"Hoan nghênh Phương Duệ đại đại! Qua đây qua đây, mình lên lầu."
Ngoài cửa tiệm net Hưng Hân, Trần Quả rón rén khe khẽ chào vị khách mới đến. Cô cảnh giác quay đầu nhìn xem khách chơi trong tiệm, hi vọng họ không chú ý.
Phương Duệ không hổ là thánh chơi zâm, hiểu ý Trần Quả rất nhanh. Hắn gật đầu, theo sát sau lưng Trần Quả. Hắn đến đây tham quan Hưng Hân chứ chả phải để người ta tham quan mình.
Tuy vậy trước khi lên lầu, Phương Duệ vẫn không khỏi quay lưng nhìn về bên kia đường, nơi đã không còn như trong trí nhớ của hắn. Con đường này Phương Duệ đâu hề xa lạ, hắn đã từng đi qua nó bao nhiêu lần khi thi đấu với Gia Thế.
Nhưng lần này đến thăm, Gia Thế đã không còn. Mà đối diện xéo bọn họ, trong một tiệm net, lại có một chiến đội mới quật khởi, thậm chí có khả năng sẽ là ông chủ mới của mình. Trong lòng Phương Duệ tự dưng dâng trào cảm giác bãi bể nương dâu, đời người thật khó đoán.
Lên tầng hai, Phương Duệ được Trần Quả dắt đi xem từng phòng: phòng nghiên cứu kỹ thuật, bộ phận công hội...
So với câu lạc bộ Hô Khiếu, Hưng Hân chỉ là nhà tranh vách đất. Trần Quả đi phía trước, trong lòng cứ thấp thỏm không biết vị đại thần này nhận xét thế nào về mái lá đơn sơ của mình. Cô chỉ hi vọng hắn đừng vì vậy mà kết luận nguồn lực của Hưng Hân cũng kém là được.
Đi chẳng mấy bước đã đến phòng huấn luyện. Trần Quả nhường qua một bên mời Phương Duệ vào, đồng thời tranh thủ quan sát vẻ mặt hắn, tiếc thay cô chẳng nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Phương Duệ bước vào phòng, lập tức thấy ngay hai gương mặt quen thuộc là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Rất nhanh, các tuyển thủ khác của Hưng Hân cũng được giới thiệu cho hắn.
"Lắm gái đẹp thật." Đây là câu phát biểu cảm nghĩ đầu tiên của Phương Duệ sau khi tham quan toàn thể chiến đội.
"Trời đất..." Trần Quả cố nhịn không chửi hắn thô, vì Phương Duệ tuy phát biểu thô thật nhưng ánh mắt lại chẳng hề tập trung vào mấy em gái. Phát biểu cảm nghĩ thế thôi, chứ thái độ và mục đích hắn đến đây rất nghiêm túc.
"Có muốn cầm thử Hải Vô Lượng không?" Diệp Tu thẳng thắn hơn nhiều, đã đưa thẻ tài khoản qua rồi.
"Hơi bị nhanh..." Nói thật, chuyện đổi nghề to tát quá, tuy Phương Duệ đến Hưng Hân xem thử nhưng trong lòng vẫn xoắn quẩy kịch liệt.
"Chứ làm gì khác nữa giờ? Chú em tham quan xong Hưng Hân rồi đó." Diệp Tu nói.
Trần Quả lập tức đỏ mặt. Hưng Hân mình nhỏ xíu hà, lượn một phút là xong luôn.
Thế mà Phương Duệ lại đỡ không kịp với cái tốc độ đó. Ủa ủa gì mau vậy?
"Đừng khách sáo, lẹ lên đê, tụi anh phải kiểm tra xem cho chú em cầm khí công sư có tương lai không! Nếu không có, thôi thả chú em về nhà chơi đạo tặc!" Diệp Tu nói.
Diệp Tu đang thẳng thừng phán: Phương Duệ à, chú mày vào được Hưng Hân hay không chẳng phải chỉ do chú mày quyết định đâu, quan trọng là cái trình!
Trần Quả nghe mà hết hồn: Người ta chơi đạo tặc đã là trình độ đỉnh cấp, chẳng cần thiết phải đổi nghề vì mình, mình còn dám thái độ với cán bộ, có khi nào người ta đạp cửa đi luôn không?
"Má!" Sự thật chứng minh Phương Duệ chẳng hề chảnh tró. Hắn chỉ mắng một tiếng rồi lập tức bước tới lấy phắt thẻ tài khoản Hải Vô Lượng từ tay Diệp Tu.
Quẹt thẻ, đăng nhập.
"Tiện thể cho chú em nếm mùi thực lực của Hưng Hân anh!" Diệp Tu nói.
"Ồ?" Thật ra Phương Duệ cũng có ý đó. Hắn hứng thú quan sát dàn tân binh nhà Hưng Hân, ai sẽ là đối thủ đầu tiên của mình đây? Và rồi hắn nhìn thấy người ngồi xuống máy đối diện: Diệp Tu.
"Gì vậy?" Phương Duệ hỏi.
