TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1247: Người may mắn, kẻ xót xa

Lưu Hạo, tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt Liên minh mùa giải thứ năm, cùng năm vương triều Gia Thế bị Bá Đồ đặt dấu chấm hết. Chính là năm đó, hắn đến chiến đội Gia Thế.

Chỉ mất chuỗi quán quân liên tiếp thôi mà, có ai nghĩ Gia Thế sẽ suy yếu luôn đâu? Đấu trường chuyên nghiệp, thắng thua quá ư thường tình. Lần này thua, lần sau thắng lại là được. Mùa giải thứ tư, tân binh Tô Mộc Tranh gia nhập Gia Thế, tạo nên cặp đôi hợp tác vàng. Khi ấy, người người vẫn đánh giá rất cao Gia Thế. Gia Thế sẽ chẳng mấy chốc mà lên ngôi lại thôi.

Lưu Hạo cũng ôm niềm tin đó, giấc mộng đó mà gia nhập Gia Thế. Nhưng tất cả mọi người, kể cả hắn, đều không ngờ rằng từ mùa giải thứ năm trở đi, Gia Thế thậm chí tổng chung kết cũng chẳng thể đặt chân một lần.

Vi Thảo, Lam Vũ, hết đội này đến đội khác giành ngôi quán quân, hết tuyển thủ này đến tuyển thủ khác lên làm ngôi sao, còn Lưu Hạo?

Một chiến đội ông lớn của Liên minh, đội phó lại không được bầu vào hàng ngũ hạng sao. Đếm tới đếm lui, hình như chỉ mỗi Gia Thế hắn, Lưu Hạo hắn?

Lưu Hạo nhục hết muốn làm người, nhưng rồi sao? Chiến đội Gia Thế đã có một Diệp Thu hút hết muôn vàn nổi bật, kế đến là một Tô Mộc Tranh xinh đẹp xuất chúng, hai người tạo thành cặp đôi hợp tác tốt nhất, thậm chí còn bị đồn là người yêu. Tồn tại bên cạnh họ, những người khác chỉ có thể đóng vai phụ, đội phó cũng không ngoại lệ.

Lưu Hạo không muốn đóng vai phụ. Hắn tận mắt nhìn các tân binh cùng năm với mình là Chu Trạch Khải, Ngô Vũ Sách, Phương Duệ trở thành ngôi sao. Cái mác ngôi sao tượng trưng cho độ hot nhưng cũng phải dựa trên thực lực. Giới thể thao mà, không có thực lực thì lấy gì hot? Lưu Hạo không quá hot, nhưng hắn cảm thấy mình hoàn toàn đủ thực lực. Có điều, ánh sáng đến từ tiền bối đã lấn át hết thảy. Người sáng lập vương triều ba quán quân liên tục, phóng mắt cả lịch sử, ai dám tranh quang? Hồi mới vào Gia Thế, Lưu Hạo từng vênh mặt tự hào, vui sướng biết mấy. Chiến đội ông lớn, chói lóa thế này cơ mà! Thế rồi sau đó, hắn phát hiện, chết mẹ chói quá, chói luôn phần mình! Không được, tôi cũng muốn lấp lánh!

Khó.

Nếu tích cực thể hiện bản thân, sẽ tách rời đoàn đội. Nếu cố gắng cống hiến trong phạm vi đoàn đội, thì lại không át nổi cặp đôi hợp tác tốt nhất kia.

Cái kết cấu chiến đội này tạo ra để nâng bi hai người đó, dìm hàng kẻ khác! Lưu Hạo tức giận nghĩ vậy. Hắn đách thèm care sự thật là trong mọi chiến đội, át chủ bài đương nhiên phải tỏa sáng nhất. Nếu người khác có thể dìm được át chủ bài thì đã ngồi slot ngang hàng mất rồi.

Muốn người ta chú ý, phải đánh cho nổi bật. Lưu Hạo đánh mãi vẫn thấy nhạt nhòa, lại cho rằng vì mình không được chú ý. Tư tưởng ngược ngạo khiến hắn áp đặt thuyết âm mưu lên mọi cách bố trí đội hình và chiến thuật của Gia Thế. Hắn không cam tâm cứ mãi sống đời tăm tối, hắn cố tìm kiếm cơ hội. Mùa giải thứ tám, sự ra đi của Diệp Tu không thể nói do công lao Lưu Hạo hoàn toàn, nhưng chính là kết quả hắn muốn thấy.

Thời khắc tỏa sáng của hắn đã đến!

Và rồi... Gia Thế bị K.O.

Diễn biến quá xa rời kỳ vọng của Lưu Hạo. Tuy nhiên, Gia Thế không hổ là Gia Thế, dù K.O vẫn đủ sức vời về siêu sao Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình.

