Tống Vĩnh Kỳ cau mày, né người nhìn Ôn Yến, thấy vẻ mặt của Ôn Yến hơi thay đổi, như gặp điều gì đó bất an trong giấc mộng. Chàng cúi người, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của cô, hôn lên gò má cô rồi nói: “Ngủ đi bảo bối.”
Vẻ mặt bất an của Ôn Yến dần biến mất, chân mày dần dần buông lỏng, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tống Vĩnh Kỳ khóc áo bước ra ngoài, bên ngoài Tiểu Tình đang bối rối, ngăn Nhu phi lại: “Ôn đại phu vẫn chưa dậy, xin nương nương hãy ghé lại đây sau ạ.”
“Còn chưa dậy? Thân thể nàng khó chịu hay sao? Ngươi không chăm sóc tốt cho Ôn đại phu phải không?” giọng của Nhu phi tràn đầy lo lắng.
“Không phải như vậy, nương nương, xin người ghé lại sau được không ạ?” Tiểu Tình không tiện nói ra là Tống Vĩnh Kỳ đang ở bên trong nên đành cố ý ngăn lại.
Nhu phi nói: “Bỏ đi, nói nàng cố gắng giữ gìn sức khoẻ.”
Tiểu Tình thở phào nhẹ nhõm nói: “Nô tỳ tiễn nương nương!”
Tống Vĩnh Kỳ mở cửa, Nhu phi vừa mới quay người đi, nghe thấy tiếng động liền quay lại, nụ cười trên mặt dần cứng lại, nàng ngạc nhiên nói: “Vương gia?”
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu đáp lại: “Ngươi đến tìm nàng ấy, có chuyện gì?”
Nhu phi lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, ta muốn tìm nàng tâm sự. Nếu Vương gia đã ở đây, vậy ta không cần ở lại nữa.” Nàng hoảng hốt xoay người, vẻ mặt mờ mịt, bước chân không vững. Thị nữ bên cạnh lập tức đến đỡ lấy nàng: “Nương nương cẩn thận.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi tiểu Tình: “Cô ta ngày nào cũng tới đây à?”
Tiểu Tình trả lời: “Bẩm Vương gia, Nhu phi nương nương thường xuyên sang đây thăm Ôn đại phu, nàng đối xử với Ôn đại phu rất tốt.”
Tống Vĩnh Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn về bóng lưng của nàng ta, nhẹ nhàng thở dài: “Ba năm trước, bổn vương quả thật đã hiểu sai nàng ấy.” Ba năm trước, chàng vì oán hận lời tố cáo của Nhu phi, chàng nghĩ rằng chính Nhu phi là người đã gián tiếp hại chết Ôn Yến, vì vậy trước nay luôn lạnh lùng với nàng. Hôm nay, Ôn Yến đã trở về, vậy chàng cũng nên buông xuống thành kiến với nàng ta.
Chàng quay đầu thấy tiểu Tình cầm trên tay một bọc đồ nên thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Tình cười đáp lại: “Là trà hoa thảo nương nương đưa tới, Ôn đại phu rất thích trà hoa thảo, Nhu phi nương nương biết được nên thường xuyên gửi một ít tới cho Ôn đại phu.”
Tống Vĩnh Kỳ chợt nổi lên nghi ngờ, lấy trà hoa thảo trong tay của tiểu Tình, tỉ mỉ xem xét rồi nói: “Ngươi tìm Gia Cát Minh đến đây.”
Tiểu Tình thấy vẻ mặt của Tống Vĩnh Kỳ chợt trở nên nghiêm trọng, không dám hỏi nhiều, lập tức đi tìm Gia Cát Minh.
Lúc Gia Cát Minh tới, Ôn Yến vẫn còn chưa tỉnh dậy, Tống Vĩnh Kỳ và chàng ta ngồi ở phòng bên. Tống Vĩnh Kỳ lấy một ít trà hoa thảo ra rồi nói: “Hôm qua Ôn Yến ở trong cung té xỉu, ngự y nói cô ấy đã trúng độc, mã đã trúng độc được mấy hôm rồi. Ta nghi ngờ trong phủ có người ám hại nàng.”
