TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 72

Vết thương trên đùi của Ôn Yến ngày qua ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, qua mấy ngày, cô đã không thể đi lại được nữa. Tiểu Chi lo lắng vô cùng, nàng ta còn nói muốn đi mời thần y Gia Cát về chữa cho cô, đôi môi của Ôn Yến trắng bệnh, yếu ớt lắc đầu : “ Không cần đâu, muốn khỏi cũng dễ thôi.”

Cô đã từng thử kích thích những huyệt vị có thể lưu thông huyết khí, nhưng bởi vì cô có vết thương khá lớn nên việc lưu thông huyết khí càng làm vết thương không thể lành lại, thậm chí vết thương còn nhiều lần bị ứ máu, đây cũng là nguyên nhân vì sao vết thương của cô mấy ngày nay càng trở nên nặng hơn.

Bây giờ, chỉ còn một điểm châm cứu cuối cùng, nó nằm trên đầu gối của cô, cũng chính là nằm ở mép vết thương của cô. Cô đã bịt kín một điểm châm cứu bằng một cây kim vàng. Nếu như châm kim ở bên dưới, thì có thể dùng kim mở ra huyệt vị bị bịt kín đó, để cho khí huyết lưu thông thuận lợi, như vậy , cô ấy chắc chắn 80% có thể chữa lành đôi chân của Tống Vĩnh Kỳ.

Nhưng nếu châm kim lên huyệt vị này,vết thương của cô sẽ ứ một lượng máu lớn, một khi vết thương bị dồn nén, sẽ khiến vết thương của cô rách thêm lần nữa và có lẽ còn ảnh hưởng tới những động mạch gần đó nữa, rồi vết thương của cô sẽ chảy một lượng máu khá lớn.

Cô không dám tùy tiện châm kim, ai ai cũng đều quý trọng mạng sống của mình cả,vả lại cô lại là một người đã từng chết qua một lần rồi.

Hôm qua cô nghe tin, nói rằng Tống Vĩnh Kỳ mấy ngày trước không biết tại vì sao mà chàng đã tức giận đập hư cả chiếc xe lăn , cô nghe được tin thì trong lòng vô cùng lo lắng, cô nghĩ tâm trạng của chàng nhất định rất tệ, nếu không sẽ không trở nên như vậy.

Mỗi lần cô châm kim, đều bảo Tiểu Chi và Mama đi nơi khác, nên Tiểu Chi và Mama cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì với vết thương của cô. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô tệ như vậy, hình như còn có hơi phát sốt, làm sao mà họ có thể giương mắt nhìn cô như vậy mà không mời thần y Gia Cát đến được ?

Cho nên, dù cho Ôn Yến có lần lần lượt lượt không cho họ đi mời, nhưng Tiểu Chi vẫn lén sai Tiểu Khê đi tìm thần y Gia Cát.

Tiểu Khê thăm dò biết được Thần y Gia Cát đang ở cùng với Tống Vĩnh Kỳ, nên liền vội vã tới đó.

Bởi vì mấy ngày nay Tống Vĩnh Kỳ không có xe lăn, chàng cũng không chịu để người khác dìu ra ngoài, nên tâm tình rất tệ, đám người hầu trong nhà đều rất sợ chàng,Gia Cát Minh chỉ có thể bầu bạn với chàng, tâm sự nỗi buồn, nói chuyện cười, nên cũng có thể ổn định tâm trạng của chàng một chút.

Thật ra y quán của Gia Cát Minh gần đây cũng vô cùng bận rộn, bởi vì tiết trời thu đông thay đổi, nên có rất nhiều người bị bệnh, mỗi ngày y quán của chàng đều nườm nượp người đến xếp hàng chờ khám. Chàng cũng đã tuyển thêm một số đại phu nổi tiếng về đây, nhưng mỗi ngày vẫn đều bận đến tối mặt tối mày.

Gia Cát Minh thấy tâm trạng của Tống Vĩnh Kỳ mấy hôm nay cũng đã có chuyển biến tốt, chàng bèn nói : “ Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, hay là ta đưa ngài đến y quán thăm quan một chút, nhắc tới mới nhớ, ngày ta khai trương y quán, ngài cũng không có tới nha.” Trong y quán, có nhiều người tình hình còn thê thảm hơn chàng ta nữa, có khi đến đó tận mắt so sánh, chàng ta có thể nhìn thoáng hơn không chừng.

