- Ta cũng muốn đi.
Phong Điền cũng hô theo, làm hai người vô dụng nhất, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng muốn thêm chút sức, mặc dù đi theo Côn ca có mặt mũi, cũng có canh húp, thế nhưng bọn họ không muốn không làm mà hưởng.
Dạ Côn biết ý của hai người, hiện tại đệ đệ còn chưa lo xong, sao có thể phân thân chiếu cố Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
- Các ngươi thành thật tu luyện, chờ rời núi, sẽ có chuyện giao cho các ngươi làm.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hơi hơi cúi đầu xuống, cũng biết thực lực của mình không đủ, thả ở trong học viện đều là tầng thấp nhất, chỉ có nỗ lực tu luyện mới được.
Trước kia Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tính là theo chân Côn ca không lý tưởng, thế nhưng chuyện hôm nay đã khiến cho hai người bừng tỉnh đại ngộ, không thể tiếp tục không có lý tưởng nữa, phải cố gắng mới được, bằng không thì đi theo Côn ca, cũng sẽ khiến Côn ca mất mặt.
Liệt Cốt vỗ vỗ bả vai Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, cười nói:
- Ta tới huấn luyện các ngươi, tin chắc qua không bao lâu, các ngươi liền sẽ có tiến bộ lớn.
- Liệt Cốt thúc, thật sao?
Nguyên Chẩn xúc động nói ra, sớm đã cảm thấy Liệt Cốt thúc rất lợi hại, hiện nghe xong liền kích động không thôi.
Liệt Cốt nhẹ gật đầu, cười nói:
- Liệt Cốt ta nói ra, mười đầu Côn đều kéo không nổi.
Phong Điền nghe xong tò mò hỏi:
- Liệt Cốt thúc, Côn là thứ gì?
- Côn ấy à, chính là một thứ rất ngưu bức, đúng không, Tuyệt Thiên.
Tuyệt Thiên không nói lời nào.
Dạ Côn cảm thấy để Liệt Cốt thúc tới dạy hai người bọn họ quả thật có khả năng:
- Nguyên Chẩn, Phong Điền, các ngươi cố gắng đi theo Liệt Cốt thúc học tập.
- Côn ca yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực.
Dạ Côn vui mừng nhẹ gật đầu, đều là đồng hương từ huyện Thái Tây ra tới, cũng xem như cùng nhau lớn lên, đương nhiên phải che chở.
Nguyên bản Tào công công rời đi đột nhiên lại quay về, hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Tiểu Vương Gia, vừa rồi quên nói, ngày mai giờ Thìn nhớ đến binh bộ báo danh.
- Giờ Thìn? Sớm như vậy?
Dạ Côn cũng không muốn thức dậy sớm như vậy, thời tiết lạnh như thế, ở trong chăn ôm thê tử đi ngủ không dễ chịu sao.
- Đúng vậy, Tiểu Vương Gia.
Tào công công khẽ cười nói, người tuổi trẻ bây giờ, hơn phân nửa là dậy không nổi.
- Haiz, biết rồi.
- Vậy lão nô sẽ không quấy rầy Tiểu Vương Gia.
Tào công công chắp tay liền rời đi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, song song thở dài, sau này đừng hòng chìm trong ôn nhu hương nữa.
- Thử khôi giáp một chút đi.
Dạ Côn nhìn hai bộ khôi giáp, mũ giáp kia nhìn rất đẹp trai, thế nhưng màu sắc lại không ra làm sao, là màu đồng, trên mũ giáp cắm lông chim cũng không tệ, có chút kiểu, còn có áo choàng màu đen, thoạt nhìn vẫn rất đẹp trai.
Nhớ đến Hạ Đô Dạ gia quân, khôi giáp kia suất nổ tung, từ đầu đến chân đều là màu đen.
- Nương tử, Phó Úy là quan mấy phẩm?
Dạ Tần hướng phía Trưởng Tôn Nhị tò mò hỏi.
- Thái Kinh Phó Úy, hẳn là ngũ phẩm.
Dạ Côn cùng Dạ Tần xem như biết, Thái Kinh không thiếu ngũ phẩm, tường ngã còn có thể đè chết một đám.
Chức quan Thánh Nhân cho thật rẻ tiền a.
Sau khi Diệp Lưu nghe xong đều cười khẽ một tiếng, tỷ phu thật là thảm.
Hai người cầm lấy khôi giáp, tại chỗ thoát ngoại bào, sau đó dưới sự trợ giúp của thê tử mặc khôi giáp vào.
- Oa, phu quân tựa như thay đổi, giống nam nhân rồi.
Tử Yên nhìn Dạ Tần nhịn không được tán dương nói ra.
Dạ Côn trêu chọc nói:
- Đệ đệ ta ban đêm không giống nam nhân sao?
Ha ha ha...
Mọi người nhất thời phá lên cười, mà Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị đỏ mặt lên, đại ca thật không biết giữ miệng gì cả.
