Còn có người?
Mọi người không khỏi có chút tò mò, còn có ai gia nhập?
Chỉ thấy từ bên ngoài có một nam nhân mặc kim giáp đi vào, Dạ Côn cùng Dạ Tần quá thấp, căn bản không nhìn thấy tướng mạo đối phương.
- Tại hạ Quan Thanh!
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, ánh mắt mang theo kinh ngạc, Quan Thanh? Là Học Viện An Kinh Quan Thanh sao? Hay là trùng tên?
Chỉ nghe Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra:
- Quan Thanh nguyên là phó viện Học Viện An Kinh An Khang châu, trong lúc chuẩn bị đã điều Quan Thanh tới binh bộ, mà viện trưởng Bùi Thiên đã cùng đội ngũ xuất phát trước.
Thế mà điều viện trưởng, phó viện Học Viện An Kinh đến binh bộ, thật khiến người ta khiếp sợ.
Dạ Côn cũng rất cao hứng, đúng là phó viện Quan Thanh, quan hệ bọn họ tương đối tốt, nhớ lần trước bán đấu giá, phối hợp rất ăn ý, nếu như có cơ hội, nhất định phải cùng hợp tác hố Ngũ Nhạc một phen mới được.
- Ngoại trừ Quan Thanh ra, Thiên La Viện cũng phái một người tới, đại chiến sắp đến, sợ kẻ địch đánh lén Thái Kinh, toàn bộ Thái Kinh tiến vào tình trạng giới nghiêm, hai tháng sau cấm đi lại ban đêm!
Thiên La Viện không nhúng tay vào binh bộ, chuyện này khiến mọi người rất nghi hoặc, tại sao đại tướng quân lại đáp ứng loại chuyện này.
Chỉ thấy theo có một vị nam tử đi tới, ăn mặc viện phục Thiên La Viện, mũ tóc chỉnh tề, tuấn tú lịch sự.
- Tại hạ Hồn Thí Thiên.
Mọi người thấy nam nhân ở trước mắt, kỳ thật trong lòng rất kinh ngạc, người này không phải ở tiết Khánh Nguyên... đòi giết Thành Nhân sao?
Làm sao đột nhiên lại vào Thiên La Viện?
Thánh Nhân thế mà không có xử trí y, quả thật khiến người khiếp sợ, chẳng lẽ là bởi vì y có thực lực Kiếm Đế sao?
Ngẫm lại cũng đúng, hôm đó Thánh Nhân đã muốn lôi kéo vị Kiếm Đế này, đại chiến sắp đến, có thêm một tên Kiếm Đế, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Dạ Côn dĩ nhiên cũng nhìn thấy Hồn Thí Thiên, đây không phải người ngày đó bị mình đánh phế ư? Hình như kiếm của y còn bị mình bẻ gãy.
Trước kia có thực lực Kiếm Đế, chỉ sợ hiện tại chỉ có danh đi.
- Khu vực thành bắc giao cho hai vị Phó Úy Dạ Côn cùng Dạ Tần, Quan Thanh tạm thời cũng phụ trách khu vực thành bắc, Hồn Thí Thiên cũng giống như vậy, bốn người các ngươi phải bảo vệ thành bắc cẩn thận, thành bắc không được có một tia sơ xuất nào! Biết không!
- Vâng!
- Những tướng lĩnh khác nhất định phải thao luyện người của mình mạnh lên. Trong thời gian ngắn nhất, đề cao khí thế binh sĩ!
- Vâng!
Mọi người trầm giọng quát, khí thế bất phàm.
Tông Hoằng Nguyên dừng một chút, nhẹ nói ra:
- Cuối cùng còn có một việc muốn nói, mặc dù hôm nay Dạ Côn đến muộn, nên phạt, thế nhưng Dạ Côn dám đến Ngũ Nhạc, còn giết ba người an toàn trở về. Hành động vĩ đại trăm năm khó gặp, Dạ Côn, ngươi chính là kiêu ngạo của Thái Kinh chúng ta!
Dạ Côn cứ tưởng đã tan cuộc, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, đại tướng quân cuối cùng nói ra một câu như vậy.
Chuyện này khiến Dạ Côn nhớ tới thời gian ở huyện Thái Tây, nghe được nhiều nhất chính là, Dạ Côn à, ngươi chính là kiêu ngạo của huyện Thái Tây.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, tới Thái Kinh không lâu, liền biến thành kiêu ngạo của Thái Kinh...
Dạ Tần nghe thấy câu này, đã bị tê, liền biết chính như vậy, đại ca luôn có thể biến nguy thành an, đi theo đại ca, hoàn toàn bị sự ưu tú của đại ca bao phủ.
- Tản đi.
Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra.
Dạ Côn nhìn về phía đệ đệ, Dạ Tần nhìn về phía đại ca.
- Đệ đệ, đây không phải là thật...
- Đại ca, ta đã quen rồi.
Dạ Côn:......
- Dạ viện trưởng.
Quan Thanh mang theo nụ cười đi tới.
Dạ Côn chắp tay hô:
- Phó viện, đã lâu không gặp.