Tống Vĩnh Kỳ vốn cũng chẳng có lòng dạ nào, y thuật của Gia Cát Minh tuy rất tài ba, nhưng chỉ đáng tiếc, chàng ta rốt cuộc vẫn không hiểu lòng người. Một người bất hạnh gặp phải một người còn bất hạnh hơn, chưa chắc đã vui vẻ hạnh phúc, nhiều người sẽ đặt mình vào người khác, nghĩ đến người khác, lại nghĩ về bản thân mình, chỉ có mà càng trở nên không vui thôi.

Nhưng hai ngày nay tâm trạng của Tống Vĩnh Kỳ cũng ổn định hơn, chàng cũng biết Gia Cát Minh đã lo lắng cho chàng nhiều rồi, nên cũng vì để hắn yên tâm, nên Tống Vĩnh Kỳ cũng đồng ý.

Hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa, Tiểu Khê đã chạy đến, khi nàng ta biết Vương Gia đã ra ngoài rồi, nàng liền bực bội chạy về nhà.

Tiểu Chi thấy không mời được Thần y Gia Cát đến, nên đi mời ngự y trong phủ.

Nhưng khi Ôn Yến thấy bọn họ đã mời ngự ý đến, làm sao mà cô chịu để cho họ khám chân cô được? Ngự y là người trong cung, nếu để họ biết vết thương của cô rất nặng, họ nhập cung mà bẩm báo lên, lúc đó chỉ sợ lại thêm nhiều phiền phức.

Ma ma thấy vậy vô cùng lo lắng : “ Sao lại không cho ngự y khám? Trên váy cũng có dính máu, chắc chắn vết thương lại ngấm máu rồi.”

Ngự y kinh ngạc, theo như ông biết vết thương của Ôn Yến đã khỏi mấy ngày rồi mà, tuy rằng vết thương rất sâu, nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi, với sự chữa trị của thần y, đáng lẽ cô đã phải khỏi rồi mới đúng, sao mà bây giờ vẫn còn chảy máu được.

Ngự y vội vàng hỏi : “ Vương Phi, nếu vết thương này nhiều lúc vẫn chảy máu, thì nhất định không thể xem thường được, hay là để cho vi thần khám thử một chút.”

Ôn Yến xua xua tay : “ Vết thương không có sao, có thể chỉ do ta hơi cảm một chút thôi, ngươi chuẩn bị cho ta một số thuốc hạ sốt tiêu đàm là được rồi.”

“ Phát sốt? Trên người đang bị thương lại còn sốt, thật là không phải chuyện nhỏ đâu, Vương Phi, xin hãy để vi thần chẩn trị.” Ngự Y cũng thật là chăm chỉ rồi, ông ta quỳ bịch xuống đất, Hoàng Thượng đã phái ông xuất cung chăm sóc cho Vương Gia và Vương Phi, nếu như để xảy ra chuyện gì, hậu quả chắc chắn sẽ không gánh nổi.

Nhưng Ôn Yến vẫn cố chấp nói : “ Ta lệnh cho ông ra ngoài bốc thuốc hạ sốt tới đây, đi mau, nếu không ta điên lên đó.” Cô rất ít khi lạm dụng chức quyền của một Vương Phi để làm phách, nhưng hôm nay vì để đuổi ngự y đi, cô không thể không làm như vậy.

Ngự y nào dám tùy tiện bốc? Nhưng ông thấy sắc mặt cô cực kì tệ, đôi môi khô khốc đỏ lên, khuôn mặt cũng đỏ đỏ hồng hồng, đó là triệu chứng của bệnh sốt, xem ra là do vết thương bị viêm nên dẫn tới bị sốt. Nhưng ông không được chẩn mạch, không được xem vết thương, cứ như vậy mà bốc thuốc, lỡ như có chuyện gì, ông cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Ông cáo lui ra ngoài, nghĩ tới nghĩ lui liền đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, nhưng Tống Vĩnh Kỳ không có ở trong phủ , nên ông đành đi tìm Dương Bạch Phi.

