TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 688: Chương 688: Đến rồi lại chẳng thấy đâu!

Edit: Cớt | Beta: Kha

Trần Quả biết “tên kia” là chỉ ai. Cô cũng từng tiếp xúc và lĩnh giáo bản lĩnh tên Hại Người Không Mệt, nên biết hắn là một cao thủ rất lợi hại. Trần Quả tất nhiên sẽ vô cùng hoan nghênh cao thủ nhập bọn, vì thế sau khi nghe Diệp Tu nói tên kia login, Trần Quả vội dùng clone đến dỡ hàng.

“Mấy cậu ở đâu?” Trần Quả vừa hỏi vừa luống cuống mở thêm hai máy tính, chuẩn bị đăng nhập ba nhân vật đến dỡ hàng cùng một lượt. Cô biết rõ muốn xử Hại Người Không Mệt thì tốc độ di chuyển đóng vai trò rất quan trọng, nhưng mỗi lần ba người nhặt mót chui ra thì phụ trọng luôn nặng nề, làm ảnh hưởng tốc độ di chuyển, gây khó khăn cho việc đối phó Hại Người Không Mệt.

“Chị dỡ đồ của tui trứớc đã, xong rồi đến hai người kia, một lần mở ba máy… Chị cũng có biết Ảnh Vũ đâu.” Diệp Tu nói.

Trần Quả không để ý đến hắn, nhanh chóng điều khiển Trục Yên Hà của mình chạy đến chỗ Quân Mạc Tiếu trước, giao dịch hết những thứ trên người hắn.

“OK, tui đi trước.” Diệp Tu để lại một câu rồi bỏ đi. Quân Mạc Tiếu không còn trông mất cân đối nữa, mấy ngày nay nhặt mót ăn đậm hiển nhiên cũng thay được trang bị ngon. Tuy Diệp Tu vẫn coi trọng tính thực dụng hơn dáng điệu bên ngoài, nhưng lần này “ãn diện” coi như còn có chút dáng người, không buồn cười như lúc trước.

Sau khi hỏi bọn Trảm Lâu Lan tin tức về vị trí hiện tại của Hại Người Không Mệt, Diệp Tu hơi bực bội. Theo nguồn tin của mấy nhà bên đấy, có lẽ sau khi login Hại Người Không Mệt đã tiến thẳng đến cổng dịch chuyển, còn dịch chuyển đến thành nào thì có chúa mới biết. Trong khi cổng dịch chuyển gần nhất lại rất xa vị trí hiện tại của Quân Mạc Tiếu, xem ra chuyện chặn giết Hại Người Không Mệt trước khi dịch chuyển là điều bất khả khi.

“Có thể phái người cầm chân hắn tí không?” Diệp Tu hỏi bốn hội trưởng.

“E là không kịp rồi…” Theo báo cáo liên tục được gửi đến, bốn hội trưởng cũng đoán ra hướng đi của Hại Người Không Mệt. Trước khi đến cổng dịch chuyển, bọn họ cũng không cách nào tập hợp đủ người.

“Hầy…” Diệp Tu tiếc nuối, khó lắm mới có cơ hội vậy mà lại để hắn ta có chỗ chuồn mất. Bản thân hắn chỉ chú ý đến những chỗ nhặt mót tốt nhất mà bỏ qua vấn đề hại Người Không Mệt vừa onl sẽ di chuyển đến chỗ khác.

“Tui cũng không kịp, hầy.”

“Đại thần đừng nóng vội, tui đã truyền tin rồi. Bất kể thằng đấy ló mặt chỗ nào, chỉ cần người của bọn tui nhìn thấy, tui sẽ biết được ngay.” Bốn hội trưởng đồng loạt rep.

“Vậy thì tốt quá.” Diệp Tu mừng rỡ, nhiều người nên hiệu quả cũng cao.

Diệp Tu vừa nghĩ vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy vội đến cổng dịch chuyển gần nhất, định bụng phát hiện vị trí kế tiếp của Hại Người Không Mệt sẽ lập tức truy sát đến đấy. Chí ít thì bây giờ thắng ấy vẫn online nhỉ? Có người chơi của bốn công hội trụ đấy, nói không chừng sẽ đụng mặt em nó ở đâu cũng nên.

Quân Mạc Tiếu mới chạy được chút thì bên kia đã bị mất dấu Hại Người Không Mệt. Tốc độ di chuyển của hại Người Không Mệt thật sự quá nhanh, người chơi thường sẽ không theo dõi được hắn trong khoảng thời gian dài.

Nào ngờ trong lúc đang vội lại nhanh chóng nhận được tin mới từ Việt Tử Khuynh của công hội Việt Vân, có người bên công hội bọn họ trông thấy Hại Người Không Mệt.

“Ở đâu?” Diệp Tu vội hỏi.

“Thành Oak.”

Thành Oak…

Diệp Tu thoáng ngớ ra, khéo thế này.

Thành Oak chính là thành gần Quân Mạc Tiếu nhất bây giờ, không cần hắn dịch chuyển đi đâu nữa. Sao Hại Người Không Mệt cứ lựa mấy chỗ khéo khéo mà chạy thế này?

