TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1312: Biến khéo thành vụng

Lâm Kính Ngôn mệt tâm quá.

Bởi thế nên mới nói, tán nhân Quân Mạc Tiếu đánh cả nửa vòng bảng mà người ta vẫn chưa nắm rõ nó. Ngoài lượng kỹ năng cấp thấp tổng cộng 24 nghề, còn có thể ép chiêu lên vũ khí. Thảo luận một cách nghiêm túc thì trừ các chiêu chuyển nghề và thức tỉnh, Quân Mạc Tiếu có xác suất sử dụng toàn bộ kỹ năng mọi nghề, chỉ cần Hưng Hân cung cấp đủ sách học kỹ năng là được.

Vậy, bao nhiêu tổ hợp kỹ năng có thể tạo thành? E rằng não con người không tính ra nổi. Đã vậy, còn chẳng biết Ô Thiên Cơ sẽ ép chiêu gì, kêu người ta làm sao phòng bị?

Nhìn màn hình trắng lóa, Lâm Kính Ngôn ngồi yên không được mà xê xích cũng không xong. Cuối cùng anh quyết định: Nhịn!

Chiêu ép lên vũ khí chỉ có thể tăng một cấp, Đạn Pháo Sáng của Quân Mạc Tiếu chẳng thể kéo dài quá lâu. Lâm Kính Ngôn không tin hắn tìm ra mình trong thời gian ngắn ngủi đó.

Nghĩ vậy, anh vô cùng bình tĩnh, vô cùng yên ắng ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng khán giả sân nhà, bao gồm cả tuyển thủ Bá Đồ dưới sân, đều đau khổ úp mặt.

Quân Mạc Tiếu lúc này đã đứng phía trước Lãnh Ám Lôi. Ô Thiên Cơ nếu giơ cao hơn tí, sẽ đâm thẳng vào đầu anh.

Lão Lâm ơi, bị lừa rồi!

Người xem trận đấu đều ý thức rằng, có khả năng Lãnh Ám Lôi đã bị Diệp Tu phát hiện từ lúc lần mò ra giữa bản đồ. Có một tích tắc cực kỳ ngắn ngủi, góc nhìn Quân Mạc Tiếu lóe qua một bóng người.

Đúng, chỉ là một cái bóng, rất nhỏ bé, rất khó chú ý. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác còn kháo nhau liệu Diệp Tu có phát hiện hay không. Nếu phát hiện, hắn sẽ tính ra được vị trí núp của Lãnh Ám Lôi. Đến khi Đạn Pháo Sáng gây mù tạm thời, dưới làn khói tím dần tan, Quân Mạc Tiếu xuất hiện trước mặt Lãnh Ám Lôi một cách nhẹ nhàng và ez, mọi người mới xác định: Diệp Tu đã không để lỡ tích tắc ấy. Không những vậy, hắn còn phán đoán cực chuẩn vị trí đối thủ.

Màn quét đạn Súng Máy Gatling và Yên Ngọc đều là diễn trò. Đạn Pháo Sáng mới là thứ giúp Diệp Tu thật sự áp sát Lâm Kính Ngôn khi anh còn chưa hay biết.

Thắng bại đã phân...

Lúc Lâm Kính Ngôn khôi phục tầm nhìn cũng là lúc Lãnh Ám Lôi bị Quân Mạc Tiếu thộp cổ đấm đá. Tính đến nay, chưa ai phá được Bão Chiêu Tán Nhân của Quân Mạc Tiếu. Dù Lâm Kính Ngôn có nỗ lực cách mấy, vẫn phải thất bại ngã gục.

Trận solo đầu tiên kết thúc. Diệp Tu mang theo chiến thắng xuống sân trong tiếng mắng chửi ngợp trời: Đồ dối trá, đồ xảo quyệt, đồ nham hiểm, đồ làm màu, v.v...

Nói chung Diệp Tu đến Bá Đồ thi đấu là thế đấy. Thua sẽ ăn nhục cho khỏi làm người, thắng cũng đừng hòng được kết quả khác. Bất kể hắn thắng kiểu gì, fan Bá Đồ luôn sẽ soi ra trong đó bao nhiêu bất chính, bao nhiêu bỉ ổi, bao nhiêu thấp hèn.

Fan Bá Đồ bản chất hào khí, nhiệt huyết, thế nhưng cứ đụng tới Diệp Tu là nhỏ mọn hẳn, bới bèo ra bọ, trông thế nào cũng thấy Diệp Tu xấu xa.

Diệp Tu đách care dù chỉ mảy may. Hắn thản nhiên về chỗ ngồi.

"Khí thế sân nhà Bá Đồ dường như chẳng hề ảnh hưởng Diệp Tu!" Bình luận viên Phan Lâm thổn thức.

Lý Nghệ Bác bên cạnh gượng cười. Hắn xuất thân Bá Đồ, tuy quá khứ đã xa, nhưng thực sự đã từng tự thân trải qua cảnh này. Hắn lắc đầu: "Ừ, chẳng hề ảnh hưởng Diệp Tu, nhưng lại quấy rầy Lâm Kính Ngôn đánh, bầu không khí sân nhà Bá Đồ thực tế là biến khéo thành vụng."