Dương Bạch Phi nghe thấy sự tình này, nàng ta cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh cho bắt người của Chỉ Nghi Các tới thẩm vấn.

Mấy ngày trước nàng có nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng nàng nghi ngờ Ôn Yến đang cố ý làm cho vết thương tệ đi, thấy Tống Vĩnh Kỳ không có hành động gì, còn tưởng chàng ta không tin. Hôm nay ngự ý đến đây bẩm báo, nàng sao mà không nhân cơ hội làm lớn chuyện này lên được, ai bảo người phụ nữ đó lại không che đậy dụng ý của mình chứ.

Ôn Yến sốt cao, cả người cô cứ mê mê man man, cô nhân lúc mình còn tỉnh táo, sai Tiểu Chi và Mâm ra ngoài, rồi châm kim vào đầu gối của mình, cô châm liên tục 17 kim. Còn mũi kim cuối cùng, trước đây cô không hề dám tùy tiện châm vào, nhưng giờ phút này đây , cô một kim châm xuống, hoàn toàn không quan tâm tới hậu quả nữa. Quả nhiên, lúc mũi kim cuối cùng này được châm xuống, cô cảm giác như một luồng huyết khí trong người mình đang chảy thẳng xuống chân, phảng phất như một ngàn vạn con sông đang cuồn cuộn đổ ập vào con đê, khiến con đê sụp đổ ầm ầm, nước sông cuồn cuộn chảy không dứt, như máu cô cứ tuôn trào không ngừng. Nếu như không có vết thương, vậy thì máu sẽ đổ vào kinh mạch của cô, khiến cho máu cô lưu thông, nhiều nhất thì máu của cô sẽ chảy quá nhanh, tim nhất thời không thích ứng kịp, trong thời gian ngắn sẽ có những con co thắt tim thất thường mà thôi.

Tuy nhiên, cô còn có một vết thương khá lớn ở chân. Ngay khi máu chảy xuống, máu đã hoàn toàn tạo sức ép vào các mạch máu gần ở vết thương. Nó thực sự đã phá vỡ bề mặt của vết thương và khiến nó bị rách, động mạch của cô bị kéo căng, dòng máu bắn tung tóe lên ào ạt trào ra ngoài.

Cô sớm đã có chuẩn bị, lập tức đem hết sức lực cuối cùng của cô cầm lấy cuộn băng vải quấn quanh để bịt miệng vết thương, sau đó cố gắng gằn họng kêu Tiểu Chi và Mama đến thoa thuốc cho cô.

Nhưng cô đâu có biết Chỉ Nghi Các hôm nay ngoài cô ra thì không còn ai nữa đâu? Tiểu Chi, Mama và những nha hoàn người hậu đều đã bị Dương Bạch Phi đem đến phòng tối cả rồi.

Cô kêu gào mấy tiếng, sau đó liền cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cơ thể cô giống như một miếng bông gòn nhẹ như không , nhẹ tới nỗi nó khiến cô sợ hãi, cô dường như cảm thấy mình đang bay trên không trung, lại dường như thấy mình chìm vào trong vũng nước lạnh, lạnh nhưng nó khiến cô đắm chìm.

Gia Cát Minh lạnh đạm nói : “ Nàng làm gì, thì tự nàng biết. Bây giờ ngự y đã vào cung bẩm báo rồi, chỉ e là chưa đến tối, trong cung sẽ có người đến.”

Ôn Yến bỗng nhiên mất hứng : “ Chàng ấy thấy ta như vậy sao?” Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, sống chết đều có nhau, vậy mà chàng ấy lại nghĩ cô như vậy. Có lẽ, trong phút chốc cô thật sự đã lạc lối, nhưng cô chưa bao giờ quên mất thân phận của mình, chưa bao giờ quên mất nguyên tắc làm người của cô.

Một sự giận dữ lan tỏa trong lòng cô, cô lạnh lùng nói : “ Chàng ta khó trách đã nhìn sai Ôn Yến ta!”

Dưới dự phẫn nộ, cô hoàn toàn không để ý rằng bản thân đã thốt ra tên thật của mình, cô nhắm mắt lại, nói tiếp : “ Các người ra ngoài hết đi, để ta bình tĩnh một lát.” Suy cho cùng đây cũng là ân oán giữa cô và Tống Vĩnh Kỳ, không cần phải giận cá chém thớt, hơn nữa lần này Gia Cát Minh đã cứu cô, là ân nhân cứu mạng cô, cho dù không cảm kích, cũng không nên buông lời cay đắng với chàng ta.