"Tân binh Diệp Tu, lĩnh giáo khí công sư Phương Duệ đại đại." Diệp Tu hùng hồn.
"Anh cút gấp!" Phương Duệ suýt lộn cái bàn.
"Tán nhân mà, chú em không muốn tự tay thử à?" Diệp Tu nói.
"Ặc... vậy làm một trận đi." Phương Duệ nghĩ nghĩ, đồng ý luôn.
Đôi bên cùng đến đấu trường. Nhân vật hạng sao Hải Vô Lượng đột nhiên đăng nhập, dân tình trong game ồ lên hóng hớt. Xui cho họ là phòng đấu cài mật mã, dù kịp thấy Hải Vô Lượng đi đâu thì cũng không có cửa chạy theo hóng hớt.
Cả nhà Hưng Hân vội vã chui vô phòng, theo dõi trận đấu bằng tài khoản mình. Ai nấy hớn hở kiếm chỗ đẹp ngồi, chưa kịp nóng mông, nhìn xuống đấu trường đã thấy đánh xong cmnr.
"Ừm, đâu có tệ lắm." Phương Duệ ra vẻ thản nhiên.
"Chịu được đến 1 phút 38 giây, đúng là không tệ." Diệp Tu thản nhiên đách kém.
"Bao năm rồi tui đâu có chơi khí công sư." Phương Duệ nói.
"Dóc! Dám nói không hề chơi lén lần nào? Bạc bẽo vậy ba?" Diệp Tu nói.
Phương Duệ nhất thời nghẹn lời. Dĩ nhiên không hề chơi lén lần nào là xl. Đừng nói Phương Duệ, mọi tuyển thủ chuyên nghiệp thỉnh thoảng đều sẽ cầm chơi nghề khác để đổi không khí, giải trí chút chút. Có khi cần phải nghiên cứu đấu pháp, họ còn chơi nhiều nữa là đằng khác.
"Cho chú em thêm cơ hội nữa?" Diệp Tu hỏi.
"Đổi người khác được không?" Phương Duệ nói.
"Ok!" Diệp Tu đứng dậy, Tô Mộc Tranh thay vào, Phương Duệ suýt văng tục.
Đánh một trận với Mộc Vũ Tranh Phong, kết thúc trong vòng 2 phút, Phương Duệ tiếp tục thua.
Tuyển thủ chuyên nghiệp chơi đổi nghề chắc chắn sẽ prao hơn hẳn người thường, nhưng đó là vì ý thức và thao tác của họ cách biệt sẵn rồi. Nếu đối chiến với đẳng cấp chuyên nghiệp có ý thức và thao tác ngang cơ mình, cảm giác trái tay lập tức bại lộ rõ rệt. Gặp Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, Phương Duệ bị quay như dế. Bản thân hắn dĩ nhiên hiểu rất rõ điều đó nên chả cảm thấy mình thua có gì ghê gớm, chỉ nghĩ ụ óa Diệp Tu, sắp đặt cho mình liên tục hai trận đách cách nào thắng, nhục vãi lều!
May mà Tô Mộc Tranh đánh xong một trận cũng nhường ra cho Đường Nhu. Phương Duệ thấy thế lập tức lên tinh thần, bóp tay răng rắc chuẩn bị dạy dỗ tân binh Hưng Hân, cho mấy ẻm thấy sự đáng sợ của cao thủ hàng top trong giới chuyên nghiệp là thế nào. Ai ngờ trận này xong ở 1 phút 20 giây, còn nhanh hơn trận đầu bại bởi Diệp Tu nữa.
Tốc độ kết thúc một trận đấu liên quan mật thiết đến đấu pháp và phong cách của tuyển thủ, nên phán đoán thực lực tuyển thủ dựa trên thời gian dài ngắn là rất phiến diện. Đường Nhu sao có thể mạnh hơn Diệp Tu? Chẳng qua phong cách nhanh và mãnh của cô khiến Phương Duệ luống cuống tay chân, ào ào đánh theo bản năng như đang cầm đạo tặc. Hắn chứng kiến Hải Vô Lượng đơ như cây cơ mới sực phát hiện, ơ đây là khí công sư mà...
"Khụ, người đẹp lợi hại nhỉ..." Phương Duệ có hơi gượng gạo. Nói cho cùng, hắn là đại thần hàng top, tuy đang cầm khí công sư nhưng vẫn tự tin thắng được tân binh chứ. Nào ngờ thua mà còn thua nhanh thế này, không lẽ tân binh Hưng Hân còn đáng sợ hơn cả hắn nghĩ?
Sau đó, Kiều Nhất Phàm bước lên. Trận quỷ không thiên về solo, tính cách Kiều Nhất Phàm lại cẩn trọng mọi mặt, trận này đánh êm hơn ba trận trước. Dưới tiết tấu khá chậm đó, khí công sư của Phương Duệ rốt cuộc đã show ra được tí xíu cái trình, nhưng mấy phút sau vẫn thua sml.
"Ặc..." Bại bởi một nghề không phải tay đấm chính, tim Phương Duệ đau quá man.