Thoáng suy nghĩ, Diệp Tu chợt thông suốt. Chỗ mà Hại Người Không Mệt đang tiến đến, sợ là chỗ Diệp Tu vừa rời đi không lâu. Bên kia là nơi tụ tập đoàn tinh anh số một số hai của công hội Lam Khê Các, là chiến trường chính, dẫu là người chơi có tổ chức hay không cũng khó lòng trở thành đối thủ của họ. Ngay cả fan Lam Khê Các cũng tự biết tránh đi, dù gì giới hạn của một đoàn cũng là trăm người, những người nằm ngoài số một trăm ấy sẽ không được miễn trừ thương tổn. Fan Lam Khê Các chỉ sợ mình không bị đối thủ tiễn vong, ngược lại rơi vào vòng oanh tạc dũng mãnh của chính đoàn tinh anh nhà mình.

Mà chỗ như thế chắc chắn là khu vực nhặt mót ngon ăn nhất! Bọn Diệp Tu biết đến đây hôi của, kẻ nhặt mót đứng đầu như Hại Người Không Mệt tất nhiên cũng biết. Nhưng hắn ta vừa onl đã có thể chạy thẳng đến đây, Diệp Tu chợt nhớ tới lần đầu gặp Hại Người Không Mệt, càng thêm khẳng định thằng đấy chắc chắn có clone. Mấy ngày nay Hại Người Không Mệt không onl, dám chừng đang bận chơi clone.

Nhưng sau tất cả, Hại Người Không Mệt lại xuất hiện, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận mới được.

Biết đích đến của Hại Người Không Mệt, tức khắc Diệp Tu cũng đoán được tám chín phần đường đi của hắn. Việt Tử Khuynh liên tục gửi tin, Diệp Tu nhìn hướng đi của Hại Người Không Mệt lại càng xác định suy đoán của mình, hắn ta chắc chắn đang qua đây.

“Khỏe luôn!” Diệp Tu phấn khởi, không để Quân Mạc Tiếu chạy về mà cho chờ ngay tại chỗ. Vội gặp nhau quá làm gì? Phí thời gian lắm, vừa khéo Đường Nhu và Bánh Bao cũng vừa dỡ hàng xong, trực tiếp đi đến điểm phục sinh trông chừng.

Vì Quân Mạc Tiếu giao đồ cho Trần Quả trước, nên Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn mang đầy người lập tức không theo kịp tốc độ của hắn, lúc này vẫn còn ì ạch phía sau, Trần Quả cũng đang đổi tài khoản tiếp tục đi đến giao dịch cùng hai người, ngờ đâu còn chưa gặp mặt, Hại Người Không Mệt đã tới nơi trước.

Tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt quá nhanh nên đám người Việt Vân theo dõi hắn cũng bất lực, nhưng bây giờ, Diệp Tu tin chắc Hại Người Không Mệt sẽ tới chỗ mình đang canh me.

“Phải nhanh chóng tìm chỗ mai phục.” Diệp Tu quan sát cảnh vật xung quanh. Cũng chẳng phải ôm ý nghĩ tập kích gì, hắn chỉ sợ Hại Người Không Mệt nhìn thấy mình từ xa sẽ lủi đường vòng, thế chẳng phải lại mất công đuổi theo ư? Sau khi nhìn quanh một lượt, Diệp Tu thuần thục điều khiểu Quân Mạc Tiếu lùi lại nấp sau một thân cây, thỉnh thoảng ló đầu nhìn một lần.

“Ố, Lâu Lan ông cũng ở đây à…” Còn chưa thấy Hại Người Không Mệt đâu, góc nhìn của Quân Mạc Tiếu đã vô tình lia tới Trảm Lâu Lan.

“À… Đúng vậy…” Vốn Trảm Lâu Lan đang vây xem bên kia nhặt mót, sau khi ba người nhặt xong chuồn mất, gã cũng bỏ đi. Ai ngờ nửa đường lại có tin tức, gã muốn đi theo Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu hóng hớt, kết quả lại chứng kiến bộ dáng lén lút mai phục bên đường chuẩn bị đánh lén của hắn…

Nếu là người khác, trò đánh lén này cực kỳ bình thường. Nhưng đây là đại thần, đại thần muốn đánh lén một người chơi trong game đó! Trảm Lâu Lan không đành lòng nhìn thẳng, gã chợt đồng cảm với Hại Người Không Mệt, lại quên mất mình mới là người bị đại thần nhìn thấy trước.

“À ừm, tui đi ngang qua, ngang qua đó mà.” Trảm Lâu Lan nói.

“Hửm? Ông cũng sang đây nhặt mót sao?”

“Hả… Không hề, chỉ đi dạo chút thôi…” Trảm Lâu Lan nói, đương nhiên gã khinh thường nhặt mót, nhưng đại thần lại đi nhặt mót, gã không tiện nói ra tiếng lòng nên chỉ đành xạo láo như thế.

“Ầy ầy, ông đang rảnh thì giúp một tay đi, Bánh Bao và Hàn Yên Nhu đang ở phía sau, phụ trọng quá tải nên đi chậm lắm. Tụi tui không phải cũng đang có việc cần làm sao? Ông đến giúp họ mang ít đồ giảm bớt sức nặng đi.” Diệp Tu nói.