Gia Cát minh sửng sốt, vẻ mặt trở nên khẩn trương: “Vậy nàng không sao chứ?”
“Ngự y đã kê cho nàng vài loại thuốc trị độc, cho nàng đều đặn uống mấy ngày là không sao. Ngươi xem gói trà hoa thảo này có bị người ta hạ độc vào không? Tống Vĩnh Kỳ nói.
Gia Cát Minh mở gói trà hoa thảo ra, tỉ mỉ xem xét một hồi. Tiểu Tình đổ mang nước sôi tới để pha số trà kia, Gia Cát Minh lấy châm cho vào cốc trà để dò độc, sau đó lắc đầu nói: “Không có độc.”
Tống Vĩnh Kỳ không tin, nhìn chằm chằm chàng ta: “Ngươi kiểm tra kĩ chưa? Trong phủ có người hạ độc nàng, ngoài Lạc Phàm còn có người khác sao?”
Gia Cát minh nói: “Ta khẳng định trong trà không có độc!”
Tống Vĩnh Kỳ trầm tư nói: “Nếu không phải nàng ta, thì có thể là ai? Xem ra phải điều tra kĩ từ những những xung quanh nàng.”
Gia Cát Minh nói: ” Chờ nàng tỉnh dậy, ta sẽ bắt mạch cho nàng xem nàng bị người ta hạ độc từ khi nào. Từ đó chúng ta có thể dễ dàng điều tra hơn, nhưng không nên để lộ ra.”
Tống Vĩnh Kỳ cau mày nói: “Xem ra nên tìm cho nàng mấy người đáng tin bên cạnh. Không có ai bảo vệ nàng, bổn vương không yên tâm nổi.”
Gia Cát Minh nhìn vẻ mặt đầy trầm tư của chàng, đoán biết nhất định đã có chuyện xảy ra nên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Vĩnh Kỳ thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng hôm qua đã nói rõ với nàng, muốn nàng vào cung làm phi.”
Gia Cát Minh đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Ông ấy…sao có thể cơ chứ? Ôn Yến là con dâu của ông ấy mà?”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn chàng ta nói: “Nhưng chỉ có chúng ta biết chuyện này.”
“Vậy sao không nói thẳng ra? Cứ coi như sẽ bị giáng tội thì cũng tốt hơn tình hình hiện giờ.”Gia Cát Minh không chấp nhận nổi, tức giận nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ đã muộn rồi, hoàng huynh lệnh cho quốc sư góp lời với Hoàng thượng nên sắc phong Ninh An vương phi đã chết làm Thái tử phi, hay nói cách khác, chính là quốc sư ép Hoàng thượng lập bổn vương làm Thái tử . Nếu để phụ hoàng biết được Ôn Yến chết đi sống lại, ông nhất định sẽ truy hỏi quốc sư đến cùng, đến lúc đó khó có thể bảo đảm quốc sư có làm nổi lên sóng gió gì không, bổn vương không thể đẩy Ôn Yến vào chỗ nguy hiểm được. Hơn nữa, ngày hôm đó Tiểu Đức Tử đã nói với bổn vương, quốc sư góp ý với phụ hoàng, ông ta nói Ôn Yến chân đạp thất tinh tới, sẽ đứng đầu thiên hạ. Cho nên phụ hoàng cho rằng Ôn Yên sẽ sinh cho người chân mệnh thiên tử, vị hoàng tử có thể gánh vác giang sơn. Mặt khác người sẽ không để Ôn Yến gả cho người khác. Bởi lẽ một khi Ôn Yến mang thai, nếu nàng sinh ra con trai thì người con trai ấy sẽ nắm giữ thiên hạ, điều này nghĩa là cơ nghiệp của họ Tống sẽ gặp nguy hiểm.
Gia Cát Minh cười lạnh: “Hoang đường.”
Sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ mệt mỏi không dứt: “Tính tình của phụ hoàng mạnh mẽ, bổn vương và Hoàng huynh tuy đã sớm thành gia nhưng người vẫn luôn có tâm đề phòng, vẫn chưa lập ngôi vị Thái tử . Thực ra, ta cũng hiểu cách nghĩ của người, người muốn sinh thêm một vị hoàng tử nữa, có thể sẽ lập vị hoàng tử nhỏ đó làm Thái tử. Thái tử còn nhỏ, thân cô thế cô sẽ dễ dàng khống chế trong tay hơn.
Gia Cát Minh trầm mặc chốc lát rồi nói: “Ông ấy là người từng trải nên có cách nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.”
Chuyện cũ Hoàng đế đoạt vị thực ra có rất nhiều người trong triều biết, Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh cũng đều biết. Năm đó khi Hoàng đế còn là một Thái tử, tuổi trẻ khí thịnh, lại bị đè nén áp lực lên vai nên khó tránh cái lợi nhỏ trước mắt. Chính kiến của người và tiên đế cũng không cùng một hướng nên thường bị tiên đế giáo huấn khiển trách, thậm trí tiên đế còn định phế truất ngôi vị Thái tử của người mấy lần.
Sau lưng người có một đám mưu thần, nhìn thấy người bị chèn ép nên mới giật dây người, ép tiên đế sớm thoái vị. Nhưng tiên đế hoàn toàn không thể ngờ được người lại làm như vậy nên mới không phòng bị, đợi đến khi hoàng thành bị binh mã của người vây chặt thì đã quá muộn rồi.
Tiên đế bị buộc thoái vị, một tháng sau đã ra đi. Lúc đó, tuy nói rằng tiên đế bị bạo bệnh mà băng hà nhưng rất nhiều người vẫn luôn hoài nghi là do tiên đế tự sát.
Dĩ nhiên hoàng cung tuyên bố với bên ngoài là tiên đế thì mang trọng bệnh nên mới nhường ngôi sớm hơn dự định. Sau khi tiên đế chết, Hoàng đế không chợp mắt ba ngày ba đêm, vì tiên đế mà thủ linh mang một tiếng có hiếu.
Có lẽ vì chuyện cũ nên Hoàng đế lúc nào cũng đề phòng Thái tử. Cho đến tận bây giờ người vẫn còn chưa quyết định lập ai làm Thái tử. Bởi vì người hiểu rằng, một khi đã có người ngồi lên ngôi vị Thái tử , thì tự nhiên sẽ hình thành nên một khối quyền lực.
Bởi vậy, cho nên Trí Viễn Vương gia Tống Vĩnh Cương mới dùng Ôn Yến đã chết để ép Hoàng đế lập Tống Vĩnh Kỳ làm Thái tử . Thực ra là để Hoàng đế sinh lòng phòng bị với Tống Vĩnh Kỳ.
Đến nay chiến công của Tống Vĩnh Kỳ hiển hách, lại được phong làm Phi ưng tướng quân, càng làm ba quân nể phục. Hoàng đế thực ra đã sớm nhận ra mối nguy cơ, khi quốc sư vừa nói ra, lòng phòng bị của Hoàng đế đương nhiên càng tăng gấp lên bội lần.
“Thế này không được, thế kia cũng không được, chúng ta đành ngồi chờ như vậy sao? Dù sao cũng phải làm chút gì chứ ?” Gia Cát Minh nhụt chí, quả thật đối với bọn họ tình hình trước mắt rất bất lợi, càng làm càng hỏng.
Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt đầu gối của chính mình, gân xanh trên mu bàn tay cũng lần lượt nổi lên. Chàng nghiêm giọng nói: “Ông ấy ngày hôm qua có nói Bổn vương phải nạp chính phi, mọi việc để mẫu hậu chuẩn bị. Trong lòng người tính toán cái gì bổn vương đã rõ nhưng bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe theo.”
