“Anh đàn thế nào?” Diệp Tu không để ý tới Lữ thiếu còn đang lải nhải, chỉ quay về hỏi mọi người.
“Tay khó nhìn quá.” Đường Nhu cảm thán.
“Tay trái còn đỡ, tay phải thấy hơi không thuận.” Diệp Tu nói.
“Tại sao?” Trần Quả hỏi.
“Tay phải quen cầm chuột.” Diệp Tu trả lời.
“Thực ra cậu chỉ biết đàn mỗi bài này phải không!” Trần Quả nói.
“Tất nhiên là không!” Diệp Tu đáp dứt khoát.
“Hả?” Trần Quả ngạc nhiên.
“Còn biết một bài nữa.” Diệp Tu nói.
“…” Trần Quả câm nín, biết một hay hai bài có khác gì nhau à? Xem ra tên này chỉ định luyện tập tăng tốc độ tay mà thôi.
“Còn bài nào nữa?” Đường Nhu hứng thú hỏi.
“Pathetique chương 3.” Diệp Tu nói.
“À.” Đường Nhu gật gù.
“Là bài gì thế?” Trần Quả không ngại học hỏi người khác.
“Bản Sonata Pathetique của Beethoven, chia làm 3 chương, chương 3 tiết tấu rất nhanh.” Đường Nhu nói.
“À…” Trần Quả rối rắm nhìn Diệp Tu, cô khó mà tưởng tượng ra một người vĩ đại như Beethoven sẽ có dính dáng gì với cái tên đang đứng trước mặt, thậm chí trong tình huống này.
Nhìn nhóm bọn họ trò chuyện rôm rả, Lữ thiếu càng thêm khó chịu, hoàn toàn không để ý tới đường lui mà nhân viên câu lạc bộ đã bày sẵn, từ từ bước tới gần: “Vẫn chưa xong đâu, anh đừng hòng chạy!”
“Phải biểu diễn tài năng nữa à? Có muốn tôi múa một bài quyền cho mọi người xem không?” Bánh Bao nghe xong lập tức hào hứng nhảy ra.
“Múa…bài quyền?” Lữ thiếu ngẩn người, từ thái độ do dự có thể thấy dường như gã không am hiểu về mặt này cho lắm.
“Cậu đang đe dọa tôi đấy?” Nhìn cái tên đang kích động vung đấm, Lữ thiếu thốt lên.
Bánh Bao ngơ ngác: “Đe dọa? Không phải biểu diễn tài năng à? Tôi làm một lần, anh làm một lần, nếu anh không làm được, vậy thì anh thua.”
Lữ thiếu lập tức nổi giận, thằng này cố ý làm nhục mình tiếp đây mà! Món nợ vừa rồi còn chưa tính xong, ai ngờ tên này đã chủ động nhảy ra.
“Nếu vẫn muốn chơi trò này, vậy thì giờ phải đến lượt tôi làm trước, các người làm theo chứ?” Lữ thiếu nói.
“Có lý!” Bánh Bao gật đầu, “Vậy anh biểu diễn gì đó đi!”
“Tôi cũng đàn một bản, nếu như…”
“Ế? Không phải anh không biết chơi à?” Bánh Bao ngắt lời, nghi ngờ hỏi.
“Ai bảo tôi không biết!” Lữ thiếu tức giận.
“Vừa rồi rõ ràng anh không chơi được.” Bánh Bao nói.
“Đàn thế mà là đàn à! Tôi muốn chơi âm nhạc chân chính cơ!” Lữ thiếu kêu lên.
“Âm nhạc chân chính? Là cái gì?” Bánh Bao khó hiểu.
“Cậu sẽ biết ngay thôi.” Lữ thiếu mỉm cười đầy tự tin, bước tới cây đàn piano bên kia. Trong lòng gã hiểu rõ, tên vừa rồi ỷ vào tốc độ tay, hoàn toàn không để ý tới nhịp điệu tiết tấu, tuy rằng khiến người khác kinh ngạc, nhưng chả đáng nhắc đến. Đó thực ra chỉ là trò vặt, âm nhạc không phải chỉ cần nhanh là có thể chinh phục người nghe, Lữ thiếu tin rằng nếu mình đàn một bản, với tố chất của những người ở đây, ai cao ai thấp liền biết ngay. Chơi như cái tên kia chỉ lòe được người ngoài nghề mà thôi!
Như sợ có người ngăn cản, Lữ thiếu nhanh chóng chạy về phía cây đàn piano.
Buổi tiệc đã sớm bị gián đoạn, tất cả đều đang ngơ ngác nhìn trò khôi hài này, nhưng khi Lữ thiếu bắt đầu chơi đàn, mọi người đều bị giai điệu của gã hấp dẫn. Ngay cả Trần Quả vốn không có khả năng thưởng thức hay đánh giá gì, chỉ xét mục đích đơn giản là nghe thật hay, cũng có thể biết được ai hơn ai.
