Dạ Côn hỏi:
- Vậy tên Ngũ Nhạc này còn sống không?
- Không biết, đã biến mất rất nhiều năm.
Trưởng Tôn Nhị lắc đầu.
Dạ Côn có chút nghi ngờ, mấy người hơi lợi hại một chút đều biến mất, rốt cuộc là vì sao...
- Đệ muội, còn có chuyện gì cần phải chú ý không?
Diệp Ly lo lắng hỏi.
Trưởng Tôn Nhị trầm giọng nói ra:
- Mặc dù chưa đi qua Ngũ Nhạc, nhưng phụ hoàng đã nói qua, tuyệt đối đừng tin tưởng những bộ lạc ở Ngũ Nhạc, những người kia thậm chí còn ăn thịt người, vì sinh tồn, bọn họ sẽ bất chấp tất cả, nghe phụ hoàng nói, mấy bộ lạc bọn họ sẵn sàng vị một miếng thịt Hổ Điêu mà chém giết lẫn nhau, bộ lạc thắng mở rộng lãnh địa, người thua biến thành nô lệ, nếu như không còn thức ăn thì sẽ ăn mấy người đó
- Đậu xanh... nương tử, nàng đừng nói nữa, chúng ta đang ăn cơm.
Dạ Tần không chịu nổi, đây quả thực là đám người nguyên thủy...
Dạ Côn rất buồn bực:
- Hoàng thất Ngũ Nhạc mặc kệ chuyện như vậy sao?
- Đây là tập tục bộ lạc ở Ngũ Nhạc, hoàng thất Ngũ Nhạc đều không quản được, mà Ngũ Nhạc năm đó chính là xuất từ bộ lạc, người của hoàng thất đều mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn ngầm đồng ý.
- Vậy Ngũ Nhạc bên kia có chỗ lớn như Thái Kinh không?
Liệt Cốt tò mò hỏi, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với Ngũ Nhạc, dù sao mình cũng thích ăn... hắc hắc...
Kỳ thật Liệt Cốt muốn hỏi, Ngũ Nhạc có hoa lâu lớn như Thái Kinh, các cô nương bên kia có phải vô cùng hung hãn hay không.
Trưởng Tôn Nhị nhẹ gật đầu:
- Đương nhiên, đô thành Ngũ Nhạc còn lớn hơn cả Thái Kinh, tên là Thịnh Kinh.
- Như thế có phải Ngũ Nhạc đang ganh đua với chúng ta?
Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
- Đúng vật, đô thành Ngũ Nhạc lớn hơn Thái Kinh, thậm chí tên đều không khác mấy, hơn nữa phương diện thiết kế cũng là tham chiếu Thái Kinh, nhưng ngoại trừ Thịnh Kinh, bên ngoài Ngũ Nhạc cũng không còn địa phương tốt.
- Vậy lực chiến của bọn họ đến từ đâu?
Dạ Côn hỏi.
- Bộ lạc, Ngũ Nhạc có thể triệu tập tất cả bộ lạc lại để chiến đấu, số lượng còn nhiều hơn hùng sư Thái Kinh ta gấp mấy lần.
Trưởng Tôn Nhị âm u nói ra.
Dạ Côn xem như biết, Ngũ Nhạc là toàn dân giai binh.
Lúc này Phong Điền tò mò hỏi:
- Tần tẩu, năm đó Thái Kinh chiến đấu với Ngũ Nhạc, có phải giống như trong sử sách thế miêu tả?
Nghe Trưởng Tôn Nhị, Phong Điền cảm giác được năm đó chiến tranh tuyệt đối là khủng bố đến cực điểm, trên sử sách miêu tả đơn giản liền là một bút lược qua.
Trưởng Tôn Nhị hít một hơi thật sâu:
- Nghe phụ hoàng nói qua, tướng sĩ chết trận đều vào trong bụng Ngũ Nhạc, bọn họ không có thức ăn tiếp tế, có chỉ là máu thịt của địch nhân.
Mọi người nghe xong hít sâu một hơi, chiến đấu như vậy đúng là không thể nào tiếp thu được, ngẫm lại tràng diện kia, liền cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Diệp Ly cũng xem như gặp qua không ít người, nhưng loại người này xác thực cực ít, đúng là không có nhân tính.
Trong đầu Diệp Ly đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, phu quân cùng thổ dân ngồi chòm hỏm ăn thịt...
- Ọe!
Diệp Ly nhịn không được phát ra âm thanh.
Mọi người nhất thời nhìn về phía Diệp Ly, vẻ mặt kinh ngạc phảng phất đang hỏi.
Mang bầu?
Ngay cả Dạ Côn cũng nghĩ như vậy, không thể nào, mình còn chưa làm gì, sao có thể mang bầu.
Như vậy chỉ có một khả năng, mình bị tái rồi!
- Ánh mắt này của các ngươi là thế nào, chẳng qua ta chỉ cảm thấy thật buồn nôn.
Diệp Ly nhịn không được giải thích một chút, trí tượng tượng của đám người này thật phong phú.
Dạ Côn thở dài thật sâu:
- Ta sắp đến một nơi người ăn người, haiz... ngẫm lại liền khủng bố.
