"Rồi sao nữa?" Không chỉ khán giả, người Hưng Hân cũng chẳng hiểu đội trưởng mình định làm gì. Phương Duệ lúc nãy có pose hình thật đấy, nhưng hắn dĩ nhiên không cho rằng Diệp Tu muốn làm trò thừa.
"Đứng dưới nắng, nhìn không kỹ sẽ không biết." Diệp Tu nói.
Các đội viên lập tức hiểu ra. "Nhìn không kỹ sẽ không biết" nghĩa là Bá Đồ khó lòng phán đoán chính xác tình hình và cách Hưng Hân tấn công hay di chuyển. Đây quả là điều có thể lợi dụng.
Khán giả đọc chat Hưng Hân nên cũng thôi đoán già đoán non. Đó là lý do người ta thích đọc chat của tuyển thủ trong trận, chứ các đội bắn thông tin cho nhau bằng sóng não ấy à, người xem cứ gọi là hoang mang vô đối.
"Em coi thử với." Mộc Vũ Tranh Phong lon ton chạy tới chỗ Quân Mạc Tiếu, xoay góc nhìn về phía mặt trời lặn. Quả thật dưới ánh nắng đỏ rực, nhóm người Hưng Hân chỉ còn là những cái bóng đen sì, rất khó nhìn ra ai đang đánh và ai đang thủ.
"Ồ ồ ồ..." Hải Vô Lượng cũng chạy theo coi và xác nhận.
"Vậy mình đứng đây xếp hình luôn heng?" Xoay góc nhìn về phía năm người Bá Đồ đang càng lúc càng gần, Phương Duệ đề nghị.
"Anh không nghĩ Bá Đồ chưa tính đến khả năng này đâu. Chủ yếu mình phải đề phòng tụi nó cũng chơi kiểu vậy, ngoài ra thì lợi dụng được chỗ nào hay chỗ ấy." Diệp Tu nói.
Khán giả đọc chat Hưng Hân mà nhục mặt. Họ cứ ngỡ rằng khi phát hiện bí quyết ẩn giấu, Hưng Hân sẽ tha hồ xử lý đối thủ, ai ngờ thấy Diệp Tu nói mới biết mình đã khinh thường Bá Đồ. Không phải Diệp Tu, mà chính khán giả mới chủ quan cho rằng Bá Đồ sẽ bỏ lỡ chi tiết nhỏ nhặt trên bản đồ sân nhà.
"Vậy giờ đánh sao?" Phương Duệ hỏi. Giằng co tới lui, Hưng Hân vẫn chưa tìm thấy phương án ngon ăn.
Diệp Tu không chần chừ, cho hắn ngay một chỉ thị: Tọa độ xếp hàng.
Không ai hỏi nhiều, cả đội lập tức chia nhau ra đứng theo tọa độ định sẵn.
Bá Đồ đã đến dưới chân đồi. Phát hiện hành động của Hưng Hân, họ đột nhiên đổi hướng.
Phương Duệ quay đầu, nhìn tà dương rực lửa sau lưng. Xác định rồi, Bá Đồ biết về vụ bóng nắng này! Vị trí Diệp Tu đưa ra rất ngon để lợi dụng bóng nắng, ai ngờ Bá Đồ vừa thấy cách Hưng Hân phân bố đội hình là có biện pháp đối phó ngay. Họ không đi ngược nắng nữa mà vòng sang cánh.
"Đi!" Diệp Tu dẫn đầu cả đội tiến lên phía trước. Hưng Hân cũng vòng sang cánh như Bá Đồ. Bá Đồ dừng, Hưng Hân lập tức dừng theo mà không cần Diệp Tu ra lệnh từng chút một. Mọi người đều hiểu mình phải làm gì, thế là tự giác làm thôi.
Diệp Tu muốn lợi dụng ánh nắng để kẹp góc Bá Đồ.
Bá Đồ bèn đứng yên. Họ lẳng lặng đứng dưới đồi cát, chẳng nhích người và cũng chẳng nói tiếng nào với nhau. Họ không chat, thế là khán giả mù căm mù tịt.
"Chỉ đạo Lý?" Phan Lâm bắt đầu xọc Lý Nghệ Bác.
Lý Nghệ Bác thốn lắm. Hắn hiểu về Bá Đồ đấy, nhưng không có nghĩa hắn biết Bá Đồ đang muốn làm gì lúc này. Với phong cách thiên hướng Trương Tân Kiệt, Bá Đồ thích làm chắc ăn chắc nên đi vòng là rất hợp lẽ. Nhưng họ nên vòng xa hơn nữa, thoát khỏi góc độ ảnh hưởng của bóng nắng mới đúng chứ dừng ở đây mà chi? Đã vậy còn chẳng buồn chat trao đổi! Xem ra là train chung nhiều, ăn rơ với nhau lắm rồi.