Sao Trảm Lâu Lan có thể từ chối chuyện nhỏ nhặt này chứ? Nhưng vấn đề là… Mình đường đường là hội trưởng công hội, sắp tới sẽ thành đội trưởng của một chiến đội chuyên nghiệp, hơn nữa còn kiêm luôn chức sếp, thế mà phải làm mấy việc như vậy ư? Đây là gì chứ? Còn kém hơn cả nhặt mót, đây là dời hàng giúp kẻ hôi của… Chẳng thà lúc nãy gã bảo mình vừa hôi của đầy túi luôn cho rồi!

Lòng nghĩ thế, nhưng Trảm Lâu Lan vẫn phải đi, gã chỉ hối hận không thể chứng kiến màn đại thần tập kích người ta.

Mặc dù tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt rất nhanh, nhưng dù sao cũng khá xa, nhân vật của Đường Nhu và Bánh Bao vẫn đến đây trước.

“Hí hí, lão đại.” Bánh Bao nhiệt tình chào hỏi.

“Hơ? Trảm Lâu Lan giúp hai đứa mang đồ à?”

“Ổng đó, ổng có thể mang nhiều đồ lắm.” Bánh Bao trầm trồ.

“Tất nhiên rồi, ổng là cuồng kiếm sĩ, tỷ lệ tăng sức lực vốn cao sẵn, trang bị cũng dồn hết vào sức lực.” Diệp Tu giải thích.

“Em cảm thấy sức mình không thua bố con thằng nào cả.” Bánh Bao nói.

“Anh đang nói sức lực, là thuộc tính nhân vật trong game…” Diệp Tu nói.

“Tiếc ghê. Nếu có sức lực cao, mình có thể hốt càng nhiều thứ rồi.” Bánh Bao nói.

“Sau này trang bị ngon hơn, sẽ tăng thôi…” Diệp Tu nói. Tuy sát thương của nghề lưu manh thiên về sức lực, nhưng thuộc tính cần tăng mạnh lại không phải nó. Kỹ nãng của lưu manh gồm nhiều hiệu quả đặc biệt, mà thuộc tính tinh thần đóng vai trò quan trọng trong việc cường hóa chúng. Cũng như pháp sư chiến đấu phải phối hợp sức lực và trí lực, người chơi lựa chọn thế nào cũng là do thói quen cá nhân quyết định. Có điều, cách phối hợp phổ biến của đám dân thường hiện nay là tăng sức lực chính, tinh thần phụ. Các cao thủ cũng tìm ra phương án thích hợp với style của mình nhất. Thế nhưng… Cậu chàng tưng tửng Bánh Bao có thể tính toán vẹn toàn vấn đề vi diệu này sao?

Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đến nơi cũng không rời đi nữa. Hại Người Không Mệt login thẳng đến bên này, cũng không đổi hộ khẩu, sau khi chết sẽ phục sinh ngay thành cũ, nếu để hai người đến đấy canh me thì cũng quá xa. Huống chi dựa trên kinh nghiệm tiếp xúc với Hại Người Không Mệt, Diệp Tu đoán chừng tên này vừa tèo liền off, sẽ không hồi sinh.

Ba người cùng nhau núp lùm, mới chốc mà bóng Hại Người Không Mệt đã xuất hiện, chạy thẳng đến hướng này bằng tốc độ biến thái.

“Để em nhảy ra hù nó.” Bánh Bao nóng lòng muốn ra tay.

“Đừng đánh chết nó nhanh quá, còn phải hỏi chút chuyện đó.” Diệp Tu cãn dặn.

“Vâng…” Đường Nhu cũng lên tiếng.

Ba người đợi thêm lát nữa. Cứ nghĩ Hại Người Không Mệt sắp đến, cả ba căng tai nghe ngóng tiếng bước chân, ai ngờ lại chậm chạp không thấy. Diệp Tu dựa trên tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt đoán ra có điều bất thường, lại ló đầu ra nhìn, bóng dáng lúc nãy chẳng thấy đâu nữa.

“Ầy? Không thấy đâu nữa.” Diệp Tu nói.

“Vừa nãy ló đầu ra bị nó phát hiện sao?” Trần Quả cũng chú ý chuyện bên này lắm.

“Không thể nào.” Diệp Tu quả quyết bác bỏ, hắn rõ hết mọi chi tiết mà Vinh Quang thiết lập, với cự ly của đôi bên khi nãy, Hại Người Không Mệt không có khả năng nhìn thấy nửa cái đầu ló ra sau cây của hắn.

Diệp Tu chuyển góc nhìn sang Bánh Bao Xâm Lấn, thầm nghĩ lẽ nào Bánh Bao lại làm trò liều lĩnh gì. Nhưng hắn quay đầu thì vẫn thấy Bánh Bao đang ngoan ngoãn núp lùm.

“Quái thật, đi ra nhìn thử.” Diệp Tu bất đắc dĩ, lẽ nào Hại Người Không Mệt lại logout?

| Tải iWin