"Ơ?" Phan Lâm ngớ mặt.

"Bầu không khí này Lâm Kính Ngôn chưa từng thể nghiệm, dù đã ở Bá Đồ suốt một năm rưỡi. Mới vào sân, khán giả đã rú gào đòi chấm dứt kỷ lục thắng liên tiếp của Diệp Tu rồi. Người gào thì sướng miệng, chứ người thật sự phải vào đánh với Diệp Tu là Lâm Kính Ngôn thì sao? Toàn bộ đều trở thành áp lực với anh ấy." Lý Nghệ Bác nói.

"Ồ... Do vậy trong quá trình di chuyển ra giữa bản đồ, anh ấy đã để lộ vệt bóng, và thế là bị Diệp Tu phát hiện." Phan Lâm nói.

"Đúng..." Lý Nghệ Bác tiếp tục thở dài.

Phan Lâm không nói tiếp. Cách giải thích của Lý Nghệ Bác hắn cảm thấy cũng có lý, nhưng điều gì nói lên rằng sơ hở bé tí kia của Lâm Kính Ngôn có nguyên nhân sâu xa từ áp lực sân nhà? Phan Lâm cảm thấy chưa chắc đúng, cũng chưa chắc sai, bèn không lên tiếng ủng hộ.

Tuyển thủ solo thứ hai bắt đầu lên sân.

Hưng Hân: Mạc Phàm, ninja Hại Người Không Mệt.

Bá Đồ: Tống Kỳ Anh, nhà quyền pháp Trường Hà Lạc Nhật.

"Ấy, trận solo thứ hai là cuộc đối đầu giữa hai tân binh." Phan Lâm phấn khích.

"Phải!" Lý Nghệ Bác cũng phấn khích không kém. Mùa giải này, tân binh ưu tú xuất hiện lớp lớp, mà Tống Kỳ Anh của Bá Đồ tuyệt đối là một trong số đó.

Hưng Hân thì tân binh nhiều khỏi bàn: Đường Nhu, Bao Vinh Hưng, Mạc Phàm, tính cả mục sư An Văn Dật, đều là tân binh năm đầu cả. Nhưng nếu bảo "ưu tú", người ta sẽ đặt dấu hỏi khắp nơi.

Đường Nhu vốn được quan tâm cao nhất, lại gặp vấn đề về nhân phẩm, độ hot giảm sút rõ rệt. Có điều, dưới những ảnh hưởng ấy, phong độ sàn đấu của Đường Nhu vẫn cứ hút mắt như thường. Liên minh hiện rất khó xử, bởi giải thưởng Tân Binh Tốt Nhất nào phải bỏ phiếu dựa trên độ hot như top ngôi sao?

Nếu chỉ xét biểu hiện, Đường Nhu chính là ứng cử viên sáng giá nhất mùa này. Vị thế của cô trong đội hình càng là điểm nổi trội. Với slot thủ lôi đài, không một chiến đội nào giao cho tân binh vị trí quan trọng bằng cô. Ở vị trí ấy, cô đánh rất đẹp, có vài lượt còn thắng liên tục. Đấu đoàn đội, cô cũng thường xuyên thể hiện xuất sắc. Nếu không bởi vụ scandal, Đường Nhu chắc chắn đứng đầu cả về độ hot lẫn trình cá nhân. Thậm chí chấp luôn độ hot thấp, chỉ nhìn bảng thống kê kỹ thuật đã đủ cho Đường Nhu thuyết phục người khác.

Đáng tiếc là bây giờ, Đường Nhu không phải hot nhiều hay hot ít nữa. Cô đang chìm sâu trong băng giá luôn rồi. Giữa biển người đả đảo Đường Nhu, Liên minh cho cô đoạt giải Tân Binh Tốt Nhất? Hơi bị khó. Quả thật tình huống này lần đầu tiên mới gặp, Liên minh cũng chẳng biết làm sao cho phải. Ước gì có tân binh khác lấn át cô nàng nhỉ?

Buồn là không có.

Thời đại hiện nay, dù tân binh có tài, cũng cần đến cơ hội từ chiến đội cấp phát. Nhiều chiến đội thâm niên sở hữu không ít tân binh xuất chúng, nhưng tân binh chưa qua rèn giũa không được chiến đội tin cậy bằng lão tướng.

Mỗi một chiến đội đều có phương thức bồi dưỡng tân binh riêng. Ném lính mới vào thực chiến luôn cũng có, như Lư Hãn Văn mùa giải trước đấy, 14 tuổi đã trở thành chủ lực, ẵm giải Tân Binh Tốt Nhất một cách thuận lợi. Thằng nhóc này có tài, có thiên phú thật, nhưng mặt khác, phải nói cậu ta may mắn có rất nhiều cơ hội thể hiện. Là vàng thì sẽ lấp lánh? Xét cho kỹ, bên trong còn nhiều lắt léo lắm.