"Có thể họ đang chờ cơ hội nào đó." Cùng đường, Lý Nghệ Bác đành trả lời với toàn từ ngữ phỏng đoán lập lờ.
"Họ đang chờ cơ hội nào đây? Chúng ta hãy cùng theo dõi tiếp." Phan Lâm không phải kẻ ngu muội, nghe cách Lý Nghệ Bác dùng từ liền hiểu rằng mình không nên hỏi tiếp.
Bá Đồ dưới đồi đứng im, Hưng Hân trên đồi cũng không nhích. Bá Đồ im từ ngoài mặt tới tâm hồn, còn Hưng Hân lại đang nháo nhào một cách thầm lặng.
"Cứ coi mấy ổng tính làm gì đã." Diệp Tu bình tĩnh nói.
"Bắn phát thăm dò không?" Tô Mộc Tranh hỏi.
"Tới." Diệp Tu đồng ý.
Nếu nối liền hai điểm, Bá Đồ nằm ngoài tầm bắn của Mộc Vũ Tranh Phong. Tuy nhiên Mộc Vũ Tranh Phong đang ở trên dốc nhìn xuống, mượn chênh lệch độ cao để bắn vòng cung thì dư xăng. Mỗi tội khoảng cách quá xa, đây khó thể tính là mối đe dọa.
Dù vậy, khi Mộc Vũ Tranh Phong vừa nhấc nòng pháo, toàn quân Bá Đồ lại lùi hẳn về sau.
"Bắn không tới..." Tô Mộc Tranh tiếc nuối buông pháo xuống.
"Đánh kỹ vãi." Diệp Tu bó tay. Tên Trương Tân Kiệt này, một cơ hội bé xíu chẳng làm nên cơm cháo gì cũng nhất quyết không cho Hưng Hân.
Đang mệt não, Diệp Tu bỗng liếc thấy phía xa có gì đó đục ngầu cuốn tới. Chưa kịp quan sát, cả bọn đột nhiên phát hiện có biến.
Có gió nổi! Gió thổi từ Đông sang Tây, cát vàng chầm chậm cuốn theo thành đợt như sóng, từ dưới đồi cuốn lên đỉnh đồi.
Bá Đồ muốn mượn thế gió tấn công!
Không quá rành về bản đồ, nhưng Diệp Tu kinh nghiệm cỡ nào? Vừa thấy cảnh này, hắn lập tức biết Bá Đồ âm mưu điều gì.
Đoàng đoàng đoàng đoàng, tiếng súng đã vang. Hai tay súng Trương Giai Lạc và Tần Mục Vân nã đạn ầm ầm lên đồi cát, làm cát vàng bay tung tóe, bị gió cuốn càng thêm đục ngầu.
Cát thôi mà? Làm sao che phủ nhân vật nổi?
Diệp Tu ôm ngờ vực trong lòng, mà cát càng lúc càng văng, càng văng càng dày, phăng phăng cuốn lên đỉnh đồi như cơn sóng dữ. Quan trọng hơn hết thảy, gió cũng càng lúc càng mạnh. Đây mới là nền móng vững chắc nhất cho kế hoạch của Bá Đồ.
Tới rồi!
Sóng cát cuồn cuộn trên dốc đồi làm giảm tầm nhìn hết mấy bước, cover hoàn hảo cho hành động của Bá Đồ. Hưng Hân mất dấu đối thủ trong tầm nhìn, nhưng họ biết Bá Đồ đang ẩn trong bão cát, mượn gió để nhanh chóng tiếp cận mình...
Chắc chưa, Hưng Hân?
Với góc nhìn Thượng đế, chỉ khán giả mới biết Bá Đồ không định đổ ập vào con mồi. Gió Đông đã tới, trận địa cũng sẵn sàng, nhưng họ lại không gấp gáp lao lên. Ẩn mình giữa bão cát, họ hành động chậm rãi như báo săn rình rập, tựa như chờ đợi một thứ gì đó.
Là cái gì?
Không một ai biết. Khán giả chỉ biết Hưng Hân trên đồi cát đang muốn dời chỗ, vì nếu chần chừ đến lúc bão cát cuốn lên đỉnh đồi, họ sẽ bị bao vây triệt để.
Nhưng chỉ mới bước một bước, Diệp Tu đã sực phát hiện nguy hiểm.
"Coi chừng dưới chân" Diệp Tu vội nhắc nhở nhưng không kịp, các đội viên của hắn đã chúi người sau bước chân đầu tiên.
Cát chảy.
Chúng chảy từ trên dốc xuống, chân đạp lên sẽ không cách nào đứng vững. Cát chảy với tốc độ rất nhanh, thế mà nhìn bằng mắt thường lại không phát hiện.
Có cả chiêu này nữa?
Diệp Tu dám chắc đây là do Bá Đồ làm ra. Cát vàng ngợp trời phả thẳng vào mặt, dưới chân thì có cát chảy về đâu không rõ. Đồi cát nơi Hưng Hân đứng đang hứng chịu một trận sạt lở nghiêm trọng.