“Quả thật chơi cũng không tệ lắm.” Đường Nhu khẽ gật đầu.
“Có cần vỗ tay cổ vũ không?” Diệp Tu chẳng hề để ý.
“Giờ định hạ màn thế nào?” Trần Quả hỏi.
“Chị nghĩ không để ý tới cậu ta có được không?” Diệp Tu nói.
“Đáng khinh bỉ!”Trần Quả tức giận. Nói thật, sơ hở lần này của Diệp Tu quá lớn, chừa cơ hội cho người khác phản damage quá cao. Đến cả Trần Quả còn cảm thấy gã đánh hay, nói gì tới những người khác. Chờ tên kia đàn xong, vênh váo sang đây khiêu khích, bọn họ như cá nằm trên thớt, giải quyết kiểu “không để ý tới” thật mất mặt chết đi được.
“Để Tiểu Đường lên đi.” Diệp Tu nói.
“Hả?” Trần Quả nhìn về phía Đường Nhu.
“Chị xem dáng vẻ tinh tường của ẻm đi, nhìn là biết cao thủ rồi.” Diệp Tu nói.
“Đúng không?” Thật ra Trần Quả luôn cảm thấy Đường Nhu không phải người đơn giản.
“Ừm… Nếu so với Diệp Tu, em dám xưng mình là đại thần đấy.” Đường Nhu cười.
“So với tên kia thì sao?” Trần Quả nói.
Đường Nhu chỉ cười không đáp.
Trong lúc nói chuyện, màn biểu diễn của Lữ thiếu đã kết thúc. Người nghe thành thật vỗ tay, Lữ thiếu có vẻ cũng hài lòng với màn biểu diễn của mình, cúi chào xung quanh tỏ ý cảm ơn, cảm tạ mọi người có mắt nhìn hàng, không bị thủ đoạn của tên kia lừa gạt.
“Tôi nói nè…” Lữ thiếu mang vẻ mặt thỏa thuê nhìn về phía này.
“Hiện tại tôi có thể múa quyền rồi phải không!” Bánh Bao kích động nhảy ra.
“…”
“Để tôi!” Đường Nhu mỉm cười, bước về phía trước.
“Hả?” Thấy người bước ra không phải Diệp Tu, Lữ thiếu hơi ngoài ý muốn, bèn đứng im không nhúc nhích.
“Tôi không được sao?” Đường Nhu hỏi.
“Cô cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp?” Lữ thiếu nói.
“Còn bết bát hơn cả tuyển thủ chuyên nghiệp, mục tiêu của tôi hiện giờ là tuyển thủ chuyên nghiệp.”
Lữ thiếu vừa thể hiện rất tốt nên tràn đầy tự tin, vì vậy lần này gã tỏ ra phong độ trước người đẹp, không nói thêm gì nữa, chỉ lùi qua một bên và đưa tay mời.
Đường Nhu gật đầu chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.
Hai tay đặt lên phím đàn, tiếng đàn lập tức vang lên.
Nhanh!
Đường Nhu chơi đàn cũng rất nhanh, nhưng không giống Diệp Tu chỉ cần nhanh, cực kì nhanh, nhanh đến mức gần như không ngừng nghỉ. Đường Nhu đàn nhanh, nhưng nhanh có tiết tấu, có kết cấu. Tiết tấu nhanh như vậy mà từng âm sắc đều rất rõ ràng, ổn định, cho thấy kĩ thuật của cô vô cùng cao.
“A, nghe quen quá.” Trần Quả nghe Đường Nhu đàn, đột nhiên ngạc nhiên thốt lên.
“Ờ, đây chính là bài còn lại mà tui biết nè.” Diệp Tu nói.
Chương ba bản Sonata Pathetique của Beethoven.
“Không ngờ chị từng nghe rồi đấy?” Trần Quả bất ngờ.
“Nhiều bài nổi tiếng mọi người từng nghe nhiều nên thấy quen, chẳng qua không biết tên mà thôi.” Diệp Tu nói.
“Vậy bài cậu vừa đánh không nổi đúng không!” Trần Quả hỏi.
“Có lẽ nếu người khác đàn thì chị sẽ thấy quen…” Diệp Tu trả lời.
“Tiểu Đường hẳn là đàn tốt hơn tên kia!” Trần Quả nói.
“Nhìn phản ứng của mọi người chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Diệp Tu cười đáp.
