Rất nhanh, Thương Minh đã trở lại, chắp tay trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, thể tử của Tả Tướng ở trong nhà treo cổ tự vận.
Mọi người lập tức kinh ngạc, ngay cả Dạ Côn cũng không thể tin được.
Từ lúc Đồng Văn Sơn nhận tội đến bây giờ, cho dù muốn truyền đạt ra đi, cũng cần thời gian.
Thế nhưng là ai truyền đạt, cũng không có thấy ai bước ra ngoài.
Đồng Văn Sơn nghe thấy tin dữ, cả người ngồi liệt trên mặt đất, thê tử cùng giường chung gối thật sự là người của bọn họ...
- Tả Tướng, mục đích của những người này là gì?
Trưởng Tôn Ngự chất vấn.
Vẻ mặt Đồng Văn Sơn hốt hoảng, đột nhiên cười nói:
- Ta làm sao biết mục đích của bọn họ, ta chỉ là một con cờ của bọn họ, có cũng được mà không có cũng không sao, bọn họ bức tử Doanh Doanh, chính là muốn cảnh cáo ta đừng nên có dã tâm.
- Đồng quý phi là bản hoàng ban chết.
Trưởng Tôn Ngự vừa nói thế, mọi người đều choáng váng, nguyên lai Đồng quý phi là do Thánh Nhân ban chết!
Dạ Côn rất bất ngờ, cũng là không nghĩ đến điểm này. Toàn bộ hoàng cung, có thể lặng yên vô tức giết chết Đồng quý phi, còn có Thánh Nhân!
Tâm tư Thánh Nhân quá kinh khủng, không hổ là Đế Vương, cho dù là ái phi, đều có thể ban cho một đạo Bạch Lăng.
- Đồng quý phi quả thật giấu rất kỹ, nhưng bản hoàng đây đa nghi, hồi tưởng một ít chuyện, phát hiện Đồng quý phi có quá nhiều điểm đáng ngờ, quan hệ của các ngươi cũng phi thường mật thiết, cho nên dưới sự ép hỏi của bản hoàng, Đồng quý phi đã khai.
- Hai người các ngươi rất tốt, thế mà đều làm việc cho người khác, có lẽ bản hoàng an phận quá nhiều năm, trên người mất đi huyết khí.
Trưởng Tôn Ngự tiếp tục chất vấn:
- Tả Tướng, nói ra đồng bọn của ngươi.
- Thánh Nhân, những người này rất cẩn thận, chỉ có một người thần biết đó chính là Ba Đài, Ba Đài biết càng nhiều hơn, cấp bậc của y cao hơn ta.
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên cười, lạnh giọng nói ra:
- Khó trách ngươi một mực tiến cử Ba Đài, muốn đưa y đến Thái Kinh, bản hoàng liền cảm thấy kỳ quái, cho nên để y kiêm ba chức cũng không cho y tới Thái Kinh.
- Tả Tướng, Ký châu trưởng cùng sứ thần có phải là do ngươi hại, hoặc là do Ba Đài hại hay không?
Dạ Côn hỏi, lúc ấy tiết Khánh Nguyên, hai người bọn họ đều tại, cảm giác chính là bọn họ làm.
Nhưng mà Đồng Văn Sơn lắc đầu:
- Không phải, chúng ta cũng không có tiếp vào nhiệm vụ này, thế nhưng trên đường Thánh Nhân trở về, là ta mật báo cho bọn họ.
Đồng Văn Sơn khai ra, mọi người rất cảm thán, khi đó Thánh Nhân về kinh bị ám sát, lại là do Đồng Văn Sơn mật báo.
- Xem ra mục đích của các ngươi là muốn giết ta? Chuẩn bị nâng vị hoàng tử nào? Truyền Trưởng Tôn Tuấn Hiền hay Trưởng Tôn Thản?
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng quát.
Mọi người cảm thấy màn kịch hôm nay còn chưa hạ màn, tiếp theo mới là món chính.
Dạ Côn đều cảm giác, đây đều là kế hoạch của Thánh Nhân, nhưng tại sao phải gọi Đạo Đức Tử đi qua, xem ra sự tình không có đơn giản như vậy, dựa theo Đồng Văn Sơn nói, nếu như không có ai âm thầm hỗ trợ, khẳng định là không thể nào.
Cho nên những người này, khẳng định còn có đồng bọn, tình nghi lớn nhất hẳn là Thương Minh.
Thời điểm Đồng Văn Sơn bị chất vấn, hai lần lên tiếng... đúng là không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Rất nhanh, hai vị hoàng tử đã xuất hiện, vẻ mặt đều rất ngưng trọng.
Hai người đồng thời liếc mắt nhìn Dạ Côn, sau đó cung kính hô:
- Phụ hoàng vạn phúc thiên thu.
- Quỳ xuống!
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng quát.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản dĩ nhiên biết sự tình hôm nay không thích hợp, nhưng hiện tại còn không biết xảy ra chuyện gì, vừa rồi một mực ở trong cung chờ tin tức.