Diệp Tu ra đi, Tôn Tường thế chỗ, nhưng chỗ mà cậu ta thế vào chỉ là vị trí điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thôi. Giá trị của Diệp Tu ở Gia Thế không chỉ vậy. Đừng quên, hắn còn là một trong bốn bậc thầy chiến thuật. Sự gia nhập của Tiêu Thời Khâm cho người ta thấy Gia Thế vẫn ngon, vẫn mạnh, chứ ít ai nhận ra ý nghĩa tiềm tàng bên dưới.

Tôn Tường không hề là người kế thừa Diệp Tu.

Tôn Tường cộng với Tiêu Thời Khâm, mới chính xác.

Hai người mới thay thế nổi một người. Điều ẩn giấu ấy, Gia Thế không muốn ai nhìn ra cả.

Vậy nên sau pha bổ khuyết, Lưu Hạo đã bị vứt bỏ một cách lạnh lùng. Lúc này hắn mới biết, trong mắt Gia Thế, hắn mãi mãi chỉ là trái tim bên lề. Diệp Tu ra đi, Gia Thế gióng trống khua chiêng tìm nhân tài về thay thế, dốc sức đàn áp dư luận, bao nhiêu kế hoạch đã được trù bị kỹ càng.

Lưu Hạo ở đâu trong đó?

"Chuyển nhượng trao đổi, cậu đến Lôi Đình nhé."

Tất cả những gì Lưu Hạo nhận được chỉ là một cú điện thoại.

Một cú điện thoại để thông báo chuyển nhượng, khinh nhau à? Thì vậy, ai rảnh đâu mà đưa tiễn Lưu Hạo. Gia Thế còn đang bận rộn nghênh đón Tiêu Thời Khâm giá lâm kìa!

Lưu Hạo ra đi trong uất hận. Hắn thậm chí định tiết lộ cho báo giới việc Gia Thế không ưa Diệp Tu, muốn đuổi nhưng lại sợ Diệp Tu chạy qua chiến đội khác, thế là phải lập mưu tính kế đủ đường. Việc Diệp Tu giải nghệ vốn đã đồn ầm trong giới, có nhiều người đoán được gần hết mọi chuyện, chẳng qua đều là suy đoán chứ không có chứng cứ rõ ràng nên những đồn đại ấy chỉ như sóng ngầm, mang tính giải trí là chính. Giả sử Lưu Hạo lên tiếng xác nhận, chắc chắn sẽ được báo giới xun xoe, tranh nhau phỏng vấn. Nhưng hắn không dám.

Vì nếu làm thật, sẽ chẳng còn gì chờ đợi Lưu Hạo ngoài một tương lai nát bét. Trong giới Vinh Quang, có chiến đội chuyên nghiệp nào không tồn tại mấy chuyện khó thể để lộ? Tự dưng Lưu Hạo đứng ra tung hê, khác nào tự sát? Chắc truyền thông và đại chúng sẽ thích hắn đấy, nhưng các chiến đội thì không.

Lưu Hạo không muốn chơi ngu lấy tiếng. Hắn còn đang chờ ngày tỏa sáng cơ. Có vạch trần nhau hay gì cũng chờ giải nghệ hẵng tính. Lưu Hạo bèn âm thầm nuốt hận, ngờ đâu mối hận lại được Diệp Tu báo dùm. Gia Thế vứt bỏ Lưu Hạo, nay bị Diệp Tu lập một chiến đội tép riu lật đổ, cuối cùng tan đàn xẻ nghé.

Đời sao... ngang trái...

Lúc biết tin, Lưu Hạo hoang mang dễ sợ. Ơ mình chưa làm gì hết mà? Đứa mình ghét với đội mình ghét, chúng nó tự húc nhau sống chết... Mạng mình mạng gì thế này?

Lưu Hạo thổn thức không thôi. Nhưng mạng tốt thì thế nào, vẫn không lọt nổi vào hàng ngũ Ngôi Sao Tụ Hội mà hắn mơ mộng đã lâu.

Tại chiến đội bèo quá.

Lưu Hạo tiếc nuối nghĩ.

Mùa giải thứ chín, Lưu Hạo thật sự đã đánh rất khá, thành tích chiến đội Lôi Đình cũng đẹp. Thế nhưng Lôi Đình không vào được vòng chung kết, đồng nghĩa với việc Lưu Hạo không bằng Tiêu Thời Khâm. Vậy nên suốt cả mùa giải, từ trên xuống dưới Lôi Đình đều chỉ thương nhớ cựu đội trưởng Tiêu Thời Khâm, làm Lưu Hạo thốn đến muốn nôn. Một con người đã không còn tồn tại, mà vẫn đủ chói để lấn át mình! Mẹ cái Lôi Đình này còn hãm hơn Gia Thế nữa!