Gia Cát Minh nhíu mày, yên lặng nhìn cô, nhìn thấy cô nhắm mắt lại, khuôn mặt lại tràn đầy vẻ giận dữ, chàng cũng không nói gì nữa, nhẹ nhàng đứng lên, đem hầu nữ ra ngoài.

Tống Vĩnh Kỳ ở trong thư phòng, tay chàng mở ra một bức họa, một thảo nguyên mênh mông, gió thổi cùng với đàn bò và dê. Nàng đã từng toe toét miệng cười và nói với chàng rằng nàng muốn đến thảo nguyên để theo đuổi thời niên thiếu, lúc đó thái độ sống của nàng tùy tiện như vậy, tấm lòng nàng cũng độ lượng bao nhiêu, tại sao liền phút chốc biến thành một người lòng dạ hẹp hòi như vậy? Thậm chí nàng còn làm ra những chuyện quá khích ngu xuẩn như vậy nữa.

Chàng ta không cách nào quên được thời khắc Dương Bạch Phi phái người đến y quán thông báo cho chàng, chàng đã cùng Gia Cát Minh vội vội vàng vàng trở về, nhìn thấy dưới giường của cô rò rỉ cả một vũng máu lớn còn nàng thì nằm bất động trên giường như một người chết. Trong lòng chàng lúc ấy là một nỗi sợ hãi tột độ, chàng thực sự rất sợ cô sẽ chết như vậy. Nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm này, cho đến bây giờ hễ chàng nghĩ đến, trái tim sẽ lập tức đập thật nhanh, còn lòng bàn tay thì chảy đầy mồ hôi.

Gia Cát Minh nói cũng may mà cô còn biết băng bó cho vết thương của mình, nếu không máu đã sớm chảy ra ngoài hết rồi.

Chàng đã dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch của cô , cứu cô trở lại, nhưng mà chàng lại cực kì thất vọng về cô, sự thất vọng không nói thành lời, ngay cả gặp cũng không muốn gặp cô nữa, ngay cả toàn bộ người chăm sóc cô ở Chỉ Nghi Các cũng ném vào phòng tối hết thảy.

Thấy Gia Cát Minh đến thư phòng, chàng liền từ từ cuộn bức tranh lại, bởi vì dùng nội lực quá nhiều, nên sắc mặt chàng cũng có hơi trắng bệch.

Chàng ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh, hỏi : “ Nàng ta đã chết chưa?”

Gia Cát Minh lắc đầu : “ Hà tất phải nói mấy lời cay độc như vậy ? Ngài rõ ràng là có tình ý với nàng ấy.”

“ Có lẽ đã từng có, nhưng bây giờ một chút cũng không.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, trong con ngươi của chàng đang xen lẫn sự thất vọng cùng một chút giận dữ.

Gia Cát Minh thở dài : “ Tình hình của nàng ấy xem như cũng ổn định hơn rồi, nhưng khi vừa biết tin đám người trong nhà bị đánh trong phòng tối, nàng ta lại ói ra máu nữa, nếu như ngài không muốn nàng ấy chết thì thả bọn họ ra đi, theo như ta đoán, nếu nàng ấy mà đi lại được, nhất định sẽ đích thân tới phòng tối thả người. Bởi vì, nàng ấy thật sự không phải là Dương Bạch Lan.”

Tống Vĩnh Kỳ khựng lại, con ngươi chàng nhìn chằm chặp vào Gia Cát Minh, thanh âm khàn khàn hỏi : “ Là sao?”

Gia Cát Minh nói lại những lời mà ban nãy Ôn Yến đã nói nhầm cho chàng nghe, lại nói tiếp : “ Một người khi đang giận dữ, sẽ phạm phải những sai lầm này, nàng ta quả thật đã gọi mình là Ôn Yến.”

“ Ôn Yến Ôn Yến, nàng ta quả thật là một loại bệnh dịch!” Tống Vĩnh Kỳ thở dài nói.