- Mấy ngày không gặp, Dạ viện trưởng liền một mình xông Ngũ Nhạc, giết ba người trở về, công lao không nhỏ nha.
Quan Thanh mang theo ngữ khí chúc mừng nói ra.
Dạ Côn rất hiếu kỳ, đến cùng là ai truyền, rõ ràng không phải mình giết, hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng mình giết.
- Ta... phó viện, ngươi thấy ta giống loại người tùy tiện giết người kia sao?
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Ta thấy rất giống.
Quan Thanh trêu chọc nói ra.
Dạ Côn không còn lời nào để nói, tò mò hỏi:
- Phó viện, lần này sao lại tới binh bộ rồi?
- Thánh Nhân hạ chỉ, ta cùng viện trưởng không thể không nghe theo, bởi vì sự tình học viện nặng nề, viện trưởng tạm thời không...
Dạ Côn cảm thấy viện trưởng này thật ngưu bức, ý chỉ của Thánh Nhân thế mà không nghe.
- Sau này chúng ta làm việc cùng nhau, mong Dạ viện trưởng chiếu cố nhiều hơn.
Quan Thanh chắp tay, rất khiêm tốn.
Dạ Côn hoàn lễ cười nói:
- Phó viện nói đùa, khôi giáp trên người ngươi cùng khôi giáp trên người ta, rõ ràng là ta cần ngươi chiếu cố mới phải.
- Vậy không bằng chúng ta đổi, như thế nào?
- Ha ha ha, mấy ngày không gặp phó viện, phó viện trở nên hài hước rồi.
Lúc này Hồn Thí Thiên đi tới, mang theo mỉm cười chắp tay nói ra:
- Các vị, hân hạnh gặp mặt.
Hình ảnh Hồn Thí Thiên lúc này khác với hình ảnh lúc trước ở tiết Khánh Nguyên, lúc trước âm trầm muốn giết Thánh Nhân, hiện tại thế mà mỉm cười tới chào hỏi.
Hồn Thí Thiên nhận lấy Uyển Nhiên cảm hóa, cả người dường như đã thay đổi.
Đối với Hồn Thí Thiên, Dạ Côn cũng không quá phản cảm, dù sao mình cùng y không có có cừu hận, chỉ là nếu như Hồn Thí Thiên biết mình bẻ gãy kiếm của y, có lẽ sẽ liều mạng với mình, dù sao tại Huyền Nguyệt đại lục, đoạn kiếm không khác gì thù giết cha.
Tựa như chặt đứt tu vi của người ta vậy.
Ba người cũng chắp tay hướng phía Hồn Thí Thiên, dù sao sau này còn phải cùng nhau làm việc.
- Không bằng buổi trưa đến ta nhà ăn cơm rau dưa?
Hồn Thí Thiên rất nhiệt tình, phảng phất về tới những tháng ngày sinh hoạt trong tông môn.
Thời điểm đó Hồn Thí Thiên vẫn rất tốt, chỉ là bởi vì chuyện diệt tông mới khiến Hồn Thí Thiên độn nhập ma đạo.
Quan Thanh cười nói:
- Nếu Hồn Thí Thiên đã nhiệt tình như thế, Quan mỗ đành mặt dày ăn chực vậy.
Dạ Côn cùng Dạ Tần dĩ nhiên cũng đáp ứng, bằng không thì cũng quá không cho mặt mũi Kiếm Đế.
Hồn Thí Thiên rất vui vẻ, dù sao nhiều năm như vậy, chưa từng có một người bạn, tựa như Uyển Nhiên nói, mình nên giao thiệp có thêm bằng hữu mới được.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đều có một ngàn người trong tay, mặc dù cộng lại đến hai ngàn người, thế nhưng đối với toàn bộ thành bắc mà nói.
Thật đúng là không đủ nhét kẽ răng, dù sao diện tích Thái Kinh vô cùng lớn.
Cho nên Dạ Côn cảm thấy nên dùng phương thức trước kia, năm người một đội tiến hành tuần tra, khác biệt là buổi tối tăng cường thêm biên độ tuần tra.
Sau khi bố trí xong, mấy người liền đến đến nhà Hồn Thí Thiên.
- Uyển Nhiên, ta đã trở về, còn mang theo mấy người bằng hữu.
Hồn Thí Thiên vừa đi vào trong tiểu viện, liền vui vẻ hô.
Uyển Nhiên đang ở trong viện trồng rau, nhìn thấy Hồn Thí Thiên trở về, đứng dậy, lau tay nhỏ:
- Hồn Thí Thiên, ngươi đã trở về, oa, còn mang theo bằng hữu tới nhà làm khách, ta đi chuẩn bị thật tốt mới được.
Liền Uyển Nhiên không nhận ra Dạ Côn đang mang mũ giáp.
Nhưng Dạ Côn đương nhiên nhận ra Uyển Nhiên, thật không ngờ cô nương này lại là thê tử của Hồn Thí Thiên.
Không đúng, nếu như là thê tử, phải gọi phu quân mới phải.
Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, hẳn là vợ chồng... thật là quái dị.