Nhưng lại chờ đến tin tức như vậy, khiến Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản lạnh mình.
Bịch hai tiếng, hai vị hoàng tử không hề nghĩ ngợi liền quỳ xuống.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Đồng Văn Sơn hỏi:
- Nếu như bản hoàng không có mất trí nhớ, Tả Tướng là ủng hộ tam hoàng tử, đúng không?
Chuyện Đồng Văn Sơn ủng hộ Trưởng Tôn Tuấn Hiền, tất cả mọi người đều biết, còn Hữu Tướng bên cạnh là ủng hộ Trưởng Tôn Thản.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền quỳ trên mặt đất biết đại sự không tốt, vừa rồi nhìn Tả Tướng liền biết không xong, mà Tả Tướng lại giúp đỡ mình... nếu như Tả Tướng có vấn đề gì, khẳng định sẽ liên luỵ đến mình.
- Phụ hoàng, nhi thần không biết gì cả.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền không biết Đồng Văn Sơn thọc ra cái sọt bao lớn, hiện tại chỉ có thể như thế.
Đồng Văn Sơn lên tiếng cười nói:
- Thánh Nhân, trong triều không đứng đội sao được, ta có thể không đếm xỉa đến sao? Không phải ngươi đề xướng khắc chế sao?
- Nói như vậy ngươi là không thừa nhận?
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng hỏi.
- Thừa nhận cái gì? Thừa nhận ta muốn nâng tam hoàng tử làm Thánh Nhân? Sau đó biến tam hoàng tử thành người của chúng ta, ngươi cảm thấy loại chuyện này nói cho tam hoàng tử, tam hoàng tử sẽ đáp ứng sao? Tam hoàng tử cũng không phải người ngu, mà ta sẽ mạo hiểm lớn như vậy sao?
Trưởng Tôn Tuấn Hiền đều gấp, tranh thủ thời gian hô:
- Phụ hoàng, con cũng không phải người ngu, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Trưởng Tôn Thản bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, cũng may hôm nay xảy ra chuyện là Đồng Văn Sơn, mà không phải Du Hạo Nam, nếu như Du Hạo Nam xảy ra chuyện, xui xẻo chính là mình.
Trưởng Tôn Ngự nhìn về phía Trưởng Tôn Tuấn Hiền, người sau trực tiếp cúi đầu xuống.
Toàn trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai vị hoàng tử nơm nớp lo sợ, thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
- Tả Tướng, đã nói hết cả rồi? Ngươi biết bản hoàng mong muốn không chỉ một mình ngươi.
Trưởng Tôn Ngự ban chết cho Đồng Doanh Doanh, chonh là muốn từ chỗ Đồng Văn Sơn moi ra người ở phía sau, đây mới là người quan trọng. Người này ẩn núp không phải ngày một ngày hai, thậm chí còn lâu hơn cả Đồng Văn Sơn.
Nhưng mà từ bô dạng Đồng Văn Sơn lúc này đến xem, căn bản cũng không biết, vừa rồi mấy lần chú ý trạng thái quần thần, cũng không có phát hiện dị thường, người này thật biết cách ngụy trang.
Hay nói... là Thương Minh?
Đồng Văn Sơn cười thảm một tiếng:
- Thánh Nhân, ta biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, cho dù ta biết, ta cũng sẽ không nói.
Trưởng Tôn Ngự sầm mặt lại.
Đồng Văn Sơn đột nhiên hướng phía Dạ Côn cười gằn nói:
- Dạ Côn, ta lại ở trên hoàng tuyền lộ chờ ngươi, ngươi chọc một một đám người không nên dây vào, ngươi sẽ chết rất khó xem! Thánh Nhân đây là mượn tay của ngươi! Bởi vì không ai dám nói thẳng giống như ngươi, ngươi còn quá trẻ, ha ha ha ha...
Trưởng Tôn Ngự không sai biệt lắm đã biết, Đồng Văn Sơn không còn giá trị gì nữa, lập tức trầm giọng quát:
- Tả Tướng cấu kết người ngoài phá hư hòa bình Thái Kinh, ám sát bản hoàng, vu hãm Đồng quý phi, tử hình! Đồng gia một người không lưu!
Nghe thấy xử phạt như thế, Đồng Văn Sơn lập tức kích động:
- Thánh Nhân! Ngươi giết một mình ta là được, vì sao muốn diệt Đồng gia ta?!
- Đồng gia các ngươi có hai tên mật thám, chẳng lẽ có thể chắc chắn trong nhà không còn ai sao?! Kéo ra ngoài! Bắt tất cả người Đồng gia lại, trưa mai chém đầu thị chúng ở khu chợ thành bắc.
- Thánh Nhân! Ngươi không thể như thế! Cho dù ta không có công lao, cũng có khổ lao, thả con trai của ta, con trai của ta không biết gì cả!!!!
Đồng Văn Sơn bị kéo lấy lớn tiếng cầu tình, muốn tìm cho con trai một đầu sinh lộ.
Nhưng không có ích lợi gì, làm ra chuyện như vậy, Thánh Nhân đã quyết không tha thứ!