Gia Cát Minh đăm đăm nhìn chàng: “Không dễ dàng nghe theo? Người còn muốn gì nữa? Kỳ, hiện giờ ai ai cũng phòng bị người. Nếu như người kháng chỉ sẽ có hậu quả gì chắc người cũng đã rõ.”
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy bất lực từ tận đáy lòng, chàng đương nhiên biết rõ. Năm đó mấy người huynh đệ của phụ hoàng toàn bộ đều phạm phải tội danh chém đầu, chỉ có một người duy nhất còn sống sót đó là Cửu hoàng thúc.
Thật ra người rất yêu Cửu hoàng thúc nhưng cái người yêu hơn chính là hoàng vị. Nhưng phàm là người có nguy cơ làm ảnh hưởng đến ngôi vị của người, người sẽ càng mất đi lý trí. Người thà mất đi tình thân, mất đi tất cả chứ không muốn mất đi hoàng vị.
Quyền lực có khả năng biến đổi con người một cách hoàn toàn.
Từ lúc Gia Cát Minh bước vào, Ôn Yến đã tỉnh lại, căn phòng hai người ngồi thực ra cũng cách phòng của cô một khoảng nên dù âm thanh hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng cô cũng nghe được vài chi tiết.
Tiểu Tình đi vào xem cô thế nào thì thấy cô ngồi ngẩn người liền hỏi: “Ôn đại phu, người đã khoẻ hơn chưa?” Tối qua lúc Ôn Yến trở về, là Là Tống Vĩnh Kỳ ôm cô trở về, hôm nay lại thấy cô ngủ lâu như vậy vẫn chưa thức dậy nên đoán biết được cô đang khó chịu.
Ôn Yến nói: “Ta không sao, ngày hôm qua mệt mỏi quá nên mới ngủ quên.”
Tiểu Tình nói: “Nô tỳ bây giờ sẽ đi hồi bẩm Vương gia, Vương gia giao phó nói nếu Ôn đại phu tỉnh thì đến báo cho người biết.” Nói xong nàng liền xoay người đi.
Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh cùng nhau bước vào, Gia Cát Minh để tiểu Tình ra ngoài, sau đó mới bắt mạch cho Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ ở bên cạnh, khi thì nhìn nàng, khi thì nhìn Gia Cát Minh, chân mày một mực nhíu chặt.
“Sao rồi?” Hắn thấy Gia Cát Minh bắt mạch xong liền vội vàng hỏi.
Gia Cát Minh nói: “Loại độc này tên là nữ nhân tâm. Là loại độc phát tác chậm, bỏ liều nặng sẽ gây ra nôn mửa tiêu chảy, nhưng thể giết người, ngược lại, nếu mỗi ngày hấp thụ một ít, tích tiểu thành đại, lâu ngày độc tính sẽ vào trong ngũ tạng và gây nguy hiểm tới tính mạng.”
“Nữ nhân tâm?” Ôn Yến ngập ngừng: “Tên đẹp như vậy mà lại là tên của một loại độc dược. Thật là đáng tiếc.”
Gia Cát Minh lại cười nói: “Đẹp? Lòng dạ đàn bà có thể rất ác độc, loại độc này rất thịnh hành ở trong cung của rất nhiều nước. Loại thuốc độc phát tác chậm này khiến con mồi chết dần dần, giúp cho kẻ hạ động có thêm thời gian để thoát thân.
Ngoài ra nó còn là loại độc dược chuyên dùng để tranh đấu trong cung nên người ta mới đặt cho nó cái tên này.
Ôn Yến rùng mình, cung đấu trong nhận thức của cô chỉ là tên của một thể loại phim truyền hình. Thực ra tiểu thuyết và truyền hình cũng lấy nguồn cảm hứng từ cuộc sống. Nghĩ đến hậu cung thời cổ đại ai ai cũng tranh đấu đến ngươi sống ta chết, mặc dù lịch sử không nhắc tới chốn hậu cung nhiều lắm nhưng lại có rất nhiều dã sử nói về việc này.