Lưu Hạo đã không định trú chân lâu ở Lôi Đình, gặp bầu không khí vậy thì càng ghét bỏ. Hết mùa giải, hắn thẳng thừng từ chối tờ hợp đồng kế tiếp của Lôi Đình, chuyển nhượng tự do qua Hô Khiếu. Thật ra muốn nổi bật ở Hô Khiếu cũng ít có dễ. Lưu Hạo đang tính toán đường đi nước bước, ai ngờ chưa gì tự bản thân Hô Khiếu mâu thuẫn nội bộ, đội phó Phương Duệ ra đi.

Đời Lưu Hạo lên hương.

Xét thực lực, trình hắn cao. Xét tuổi nghề, hắn đã đánh giải năm năm. Xét kinh nghiệm, hắn từng làm cả đội phó lẫn đội trưởng. Cái kém duy nhất là ở Hô Khiếu, hắn là người mới. Có điều Hô Khiếu đâu còn lựa chọn khác? Ba ưu điểm kể trên đã quá đủ cho Lưu Hạo ngồi lên cái ghế đội phó đang trống.

Lưu Hạo không phụ lòng Hô Khiếu. Ai cũng thấy rõ hắn đảm nhiệm chức vụ rất tốt, từ trong trận ra tới ngoài trận. Hệ số lợi nhuận trong vụ chuyển nhượng của Lưu Hạo cao nhất mùa hè này, hắn rốt cuộc không còn ngấp nghé ngoài top 24 nữa mà lọt hẳn vào hàng ngũ ngôi sao luôn. Một mùa xuân tươi đẹp đang vẫy tay chào đón Lưu Hạo.

Trùng hợp hơn, Lưu Hạo xếp hạng 17 trên danh sách Ngôi Sao Tụ Hội, chính là thứ hạng năm ngoái của Phương Duệ, người hắn đã thế chỗ ở Hô Khiếu.

Tiếc cho Phương Duệ năm nay không vào được đội hình 24 Ngôi Sao. Dù tuyển thủ có thực lực cách mấy đi nữa thì đổi nghề vẫn sẽ giảm mạnh độ hot, cho nên hiếm người đổi nghề lắm. Tuy nhiên, thành tích của Phương Duệ đâu phải tệ? Vượt qua giai đoạn làm quen ban đầu phải đánh mò mẫm, giờ Phương Duệ đem sở trường hòa vào nghề khí công sư, mỗi trận mỗi tiến bộ. Vậy mà cuối cùng vẫn không đủ phiếu bầu?

"Fan khí công sư thiệt vô lương tâm!" Phương Duệ căm phẫn.

Phẫn thiệt hay phẫn giả? Đách ai biết. Phương Duệ trông có giống người để tâm thứ hạng sao trăng đâu? Chơi zâm mà, người chơi zâm đi ngược định kiến xã hội, dĩ nhiên phải ít fan rồi. Ở đâu lòi ra một tên cho rằng không thích chơi zâm là vô lương tâm thế này?

Khi tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, hoạt động bỏ phiếu ngôi sao cũng được khép lại. Tuần bỏ phiếu cuối cùng vì thiếu lượt đấu nên hơi nhạt, thứ hạng ít lên xuống, người ta chỉ quan tâm xem còn gương mặt nào chen vào nữa không.

Còn, còn chứ.

Hai slot 23 và 24 thay đổi thất thường, đến phút cuối điểm danh hai người: Trâu Viễn và Dương Thông.

Dương Thông thắng một slot bởi nỗ lực nhiều năm tận tâm cày cuốc. Về phần Trâu Viễn, qua bao mông lung mới tìm thấy chỗ đứng cho riêng mình, sau hai mùa trúng cử chẳng hiểu vì sao, slot ngôi sao mùa này cậu có là từ giá trị bản thân chứ không do quyến luyến của fan với nhân vật nào đó hay dỗi hờn với người nào đó.

Dừng chân ở hạng 25 và 26 là hai cái tên khiến bao nhiêu người tiếc nuối, bởi họ hoàn toàn có đủ tư cách vào top 24.

Trương Giai Lạc, suốt từ mùa giải thứ hai ra mắt Liên minh, trừ mùa giải thứ tám giải nghệ, lần đầu tiên rơi khỏi danh sách ngôi sao.

Lưu Tiểu Biệt, lần thứ hai trong đời cách sao trời chỉ một gang tay.

Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, tổ hợp Tội Phạm ngày xưa, nay đã không còn là tổ hợp, cũng không còn là đồng đội, chỉ còn duy nhất một điểm tương đồng: Cả hai đều đứng ngoài đội hình ngôi sao kia.

Và Điền Sâm, cũng không thể bảo vệ chút vinh dự cuối cùng của cựu nhân vật cấp thần Quét Đất Dâng Hương. Hắn nghĩ gì chăng, cảm thấy gì chăng?

Ngôi Sao Cuối Tuần, khai mạc.

| Tải iWin