Sau đó nữa, Bánh Bao báo danh! Một trận loạn chiến diễn ra, Phương Duệ thua mà ngơ ngác, chẳng hiểu sao mình thua luôn.
Phương Duệ định kiếm gì nói cho bầu không khí dễ thở chút, bèn troll hai ba câu với chú em mới ngồi xuống đối diện. Thế mà ku này đưa cái mặt lạnh lùng đách có miếng cảm xúc nào ra, đách care đến hắn, cầm chuột lên quất luôn và ngay.
Mạc Phàm vào trận, Mạc Phàm im phăng phắc thao tác, Mạc Phàm im phăng phắc xử đẹp Phương Duệ.
"..." Phương Duệ rũ rượi cạn lời. Lúc này, người kế tiếp thay vào lại chủ động kiếm chuyện nói với hắn.
"Thắng éo nổi một trận luôn hả?" Ngụy Sâm hỏi.
Phương Duệ như đớp phải shit. Nếu đổi thành đạo tặc, bất kỳ một ai trong này hắn đều dám chiến với lòng tin tuyệt đối. Nhưng khí công sư thật sự cho hắn một cảm giác bó tay bó chân quá mức. Nhiều năm sống với ý thức và thói quen thao tác đạo tặc, sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi cái xoạch được? Hắn có phải sách giáo khoa như Diệp Tu đâu!
Trận mới, gặp thằng cha thuật sĩ có khoảng cách cast phép xa tới biến thái, Phương Duệ bị người ta thong thả mài sạch cây máu. Phương Duệ là ai cơ chứ? Cao thủ hạng A trong Vinh Quang, đã bao lâu rồi chưa bị bỡn cợt thế này? Hắn thua mà ức cmn chế.
Nhìn Hưng Hân ai ai cũng đều hăm hở, tụi nó coi mình như quái đánh lấy kinh nghiệm hả? Kìa kìa, nhất là đứa đeo kính đằng kia kìa! Ê chú mày hình như là mục sư đúng không? Chẳng lẽ chú mày cũng muốn đến bắt nạt anh?
Phương Duệ nóng máu. Trường phái chơi zâm được gọi là đấu pháp vứt bỏ tự tôn, nhưng bây giờ cả thánh chơi zâm cũng hết kiềm chế nổi.
"Ai kế tiếp?" Phương Duệ hầm hừ.
La Tập đối diện giơ tay, nhút nhát lên ngồi, thái độ bất an ngó nghiêng đồng bọn xung quanh liên tục.
"Tới luôn đi đừng lo, dễ đánh lắm!" Bánh Bao cổ vũ tiểu đệ mình.
Dễ đánh lắm!
Phương Duệ hung hăng trừng Bánh Bao một phát. Tên này mới thắng mình chẳng qua nhờ vào may mắn, nếu đánh lại chưa biết ai hơn ai đâu, thế mà nó dám lếu láo với mình. Quả nhiên tân binh là lũ không biết trời cao đất dày!
Phương Duệ trút hết căm phẫn vào trận đang đánh. Đáng thương cho La Tập, trình cậu vốn đã kém nhất Hưng Hân, dù có thể tính là cao thủ với người chơi thường nhưng xét ở đẳng cấp chuyên nghiệp thì cậu vẫn quá cách biệt. Đối mặt với khí công sư của Phương Duệ, hiển nhiên La Tập đỡ không nổi.
Hê hê, lần này có hi vọng! Đối thủ quá yếu! Phương Duệ sung sướng nghĩ, sau đó bỗng giật mình khóc ròng: Phắc? Mình đã suy đồi đến mức gặp đối thủ yếu mới thắng nổi sao? Nhục chết cậu rồi!
Phương Duệ giải quyết La Tập gọn hơ, cuối cùng đã kiếm được trận thắng đầu tiên từ khi bước chân vào Hưng Hân.
"Còn ai nữa?" Phương Duệ cần kíp chứng minh bản thân.
Diệp Tu nghĩ nghĩ mới nói: "Hay kêu A Ninh lên đây thử?"
"Ai vậy?" Phương Duệ phấn khích, cảm thấy Hưng Hân sắp vời một vị thế ngoại cao nhân đến đánh với mình.
"Thu ngân tiệm net. Ủa mà A Ninh biết chơi Vinh Quang à?" Trần Quả hỏi.
"Hình như đang học chơi." Diệp Tu nói.
"Tui liều mạng với anh! Anh ngồi xuống cho tui! Mau! Đại chiến ba trăm hiệp!" Phương Duệ gào.
Thế nên Diệp Tu lại vào trận.
Ngày đầu tiên Phương Duệ ở Hưng Hân trôi qua trong đánh đấm điên cuồng thế đấy, mà tài khoản hắn cầm lại là khí công sư nhiều năm chưa hề đụng tay. Hắn gian khổ mò mẫm đường lối trong quá trình bị Diệp Tu dùng Quân Mạc Tiếu thồn hành, chết lên chết xuống không biết bao nhiêu lần.