Trong lòng chàng có chút khó chịu, bởi vì để mượn xác hoàn hồn thành công thì người đó nhất định phải chết di, cũng chính là nói cô ấy không phải là Dương Bạch Lan, Dương Bạch Lan nhất định đã chết rồi, nàng ta tại sao lại chết? Đương nhiên, sự khó chịu buồn bã này là dành cho vợ chồng nhà Hầu gia, còn chàng cũng không mấy có đồng cảm đối với bản thân Dương Bạch Lan, bởi vì dù sao đi nữa chàng cũng đã nhận định Dương Bạch Lan chính là người hại chết Khanh Nhi.

“ Trước mắt chuyện này nên giải quyết như thế nào? Nàng ta có lai lịch ra sao?” Gia Cát Minh cảm thấy thật phiền lòng.

Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên nhớ tới câu chuyện ma mà cô đã kể với chàng lúc ở trong hang núi, cô nói người nữ chính tên là Ôn Yến, mà có lẽ câu chuyện đó cũng chính là những chuyện mà cô đã từng trải qua, chàng kể lại câu chuyện đó cho Gia Cát Minh nghe. Gia Cát Minh nghe xong cũng sởn cả tóc gáy : “ Vậy ý của ngài, nàng ấy là Ôn Yến? Cái nhà xác mà nàng ấy nói, hầu như trong tất cả các y quán của nước ta đều không có, người chết rồi đương nhiên phải đưa về nhà hoặc là chôn ở nghĩa trang, ở đâu lại có một cái nhà xác chứ? Hơn nữa, ngoài những thư viện y tế chính phủ ra, bình thường làm gì có một y quán lớn như vậy, cũng có phụ nữ hành y, nhưng thư viện y tế chính phủ thì chắc chắn không có.”

“ Ý của ngươi nàng ấy không phải người của nước ta?” Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ lúc nãy lại trở nên cảnh giác.

Gia Cát Minh chậm rãi nói : “ Sợ là chỉ sợ người của nước thù địch dùng tà thuật để sát hại Vương Phi, sau đó thi triển pháp thuật đem một linh hồn khác tới, mục đích chính là để tiếp cận những chính sự quan trọng của quốc gia. Có điều, nói như vậy cũng không hẳn đúng, nếu như họ thật sự muốn làm như vậy, tại sao lại dùng phụ nữ? Trực tiếp sát hại một viên quan triều đình nào đó không phải tốt hơn sao?”

Tống Vĩnh Kỳ nhớ rằng Phụ hoàng đã từng để cho cô ấy bàn chính sự, liền lắc đầu : “ Có lúc để phụ nữ càng dễ hành sự hơn, bởi vì tất cả mọi người sẽ không đề phòng nàng ấy, nàng ấy bản lĩnh đầy mình, đầu tiên là cứu Hoàng tẩu, lôi kéo Hoàng huynh, Hoàng huynh là người ra sao? Huynh ấy là vị Vương Gia trấn quốc chiến công hiển hách, nếu như có thể lôi kéo được Hoàng huynh để lấy bí mật quân sự, thì chỉ cần bỏ ra chút công sức là được, còn nữa , nàng ấy bây giờ đều có được sự sủng ái của Phụ hoàng mẫu hậu và thậm chí là của Hoàng tổ mẫu, nếu nàng ấy thật sự là nội gián, vậy thì phiền phức rồi.”

Gia Cát Minh nghe chàng ta phân tích như vậy, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng hơn, nghĩ qua nghĩ lại, bèn nói tiếp : “ Nếu như nàng ta thực sự là nội gián, thì tại sao lại phải tự làm mình bị thương để đoạt sủng? Cái này có hơi mâu thuẫn, nàng ta đáng ra phải dốc sức thúc đẩy quan hệ của mình với người trong cung mới đúng.”

Tống Vĩnh Kỳ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng cũng bởi vì những dự đoán này mà sự chán ghét Ôn Yến dưới đáy lòng chàng cũng giảm đi rất nhiều, nhưng cũng phòng bị nhiều hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, chàng vẫn nên thả đám người Tiểu Chi ra, để bọn họ về hầu hạ cho Ôn Yến.