Toàn quân Hưng Hân vật vã chống chọi để giữ mình không bị cuốn trôi. Nhưng tình thế này, chỉ di chuyển bình thường thì đừng mơ trụ vững.
Chong Chóng Máy!
Là người phát hiện sớm nhất, Diệp Tu xử lý cũng nhanh nhất. Quân Mạc Tiếu bay lên cao, giải thoát bản thân khỏi ảnh hưởng của cát chảy.
Ầm ầm ầm!
Gần đó có mấy tiếng pháo vang dội, Mộc Vũ Tranh Phong dùng Phi Pháo lướt trên mặt cát như chuồn chuồn lướt nước. Cách cô không xa là Tay Nhỏ Lạnh Giá với đôi cánh trắng trên lưng. Kỹ năng Đôi Cánh Thiên Sứ giúp cô lơ lửng giữa trời, không sợ lún chân xuống cát nữa.
Hải Vô Lượng và Hàn Yên Nhu cũng sử dụng kỹ năng đối phó nguy hiểm, nhưng vì không có chiêu đào thoát nên hai người chọn cách công kích mặt cát để ngừng dòng chảy tạm thời, cố gắng tìm chỗ đứng vững.
Hưng Hân mỗi người có mỗi cách kháng cự cát chảy, có thể thấy người nào cũng tài giỏi. Nhưng Diệp Tu biết, việc này không thể kéo dài. Kỹ năng như Quân Mạc Tiếu và Tay Nhỏ Lạnh Giá đang xài đều có thời hạn, không thể tiếp diễn mãi mãi.
Nhìn từ trên xuống không thấy dòng chảy của cát, chẳng biết chúng chảy về đâu. Mệt tâm nhất là Bá Đồ chắc chắn đã vào thế, chuẩn bị tấn công Hưng Hân bất cứ lúc nào.
Diệp Tu đoán đúng.
Súng vang! Hai tay súng Bá Đồ khai hỏa.
Diệp Tu đoán đúng thì sao, nhắc mọi người cẩn thận thì sao? Họ làm gì được Bá Đồ?
Đoàng đoàng đoàng đoàng...
Chỉ chớp mắt, Đôi Cánh Thiên Sứ của Tay Nhỏ Lạnh Giá bị bắn rụng. Vừa rơi xuống, cô nàng lập tức trôi theo dòng cát. Bên ngoài màn hình, An Văn Dật vô phương giãy dụa.
Trị liệu! Phải cứu trị liệu! Quân Mạc Tiếu vội bay về phía Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Cơ mà Bá Đồ không đánh Tay Nhỏ Lạnh Giá. Bá Đồ đánh Quân Mạc Tiếu.
Đoàn đoàng đoàng đoàng!
Diệp Tu ngắt chiêu Chong Chóng Máy giữa không trung, thả người rơi gấp. Hắn tính được đường bay của đạn, cũng nhìn ra vị trí Bá Đồ chiếm đóng là chỗ có thể đứng vững, không bị tác động bởi cát.
"Lên!" Diệp Tu quát một tiếng. Đã rơi vào tình thế này, không muốn chơi cứng cũng buộc phải chơi.
Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Giữa không trung, Quân Mạc Tiếu sử dụng Ngân Quang Lạc Nhẫn với góc độ xuôi theo dốc đồi. Cú trượt đưa hắn đi thật xa, trông vô cùng đẹp mắt. Đáng buồn là khi nhìn rõ đội hình Bá Đồ, Diệp Tu chỉ thấy một chữ đắng. Mấy thằng già này bày trận sẵn rồi, chỉ chờ hắn tự chui đầu vào rọ!
Phục Hổ Đằng Tường!
Không nể mặt cũng chẳng nể mũi, Hàn Văn Thanh căn góc rơi của Ngân Quang Lạc Nhẫn, khiển Đại Mạc Cô Yên phi thân nhảy lên, giơ chân đạp xuống Quân Mạc Tiếu. Nhưng Diệp Tu đã phát hiện Bá Đồ giăng lưới bắt cá, ngu sao đưa đầu vào? Hắn ngắt Ngân Quang Lạc Nhẫn nhưng vẫn giả vờ trượt xuống nhằm thu hút chú ý của Bá Đồ. Thấy Đại Mạc Cô Yên định đạp cho mình lăn ra đất, Diệp Tu nhanh tay khiển Quân Mạc Tiếu kết ấn.
Phụt! Bóng Quân Mạc Tiếu bị Đại Mạc Cô Yên đạp thành bong bóng xà phòng. Diệp Tu gan to không gì bằng, đưa người thật của mình vào giữa đội hình Bá Đồ.
Thiếu Đại Mạc Cô Yên, đội hình này chỉ còn tay dài.