Nếu Hoàng đế không nói muốn lập cô làm phi thì có lẽ cô sẽ không để ý, nhưng cô nhớ rõ rằng sau khi Hoàng đế biết cô bị hạ độc thủ, ông ấy có nói, nếu cô nhập cung có lẽ cô chết lúc nào còn không ai hay. Nói cách khác, ông ấy trước nay đều rất nghiêm túc, ông ấy thật sự muốn cô nhập cung.
Tống Vĩnh Kỳ đan tay nắm chặt tay cô, an ủi nói: “Không cần sợ, có Gia Cát Minh ở đây nàng sẽ sớm khoẻ lại.”
Trong mắt Ôn Yến phản chiếu một nụ cười ấm áp, xua tan vẻ mờ mịt trên mặt cô, cô nhẹ giọng nói: “Ta biết!”
Khanh Nhi hồi phục rất nhanh, khoảng mười ngày nàng ta đã có thể xuống giường đi lại. Nhưng thân thể vẫn còn yếu, chỉ có thể đi lại trong phòng vài bước nhưng trong mắt mọi người, hồi phục được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Hôm nay Ôn Yến đến châm cứu cho nàng ta, Khanh Nhi đã lệnh cho thị nữ chuẩn bị rất nhiều món ngon để đợi Ôn Yến .
Nàng ta ngồi trước mặt Ôn Yến , hôm nay Khanh Nhi mặc một áo hoàng bào trắng tinh cùng áo choàng màu đỏ thêu hình hoa mai, màu da trắng như tuyết của nàng ta càng được tôn lên trong y phục đỏ sẫm.
Nàng ta khẽ cười, nhìn Ôn Yến bằng ánh mắt đầy cảm kích: “Ôn đại phu, nếu không có cô có lẽ bây giờ ta vẫn đang lười nhác nằm trên giường. Cảm ơn cô rất nhiều.” Nói xong nàng ta để tay lên mặt bàn cho Ôn Yến bắt mạch.
Ôn Yến bắt mạch cho nàng ta: “Nói những lời này để làm gì? Ta là đại phu, đây là bổn phận của ta. Hơn nữa vương gia đã thưởng cho ta rất nhiều bạc.”
Khanh Nhi cúi đầu nhìn tay của cô, tiện miệng hỏi: “À, phải rồi, tỷ và sư huynh của ta có quan hệ gì vậy?”
Ôn Yến chợt nở nụ cười: “Có thể có quan hệ gì? Nói dễ nghe thì chính là quan hệ kiểu bạn bè.”
“Vậy tỷ có đồng ý làm bạn của ta không? Có bạn là một vị thần y chắc muội phải vinh hạnh lắm.” Khanh Nhi lè lưỡi cười nói.
Ôn Yến yêu thích sự ngây thơ của nàng ta, nên nghe nàng ta nói vậy trong lòng cô đương nhiên rất vui: “Vậy cũng tốt, nhưng nếu cô làm muội muội của ta thì tốt hơn.”
Khanh Nhi mừng rỡ: “Thật ư? Tỷ đồng ý nhận ta làm muội muội? Đây chính là may mắn cả đời mà muội có được.”
Ôn Yến buông tay nàng ra, nói: “Có một muội muội xinh đẹp và hiểu chuyện như vậy, đây cũng là may mắn mà cả đời tỷ mới có được.”
Khanh Nhi lập tức đứng dậy bái Ôn Yến một bái: “Muội muội ra mắt tỷ tỷ.”
Ôn Yến vui vẻ kéo nàng tay nói: “Mau ngồi xuống, giữa tỷ với muội đâu cần phải lễ tiết như vậy? Thân thể của muội hồi phục rất nhanh, them mấy ngày nữa là muội có thể tự do ra ngoài hít thở không khí rồi.”