Ôn Yến căn bản không hề biết những suy đoán của Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh đối với mình, khi cô vừa thấy đám người Tiểu Chi trở về, trong lòng cô rất vui, những chuyện hận thù trước đây cũng quên sạch. Nhưng nhìn thấy trên mặt và trên cơ thể của Ma ma chỗ nào cũng đầy rẫy vết thương, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, nhìn như vậy thật khiến người ta xót xa mà. Cho nên cô cũng khó tránh có chút phẫn nộ chàng.

Ma ma thấy vết thương của Ôn Yến nặng như vậy, bà cũng buồn vô cùng, bình thường lúc hầu hạ Ôn Yến uống thuốc, bà cũng nhắc đi nhắc lại miết, Ôn Yến biết mama tuy nói nhiểu nhưng cô cũng biết mama là thật tâm có ý tốt với cô, nên cũng mặc để bà nói nhiều.

Chạng vạng tối, người trong cung quả nhiên đã tới, nhưng không phải là cung nhân, mà là Hoàng hậu nương nương và Dung Phi.

Ôn Yến thấy Hoàng hậu rất giống với mẹ của mình, trong mắt cô bất chợt hiện lên một tầng hơi nước, những đau khổ và ủy khuất trước đây dường như đã có nơi để thổ lộ, cô nghẹn ngào nói : “ Nhi thần xin thỉnh an Mẫu hậu, xin thỉnh an Dung Phi!”

Hoàng Hậu nhìn thấy cô liền thở dài một tiếng : “ Ngự y nói con tự làm tổn thương cơ thể mình, con ơi, sao con lại ngốc như vậy chứ?”

Bởi vì Dung Phi luôn cảm kích chuyện trước đây Ôn Yến đã từng cứu giúp Hoàng tôn, cho nên lần này đã chủ động xin Thánh chỉ để đến đây thăm Ôn Yến với Hoàng Hậu, nhìn thấy Ôn Yến thật không giống với người sinh khí tràn trề trước đây, bà cũng cảm thấy đau lòng, Hoàng Hậu vừa dứt lời, bà liền nói : “ Từ trước đến nay đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường, nếu như muội thấy không thích như vậy thì chỉ là tự mình chuốc lấy muộn phiền mà thôi, còn để cho những người thật tâm quan tâm tới muội đau lòng nữa. Muội là một người rộng lượng mà, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?”

Ôn Yến tủi thân đến nỗi nói không ra lời, nước mắt cô cứ tuôn trào rơi xuống, vết thương đau đớn ở chân cộng với sự khó chịu vì tủi thân khiến cho cô rất muốn rất muốn khóc một trận thật to. Cô đã cố gắng áp chế tâm trạng gần như sụp đổ của mình xuống, nhưng lại không ngăn nổi nước mắt, đành yên lặng nghe những lời quở trách đầy thiện ý của Hoàng Hậu và Dung Phi.

Hoàng Hậu nắm lấy tay cô, nói : “ Con ơi, bổn cung thấy con dạo này đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, sao bây giờ lại trở nên bận tâm vì mấy chuyện vụn vặt này như vậy? Mau mau khỏe lại, bổn cung phải thấy con ngày ngày đều cười vui vẻ thì mới yên lòng được.”

“ Nhìn thấy con cười, thì người mới vui vẻ sao?” ánh mắt trong veo của Ôn Yến nhìn Hoàng Hậu, hỏi rõ ràng rành mạch, ngay cả Hoàng hậu cũng nghĩ mình là vì tranh sủng nên mới làm như vậy, điều này thật khiến cô khó chịu.

“ Đó là đương nhiên rồi.” Hoàng hậu đưa tay sờ sờ trán của cô, nhíu mày nói : “ Còn chưa có hạ sốt, sao mà uống thuốc không có chút hiệu quả gì thế này, nếu như ba ngày nữa mà con còn chưa khỏe lại, bổn cung sẽ giết hết bọn họ.”

Ôn Yến đã từng cầu xin thượng quan ngự y, Hoàng hậu biết cô là một người rộng lượng nhân hậu, cho nên bà cố ý nói như vậy là để cho Ôn Yến không chống đối trị liệu nữa, sớm ngày khỏe lại, nếu như cô còn dày vò bệnh tình của mình nữa, chỉ sợ cho dù có thêm nhiều ngự y trong Vương phủ đi nữa thì cũng không cứu được cô.

