ.” “Uhm.” Trảm Lâu Lan trả lời, lại đắn đo bố trí ra sao, chợt nghe tiếng gầm rú liên hồi từ phía bên kia, hóa ra là Diệp Tu đã dẫn đoàn xông lên.
Mục tiêu đã xác định, không cần phải chần chừ chi thêm, hơn nữa Diệp Tu cũng chẳng buồn tìm kiếm BOSS, chỉ huy đoàn đội lao lên đập người luôn. “Đội một đội hai phía bên trái! Đội ba đội bốn bên phải! Đội năm lên chặn đường giữa! Đội sáu đội bảy dàn thành hai hàng cách nhau 4 ô, cố tấn công xa hết cỡ! Đội tám buff skill hỗ trợ, đội chín chuẩn bị kỹ năng hệ băng, đội mười tập trung buff máu! Mau!” Lúc trước mọi người đều đã được phân công, hiện tại lại không bị gây rối, cả đoàn thực hiện hết sức thành công. Chỉ mới một đợt tiến công, công hội Việt Vân đã bị giết sạch một vùng trống chính giữa, rõ ràng không thể ngăn cản được. Bọn họ hoàn toàn không ngờ người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại bố láo tới vậy, không nói không rằng đã lao lên vã người, có khi đến BOSS ở đâu bọn chúng còn chẳng thèm biết ấy chứ! “Cầm cự! Ráng cầm cự đi! Bình tĩnh đừng hoảng hốt!” Nhất thời công hội Việt Vân không nghĩ đến phản công, chỉ có thể chỉ huy trấn an tinh thần. “Băng! Đội chín!” Diệp Tu lại phát lệnh. Người chơi ở đội chín đa phần là ma kiếm sĩ và quỷ kiếm sĩ, cả bọn đã sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ lệnh là tung kỹ năng ngay. Mặc dù trận sóng băng của ma kiếm sĩ không hoàn toàn giống kết giới băng của quỷ kiếm sĩ nhưng đều có xác suất đóng băng nhất định. Sau khi hàng loạt kỹ năng bay về phía công hội Việt Vân, vô số tảng băng hiện ra. “Đội rải skill đừng dừng lại! Đội ba lên đi, để ý cắt đứt đại chiêu của chúng!” Giữa cuộc hỗn chiến, Diệp Tu không hề thể hiện năng lực chiến đấu của mình, chỉ thong dong ở giữa chỉ huy. Dù hai bên chẳng có tẹo ăn ý nào, nhưng chỉ bằng thân phận của Diệp Tu, chẳng có ai trong đoàn dám hoài nghi mệnh lệnh của hắn cả. Cả bọn đều răm rắp nghe gì làm nấy. Các đội thể hiện vai trò của mình dưới sự chỉ huy ấy, lúc thì tấn công, lúc lại kiềm chế, trước thì xáp lá cà sau lại chuyển mục tiêu… Đánh trơn tru vô cùng.
Bọn họ tấn công thả ga, vậy đương nhiên bên Việt Vân sẽ phải chật vật. Đội ngũ rối loạn nãy giờ mà vẫn đang “cầm cự” bằng niềm tin, so với bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ có Diệp Tu chỉ huy vừa chuẩn vừa độc đúng là trái ngược một trời một vực . Tình trạng công hội Việt Vân hiện tại thảm vô cùng, chỉ huy thiếu tư duy, mất trật tự, tổn hao thì nhiều mà chiếm lợi chẳng bao nhiêu.
Công hội Việt Vân quả thực bó tay rồi. Kẻ chỉ huy cũng không muốn trấn an bằng niềm tin như vậy, nhưng vấn đề là gã không biết phải ra chỉ thị nào khác. Công kích của địch bất ngờ kéo đến như vũ bão, khiến gã cảm thấy đánh thế này không được, đánh thế kia không xong. “Cố gắng cầm cự…..” Lúc nói câu này, vị đại đội trưởng vẫn đang cố gắng quan sát hòng tìm đối sách, nhưng tư duy của gã còn chẳng theo kịp tình hình biến đổi, sáng kiến chưa kịp ra khỏi miệng, sự thay đổi bất thình lình đã khiến nó trở nên ngu ngốc chẳng khác gì ý tưởng của thằng nằm vùng phe địch, cứ vậy đấy thì làm sao gã dám chỉ thị đây?
Diệp Tu chỉ mới dẫn đoàn một lúc đã làm công hội Việt Vân loạn cào cào. Phía sau gấp như lửa cháy tới mông, đồng bọn đánh BOSS phía trước cũng không dễ chịu gì, không ít người cũng hoảng hồn nhảy sang PVP hòng trợ giúp, vậy mà đoàn của Trảm Lâu Lan vốn phải đánh BOSS cũng vọt lên. Thế là công hội Việt Vân lại vội vàng chạy ra chống cự, cứ nghĩ đoàn Trảm Lâu Lan cũng sẽ mặc kệ BOSS mà xông lên đập người như đám Diệp Tu, nên cả bọn cứ xông lên chém trước đã.
Trảm Lâu Lan đang tập trung vã BOSS, nhưng cũng chả để ý mấy đứa ất ơ lên gãi ngứa này. Tuy gã không giỏi phán đoán và chỉ huy như Diệp Tu, nhưng phía bên này bọn gã có một team tinh anh mạnh mẽ hơn nhiều.
Trảm Lâu Lan, Tiền Phương Cách Hải, Tiểu Bắc, Dạ Tịch và Thiên Diệp Ly Nhược.
Năm người bọn gã còn đang chuẩn bị bước vào giải đấu chuyên nghiệp, bất kể lực chiến của nhân vật hay trình độ của người thao tác đều hơn hẳn đằng cấp của người chơi thương. Nói chung ngoài chiến đội chuyên nghiệp, nếu chỉ tính đến tổ đội năm người, năm người Trảm Lâu Lan gần như mạnh nhất trong game.
Điều này thể hiện rõ ràng nhất. Năm người liều mình xông lên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Phối hợp ăn ý, thế công nối tiếp, đúng chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp.
Một team như vậy có thể dễ dàng ngăn cản cả đội ngũ của công hội Việt Vân. Hơn nữa những thành viên Nghĩa Trảm Thiên Hạ khác cũng không chỉ làm màu, người ta làm thiệt làm hơn nữa cơ. Tới lúc này rồi, hai đội của công hội Việt Vân đều lũ lượt lùi về, tiếp đó cũng không khống chế nổi con BOSS Ám Dạ Lưu Quang nữa, Ám Dạ Lưu Quang lật lại thế, công hội Việt Vân thành ra ba mặt đối địch, nhân vật chết như ngả rạ. “Đập Boss!!” Ngược lại Trảm Lâu Lan hoàn toàn tỉnh táo, không hề nhầm lẫn mục tiêu. Dù gã có giết người đến sục sôi nhiệt huyết, chẳng nỡ dừng tay, nhưng miệng cũng đã chỉ huy quân binh quay sang thịt BOSS. Công hội Việt Vân chắc chắn thua trận, nhưng ai biết được sẽ có nhà nào nhảy vào góp vui?
Vừa nghĩ như vậy, gã đã nhận được tin dữ: “Người công hội Lâm Hải đang chạy qua đây rồi!”