Diệp Tu chơi đàn gây rúng động, hiển nhiên không ai nghĩ đánh đàn có thể nhanh đến thế. Còn Lữ thiếu chơi đàn lại khiến mọi người tỏ ra thưởng thức, quả thực Lữ thiếu biểu diễn không tệ tí nào. Tới lượt Đường Nhu, mọi người lại vừa giật mình vừa thưởng thức, đây là khi thấy hay ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Lữ thiếu lúc này đặc sắc hơn bao giờ hết. Lúc Diệp Tu chơi đàn, gã chỉ cảm thấy kinh ngạc chứ không hề xấu hổ. Bởi gã biết rõ màn biểu diễn như vậy, cho dù mình có làm được thì cũng chả khác gì trò cười, nào có kiểu đánh đàn mù quáng như vậy chứ? Nhưng màn biểu diễn của Đường Nhu lại làm gã cảm thấy bất lực. Nếu có thể phân rõ trình độ âm nhạc của cả hai, chênh lệch chỉ sợ là rất lớn. Không phải Lữ thiếu đánh giá cao chính mình, chẳng qua người có thể khiến gã cảm thấy như thế, trình độ phải cực kì chuyên nghiệp.
Tiếng đàn cuối cùng chấm dứt, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía. Đường Nhu cúi chào cảm ơn, rồi mỉm cười nhìn Lữ thiếu.
“Có tài đánh đàn như vậy lại đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi thấy buồn thay cô.” Lữ thiếu nói.
“Vậy thì anh quan tâm vô ích rồi.” Đường Nhu đáp.
“Cô lựa chọn như vậy không sợ phụ lòng gia đình sao?” Lữ thiếu nói.
“Gia đình của con bé cũng không cần cậu quan tâm vô ích.” Một giọng nói truyền tới từ cửa chính của buổi tiệc, tất cả đều quay đầu lại, không ít người vừa thấy người tới đã thay đổi sắc mặt. Hiển nhiên rất nhiều người nhận ra người này. Mà trong câu lạc bộ này, có thể quen biết với phần lớn kẻ ở đây, chắc chắn không phải người đơn giản. Ngay cả Lữ thiếu khi quay đầu nhìn về phía người vừa tiếp lời, vẻ mặt cũng biến đổi, không thể tin nổi.
Người nọ cầm ly rượu bước vào, cất bước đi về phía đàn piano, rõ ràng không phải tới tham dự buổi tiệc của Lâu Quan Ninh. Mọi người xung quanh đều theo quán tính mà nhường đường.
“Nghe tiếng đàn đã nghĩ là con.” Người nọ đi thẳng tới bên đàn piano, không buồn liếc nhìn Lữ thiếu, chỉ bắt chuyện với Đường Nhu.
“Hì hì.” Đường Nhu không nói gì, chỉ cười tinh nghịch.
“Sao lại chạy tới đây?” Người kia hỏi.
“Đi với bạn bè.” Đường Nhu nói.
“Hả?” Người kia theo chân Đường Nhu đi về phía đám Diệp Tu.
“Cha em.” Đường Nhu giới thiệu.
Đám Diệp Tu sáu mắt nhìn nhau. Bọn họ đều cho rằng Đường Nhu không đơn giản, Diệp Tu cũng từng nghi ngờ có phải cô nàng bỏ nhà đi bụi giống mình hay không, nhưng xem tình hình cha con gặp nhau hiện giờ thì bình thường quá thì phải? Nếu bảo bỏ nhà đi bụi thì có đánh chết cũng không ma nào tin!
“Ba người này là bạn bè hiện tại của con à?” Ông nhìn ba người cười nói.
“Đúng vậy! Diệp Tu, Trần Quả, Bánh Bao.” Đường Nhu giới thiệu.
“Là Bao Vinh Hưng, chào bác.” Bánh Bao phản ứng khá tích cực.
“Chào các cháu.” Cha Đường chào hỏi mọi người, tùy ý nói đôi ba câu khách sáo cám ơn vì đã quan tâm chăm sóc các thứ. Khách mời của buổi tiệc giờ lại đứng thành hàng nhìn qua hóng hớt, hiển nhiên có ý mượn cơ hội này qua bắt chuyện vài câu. Nhưng ông chỉ nói vài câu cùng đám Diệp Tu, sau đó nâng chén chào mọi người, rồi kéo Đường Nhu vừa đi vừa nói chuyện.
Đám Diệp Tu cũng không rõ thân phận thật sự của ông, chỉ là xem tình hình này, dám chắc chỉ cần tìm thử họ Đường thì sẽ ra. Thân phận của Đường Nhu ít nhất cũng phải là thiên kim đại tiểu thư.
“Giấu kĩ thật.” Trần Quả cảm thán.
“Ê, tên kia, vẫn chưa xong đâu, đừng có chạy!” Đúng lúc này, Lâu Quan Ninh đột nhiên chen ngang, mọi người nhìn sang, hóa ra tên Lữ thiếu kia đang chuẩn bị chuồn đi!
“Cậu xem kịch xong rồi, giờ cũng tới góp vui à?” Trần Quả nói.
“Xem say sưa quá tí thì quên mất đây là buổi tiệc của tôi!” Lâu Quan Ninh nói.