- Đại ca, cũng không thể nói như vậy, ngươi hẳn sẽ trực tiếp đến hoàng cung Ngũ Nhạc gặp mặt quân chủ, sẽ không thấy một màn như thế.
- Cũng đúng, ta còn tưởng rằng sẽ gặp phải đây.
Dạ Côn biểu thị mình không có một chút hứng thú nào, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghe xong lời này, cảm giác khẩu vị Côn ca quá nặng, câu nói này hình như mang theo sự thất vọng thật sâu.
Lúc này Nhan Mộ Nhi nghiêm túc nói ra:
- Phu quân, ngươi phải nhớ kỹ, người Ngũ Nhạc bên kia, không được phép đụng vào bất kỳ ai, còn có chén đũa, chờ chút nữa ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, ngươi sử dụng đồ vật của mình đi.
- Tốt, chuyện này rất đúng.
Dạ Côn không có cự tuyệt, ngẫm lại quả thật rất buồn nôn, có lẽ qua bên đó ăn cơm, trong chén cơm kia từng chứa thịt người.
Sau khi mọi người ăn cơm xong đều an vị nói chuyện phiếm, đây cũng là đề nghị của Dạ Côn.
Như thế mới có thể tăng tiến tình cảm giữa mọi người, chủ đề nói chuyện đương nhiên đều rất nhẹ nhõm.
Chính xác mà nói.
Đó chính là tổn thương lẫn nhau, nhưng không cho phép mặt đỏ cái chủng loại kia.
Chỉ cần quen thuộc loại phương thức này, bầu không khí liền trở nên vui vẻ.
Đoán chừng Trưởng Tôn Nhị dưới loại tình huống này, dần dần bị "đánh động".
Trong lúc mọi người đang cười đùa, Đông Tứ đi tới cung kính nói ra:
- Thiếu gia, gia gia của ngài tới.
- Gia gia?
Dạ Côn một thoáng không có kịp phản ứng, lập tức nhớ tới, hẳn là Dạ Tư Không...
- Mau mời.
- Vâng.
Mọi người điều chỉnh trạng thái một chút, dù sao cũng là trưởng bối tới, nên có cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
Rất nhanh, Dạ Tư Không tập tễnh đi tới, thấy Dạ Côn liền vỗ vai:
- Côn Côn, gia gia vô dụng, không thể giữ được con.
Dạ Côn đều bị giật nảy mình, cảm giác có chút không biết phải làm sao, đây là tình cảm bộc lộ, hay là hư tình giả ý...
Nếu như là vế sau, như vậy thật CMN quá giống.
- Gia gia, ngài đừng kích động, ngồi bên này.
Dạ Côn đỡ Dạ Tư Không đến chỗ ghế ngồi xuống.
- Ly Nhi, đi châm trà.
- Ừm.
Hai tay Dạ Tư Không nắm thật chặt tay Dạ Côn, mang theo áy náy nói:
- Côn Côn, Thánh Nhân đột nhiên hạ chỉ, lúc gia gia đến, Thánh Nhân đóng cửa không gặp, khiến gia gia rất thất vọng đau khổ.
- Gia gia, không có việc gì, không cần làm như vậy, thật.
Côn ca đều có chút cảm động lây, cho dù là giả cũng không sao cả, cứ hưởng thụ sự ôn nhu này trước đi.
- Công chúa điện hạ, Thánh Nhân lòng dạ sắt đá như vậy sao... Dạ gia ta vất vả lắm mới có một hài tử ưu tú, liền để hắn đi chịu chết? Thánh Nhân đây là chơi tâm cơ! Dạ Tư Không ta không cho phép!
Nói đến phần sau, Dạ Tư Không cũng dựng râu trừng mắt, còn kém một câu, Côn Côn theo gia gia tạo phản!
Trưởng Tôn Nhị dĩ nhiên biết nếu như Dạ Tư Không vọng động, sẽ tạo thành đả kích thế nào đến Thái Kinh, cho nên hiện tại phải ổn định.
Đoán chừng phụ hoàng không gặp, chính là muốn mình tới ổn định Tư Không.
- Gia gia, ngài bình tĩnh lại một chút, nổi giận hại thân.
Trưởng Tôn Nhị ngồi xổm ở dưới gối Dạ Tư Không an ủi, đây cũng là một loại thái độ tôn tức.
- Hừ! Phụ hoàng con quyết tâm muốn đoạn tuyệt hương hỏa Dạ gia ta!
- Gia gia, người hiểu lầm phụ hoàng.
Trưởng Tôn Nhị tường thuật lại sự tình một lần.
Nhưng mà Dạ Tư Không lại rất trực tiếp:
- Đánh rắm, lừa gạt tiểu hài à?! Đáng người Ngũ Nhạc kia bởi vì một thanh Thần Kiến mà e ngại sao... năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế lợi hại biết bao, Ngũ Nhạc có cái rắm, còn không phải phát động công kích như vậy, Ngũ Nhạc bên kia hoàn toàn không biết chữ sợ viết thế nào.
Làm người chứng kiến ngay lúc đó, Dạ Tư Không đã tận mắt nhìn thấy, khi đó mình còn nhỏ, theo gia gia xuất chinh.