Khanh Nhi cười nói: “Muội sắp không thể đợi đến khi được bước ra ngoài rồi. Hơn nữa muội đã ăn cháo với uống nước canh mấy ngày nay , bụng của muội sắp reo lên hết rồi đây, thèm ăn chết đi được. Nếu có người mang đến miếng thịt heo thật to, một miếng của muội cũng có thể ăn hết sạch sẽ.”
Ôn Yến cười: “Ngốc ạ, bụng của muội bây giờ vẫn chưa thể chứa nổi mấy đồ ăn đầy dầu mỡ như vậy, mà chỉ có thể ăn cháo với uống canh. Thêm mấy ngày nữa, muội ăn xen lẫn với một chút cơm nhuyễn là có thể ăn được mấy đồ đó.”
Khanh Nhi nhìn điểm tâm bày biện đầy trên bàn nói: “Ôi, nhiều đồ ăn như vậy mà muội chỉ có thể nhìn thôi ư? Tỷ tỷ, người ăn một chút đi, muội không thể ăn nhưng nếu nhìn người khác ăn, muội cũng sẽ rất vui.”
Ôn Yến không cảm thấy đói nhưng thấy ánh mắt Khanh Nhi tha thiết nhìn mình như vậy, cô đành nâng đũa gắp vài miếng bánh đường.
Khanh Nhi ngưỡng mộ nói: “Ngon không tỷ? Thêm mấy ngày nữa là muội có thể ăn được nó rồi.”
Ôn Yến thấy nàng ngây thơ như vậy không khỏi bật cười: “Đúng vậy, nhờ Gia Cát Minh kê cho muội vài đơn thuốc bổ, rất nhanh thôi muội sẽ có thẻ ăn đồ ăn như bình thường rồi.”
Khanh Nhi đưa hai tay lên nắm lấy đôi tai, kích động nói: “Trước kia muội vẫn luôn mơ ước có một người tỷ tỷ, cuối cùng nó cũng thành hiện thực rồi. Muội cảm thấy rất vui.”
Nói thêm vài lời nữa, Tống Vĩnh Kỳ rốt cuộc cũng tới, chàng vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy lời Khanh Nhi nói liền trêu ghẹo nói: “Sao cơ, có tỷ tỷ rồi nên quên người sư huynh này rồi à? Có sư huynh không tốt à?”
Khanh Nhi cười khanh khách nói: “Ai quên huynh chứ ? Ai cũng có thể quên, chỉ có sư huynh là không thể quên được. Hơn nữa tuy hiện giờ muội gọi Ôn đại phu là tỷ tỷ, tương lai chưa biết chừng còn phải đổi cách gọi thành tẩu tẩu cũng nên.”
Tống Vĩnh Kỳ vui vẻ đáp lại: “Ồ, muội không bước chân ra khỏi nhà mà đã có ý nghĩ đấy rồi? Sư huynh của muội muốn nạp phi nhưng người ta còn chưa muốn gả kìa.”
Nói rồi chàng ngồi xuống cạnh Ôn Yến, tiện tay bá lấy bả vai của cô: “Có đúng không Ôn đại phu?”
Ôn Yến mỉm cười, đẩy tay của chàng ra: “Được rồi, chàng không sợ Khanh Nhi cười nhạo chàng sao?”
Khanh Nhi ranh mãnh cười nói: “Huynh ấy nào có sợ người ta cười nhạo? Trước đây còn đối tốt với Thanh Nhi nhưng đáng tiếc Thanh Nhi nhà người ta thích Ngưu ca ca, không thèm để ý tới huynh ấy.”
Tống Vĩnh Kỳ gõ đầu Khanh Nhi nói: “Chuyện cũ năm xưa, muội nói tới làm gì? Nhắc tới Thanh Nhi, Bổn vương lâu rồi chưa gặp lại nàng ta, cũng không biết bây giờ nàng ta với A Ngưu như thế nào rồi.”
Ôn Yến tò mò hỏi: “Thanh Nhi là ai ? Ta chưa nghe nói qua người này.”