Đường Nhu mùa giải này cũng như Lư Hãn Văn mùa giải trước, cơ hội thể hiện cực nhiều, bản thân cũng có trình, thế là vượt trội, trở thành gương mặt nổi bật nhất dàn tân binh cùng mùa.

Liên minh chỉ ước sao có thêm tân binh khác, không cần nổi bật như Đường Nhu, chỉ gần gần thôi cũng được, họ chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề dễ dàng hơn. Giờ còn đến nửa chặng đường, qua nửa vòng bảng trui rèn, biết đâu có đội nào thấy lũ nhóc nhà mình ổn rồi, giao trọng trách cho chúng nó không chừng?

Lý Nghệ Bác hiểu rõ tâm lý Liên minh hiện tại, nên vừa thấy hai tân binh sắp chạm trán nhau liền hứng khởi hẳn. Chỉ cần tân binh được lên sân, khả năng sẽ có một vài đứa vượt trội ở nửa chặng đường cuối vòng bảng, đạt đến ngang bằng Đường Nhu lắm chứ!

"Ha ha, cặp đấu tân binh vs tân binh này thú vị lắm nhé!" Lý Nghệ Bác bèn châm nhiệt, "Mạc Phàm trước đây trong game nổi tiếng với nghề ve chai, sau bị Diệp Tu gặp phải, kéo vào chiến đội, sau nữa thì cùng đánh vòng khiêu chiến, có thể nói là một tuyển thủ có xuất thân rất lạ những năm gần đây. Còn Tống Kỳ Anh lại là sản phẩm chất lượng từ trại huấn luyện Bá Đồ, trưởng thành từ hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, là hàng chính thống 100%. Thú vị hơn, cậu tuyển thủ chơi nhà quyền pháp này lại bất ngờ không thừa kế phong cách đội trưởng Hàn Văn Thanh. Theo chúng tôi quan sát thấy, cậu ấy rất giống với đội phó Trương Tân Kiệt, tác phong vô cùng nghiêm cẩn."

"Không sai, do đó trận đấu sắp tới rất thú vị!" Phan Lâm nói.

"Nào, chúng ta cùng xem tân binh nhà ai xuất sắc hơn!" Lý Nghệ Bác nói.

Mạc Phàm trầm lặng, Tống Kỳ Anh nghiêm cẩn như Trương Tân Kiệt ver thiếu nhi, có thể tính cả hai đều là kiểu người kiệm lời. Vào trận, chẳng ai chat với ai câu nào mà chỉ trực tiếp va chạm.

Cuộc va chạm chính diện giữa hai trường phái: Đầu đường xó chợ vs hàn lâm học viện!

Trong quá trình quyết đấu, Tống Kỳ Anh muốn thử phá đấu pháp thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt của Mạc Phàm, nhưng trình cá nhân Mạc Phàm trong phút huy hoàng ấy có thể đánh ngang Tôn Tường, nên khá khoai cho Tống Kỳ Anh. Lần nào cũng vậy, cậu vất vả đánh một hồi, đến khi cảm thấy sắp có cơ hội thì Mạc Phàm lại rút chạy.

Tống Kỳ Anh không mê nổi. Ai lại đánh kiểu dị thế này?

Nhưng cậu chẳng thể làm gì được Mạc Phàm. Cậu đang rơi vào thế yếu.

"Mọi người thấy sao?" Trên hàng ghế tuyển thủ Bá Đồ, Hàn Văn Thanh hỏi cách nhìn của đồng đội.

"Mạc Phàm này, trông như chỉ kiểm soát tốt từ năm đến sáu kỹ năng. Đánh xong bấy nhiêu kỹ năng sẽ ngắt quãng, sau đó cũng không tiếp tục mà sẽ trì hoãn tiết tấu thấy rõ. Có mùi đấu pháp CD." Trương Tân Kiệt nói.

"Nhưng mấy kỹ năng mà ku nó kiểm soát tốt thì trình siêu cao." Trương Giai Lạc nói.

"So với lúc trước, cậu ta tiến bộ hơn hẳn, phong cách càng thêm đa đạng. Chỉ riêng vấn đề kéo dài thế tấn công vẫn chưa xử lý được." Lâm Kính Ngôn nói.

"Xử lý xong ai chơi lại nó?" Trương Giai Lạc nói.

"Đúng." Lâm Kính Ngôn tán đồng.

"Nhưng cái cách cậu ta dùng chiêu hiện tại, trông như mỗi combo năm, sáu hit đều rất hoàn chỉnh, không thấy tính dàn trải quá cao." Trương Tân Kiệt phân tích cẩn trọng hơn.

"Không lẽ nó định đánh hoài như vậy, không xử lý luôn?" Trương Giai Lạc nói.

"Xử lý chắc chắn sẽ tốt hơn chứ? Sao cậu ta không thử?" Lâm Kính Ngôn khó hiểu.

"Nếu thử không được thì sao?" Hàn Văn Thanh bỗng nói.

| Tải iWin