Quả nhiên Ôn Yến nghe thấy như vậy, liền nói : “ Mẫu hậu đừng trách phạt bọn họ, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, nhi thần nhất định sẽ mau mau khỏe lại.”

Dung Phi cũng lo lắng nói : “ Chuyện này vẫn không dám bẩm cho Thái Hậu biết, chỉ là Phụ Hoàng muội khi biết chuyện này cũng cho rằng muội thật là không hiểu chuyện, nếu như không phải Hoàng hậu nương nương khuyên bảo, chỉ e hôm nay đã giáng tội xuống rồi.”

“ Phải đó, chuyện này cũng giấu bên phía cha mẹ con, cha mẹ con yêu thương con như vậy, nếu như biết con như thế này, chỉ sợ cha con lại bệnh cũ tái phát, đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.” Hoàng Hậu thở dài nói.

Nói thẳng ra, Ôn Yến cũng chưa từng được gặp cha mẹ của Dương Bạch Lan, cô cũng chưa từng về nhà mẹ, mà bọn họ thì cũng không có tới đây thăm. Nghe Hoàng Hậu nói cha của mình bị bệnh, chỉ là không biết cha bị bệnh gì? Cô cố ý giả vờ lo lắng nói : “ Con cũng lâu chưa có về nhà mẹ rồi, đợi con khỏe lại sẽ về đó thăm họ.”

Hoàng Hậu nghe Ôn Yến nói như vậy, chân mày nhăn lại của bà cũng từ từ thả lỏng ra,bà nói : “ Con còn biết nghĩ như vậy là tốt rồi, thật ra cha và con gái cũng không có giận dỗi quá lâu đâu. Con cũng không nên để chuyện đó trong lòng nữa. Bạch Phi một lòng muốn gả cho Kỳ Nhi, mà Kỳ Nhi cũng có ý với Bạch Phi, cả hai đứa đều là cốt nhục của cha con, nên lựa chọn rất khó a!”

Nghe Hoàng hậu nói như vậy, Ôn Yến cũng hiểu đại khái chuyện Dương Bạch Phi phải gả cho Tống Vĩnh Kỳ, còn Dương Bạch Lan nhất định là rất hận cha mẹ mình,có khi là còn từng cãi vã với nhau nữa.

Hoàng hậu nhắc nhở thêm vài câu, ban cho cô vài món đồ xong rồi mới về cung với Dung Phi.

Hoàng Hậu vừa đi thì vợ chồng Trấn Quốc Vương Gia lại đến, Trấn Quốc Vương Phi nắm lấy tay của Ôn Yến, nghẹn ngào nói : “ Chuyện này ta có làm sao cũng không thể tin được, ta luôn cảm thấy muội không phải là người như vậy, có phải là có nguyên nhân gì khác hay không?”

Trong lòng Ôn Yến xúc động, không ngờ người hiểu cô nhất lại là Vương Phi Trí Viễn. Nhưng ở trước mặt của Vương Gia Trí Viễn, cô cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ hơi hơi gật đầu nói : “ Cảm ơn người đã tin ta!”

“ Có chuyện gì cũng đừng để trong lòng, cứ nói cho ta biết, cho dù ta không giúp gì được cho muội, nhưng chí ít thì tâm sự một chút, trong lòng cũng dễ chịu hơn.”

“ Ta không sao, thật đó, ta rất tốt!” Trong lòng cô vốn dĩ đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng nghe thấy mấy lời này của Vương Phi Trí Viễn, cô lại xúc động, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Vương Gia Trí Viễn là một người đàn ông cứng nhắc, không biết an ủi người khác, nhưng lúc này đây chàng lại quả quyết nói : “ Nếu như có gì tủi thân, cứ nói cho bổn vương nghe, cho dù bổn vương có liều cả cái mạng này, cũng nhất định đòi lại công bằng cho cô.”

Ôn Yến nghe mấy lời này, cảm động đến nói không ra lời.

Sự an ủi của một người đàn ông, đôi lúc không được tỉ mỉ được như phụ nữ, nhưng mà lại có thể hòa dịu trái tim của một người.

| Tải iWin