Thế nhưng trong lòng mọi người đang suy nghĩ, Côn ca ngươi bây giờ... vẫn là không nói, ít nhất Tần ca ban đêm còn có thể làm nam nhân, Côn ca ngươi... ài... Côn tẩu, nghiệp chướng a.
Hiện tại Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng không cảm thấy gì, trong lòng vẫn rất vui vẻ, bệnh của phu quân dưới sự trùng hợp đã khỏi, cuối cùng đã không cần lo lắng.
Chỉ thấy Dạ gia huynh đệ đổi xong khôi giáp, phóng nhãn xem xét, mặc dù là đồng, nhưng cũng rất uy phong lẫm liệt.
Bởi vì cái đầu trọc của Dạ Côn bị che khuất, phong thái lập tức khác biệt, đừng nói... so với Dạ Tần còn suất hơn mấy phần.
Sau khi Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhìn thấy, đôi mắt nhỏ liền mê ly, phu quân quả thật quá soái.
Nếu như tóc dài, nhất định sẽ là loại siêu cấp đẹp trai kia.
Hiện tại đã trị hết bệnh cho phu quân, cũng nên trị chứng không có tóc này, Diệp Ly quyết định phải nghiên cứu thật tốt một chút, nhất định phải giúp phu quân mọc tóc.
- Thế nào, có đẹp trai không.
Dạ Côn cùng Dạ Tần hai tay chống nạnh, cảm giác không tệ, mười sáu tuổi đã làm Phó Úy, đây chính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Thánh Nhân cũng cân nhắc đến điểm này, dù sao Dạ Côn cùng Dạ Tần còn nhỏ, chức quan quá cao không thể phục chúng.
- Côn ca Tần ca, rất ngưu bức! Một thân khôi giáp này đều có thể hù chết người.
- Tỷ phu rất suất khí nha.
- Dạ Côn không tệ.
Tuyệt Thiên nhẫn nhịn nghẹn miệng, trước hết để cho ngươi cao hứng mấy ngày, tại lại nói cho ngươi một cái tin tức động trời, đến lúc đó liền xem ngươi có thể chịu nổi không.
Dạ Tần đột nhiên thở dài.
- Phu quân, làm sao vậy?
Trưởng Tôn Nhị lo lắng hỏi.
- Đáng tiếc phụ mẫu không có nhìn thấy.
Dạ Tần cũng rất nhớ cha mẹ, đã rời khỏi phụ mẫu mấy tháng, vô cùng tưởng niệm.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Cha cùng mẫu thân cũng rất nhớ ngươi, chẳng qua là tình huống Hạ Đô bên kia khẩn trương, bọn họ không thể phân thân, bằng không thì đã về.
- Không sao cả, chẳng qua ta chỉ cảm khái một chút.
Dạ Tần khẽ cười nói.
Nhưng mà ở trong lòng Diệp Ly nghĩ cha mẹ mình có đôi khi vừa đi liền mấy trăm năm, đều đã quen...
Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Côn ôm thê tử nằm ngáy o o, tựa hồ quên mất hôm nay còn phải đi báo danh.
- Đại ca! Đại ca! Đại ca!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân bối rối, còn có tiếng kinh hô của Dạ Tần.
Dạ Côn ôm thê tử thật chặt, cực kỳ dễ chịu.
- Phu quân, hình như đệ đệ đang gọi ngươi đấy.
Diệp Ly nhu hòa nói ra, nhích gần lại.
- Đệ đệ cũng thật là, sáng sớm đã gọi ta rời giường.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Dạ Tần ở ngoài hô:
- Đại ca, chúng ta đến muộn.
Dạ Côn lập tức mở mắt, nhớ tới hôm nay còn phải đi báo danh.
- Đậu xanh, ta phải rời giường.
Dạ Côn ngồi bật dậy, gió lạnh lập tức tiến vào trong chăn, khiến hai thê tử co thành con tôm.
Dạ Côn mau chóng chuẩn bị, hướng phía bên ngoài hô:
- Ta đến đây!
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi trên giường thế mà chăm chú ôm chung một chỗ sưởi ấm, thời tiết Thái Kinh là thật lạnh...
Dạ Côn mặc khôi giáp đều phát run, huyện Thái Tây cũng không có lạnh như vậy.
Đi ra bên ngoài, Dạ Côn đội khôi giáp lên:
- Đi, ngày đầu tiên đã đến trễ, sắc mặt bọn họ nhất định không tốt.
Dạ Tần cũng rất bất đắc dĩ, không biết làm sao lại ngủ quên mất.
Lúc này Đông Tứ và Đát Từ dẫn Bạch Vũ Mã tới.
Dạ Côn cùng Dạ Tần vốn là muốn thấp điều tới, thế nhưng thời gian đang gấp, không có biện pháp, nhảy lên Bạch Vũ Mã, trực tiếp bay lên trời.
binh bộ cũng không ở trong hoàng cung, nhưng cách hoàng cung cũng không phải rất xa, thời gian chưa hết một chén trà, hai người đã xuất hiện ở trước cửa binh bộ.