Khanh Nhi cười nói: “Thanh Nhi là sư tỷ của muội, tỷ ấy rất xinh đẹp, vừa lương thiện, vừa hiểu lòng người. Năm đó sư huynh tỏ tình với người ta, doạ người ta chạy mất dạng. Khiến cô nương nhà người ta thức trắng mấy đêm để bỏ trốn cùng với A Ngưu. Bây giờ cũng không thấy tin tức gì nữa.”
Ôn Yến liếc mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ:”Thật không nghĩ tới ngày xưa chàng lại là người lãng mạn như vậy.”
Tống Vĩnh Kỳ đỏ mặt: “Năm đó mới mười mấy tuổi, ta nào đã biết tới yêu đương? Thật ra bây giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười, Thanh Nhi là một cô nương vô cùng lương thiện, thích cười, thích giúp đỡ người khác. Bổn vương thấy nàng ta rất tốt nên cho là mình đã yêu nàng ta.”
Ôn Yến nhàn nhạt nói: “Cũng có thể tình cảm khi đó mới chính là tình yêu trong sáng.”
“Nàng hiểu gì chứ?” Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn nàng.
Ôn Yến nhàn nhã đáp lại :“Sao lại không hiểu? Ta cũng đã từng trải qua thời thiếu niên.”
Tống Vĩnh Kỳ hừ một tiếng: “Nếu vậy thì nàng cũng đã từng thích một người khác?”
“Đương nhiên rồi, khi còn là thiếu niên, tổng cộng ta từng thích thầm năm bảy người, khi là học sinh yêu đương là chuyện quá đỗi bình thường.” Thực ra Ôn Yến đang phóng đại lên, lúc cô còn đi học, cô là một tên mọt sách chính hiệu. Tuy có không ít người theo đuổi nhưng cả đám đều bị cô dọa cho chạy mất dạng bởi vì hẹn hò với cô chỉ có một hoạt động duy nhất, đó chính là cùng cô học bài.
Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt: “Không chỉ có một? Trời ạ, Còn không chỉ một? Trời ạ, nàng đúng là một đoá thuỷ tính dương hoa mà.”
(Thuỷ tính dương hoa: người con gái dễ dãi trong chuyện tình cảm- Easy virtue)
Khanh Nhi cười nghiêng ngả nói: “Có người ghen kìa. Được rồi, hai người đừng có ở trước mặt muội cãi yêu cãi thương nữa. Hai người có biết muội có cảm xúc thế nào không? Muội đây vẫn còn độc thân nha.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng nói: “Muội muốn gả cho người ta, sư huynh ta bảo đảm sẽ cho tập hợp hết đám trai tráng trong kinh thành lại để tuỳ ý muội lựa.”
Ôn Yến cười nói: “Nếu chàng đồng ý, ta cũng muốn chọn.”
Tống Vĩnh Kỳ làm một tư thế đẹp trai: “Không cần, trong cái kinh thành này, người thích hợp với nàng nhất, người có tiền đồ nhất đang đứng trước mặt nàng đây rồi.”
Ôn Yến và Khanh Nhi cùng đánh vào người chàng: “Không biết xấu hổ.”
Tống Vĩnh Kỳ nghiêng người né đòn vừa rồi, chàng bắt lấy tay của Khanh Nhi nói: “Nhưng mà nghiêm túc mà nói, muội cũng lớn rồi, cũng nên tìm cho muội một người đàn ông tốt rồi. Người con gái ngoan thì phải gả cho người ta mới được.”
Khanh Nhi lười nhác vươn vai, tức giận lườm chàng nói: “Muội nói rồi cả đời này muội sẽ không xuất giá.”
Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt: “Sao có thể không xuất giá? Muội không gả đi sư huynh sao có thẻ hoàn thành lời dặn dò của sư phụ trước lúc lâm chung? Không cần biết muội có đồng ý hay không, bổn vương sẽ thay muội lo liệu.”
Ban đầu chỉ là nói đùa, bỗng nhiên lại nói nghiêm túc, vành mắt của Khanh Nhi đỏ hoe cả lên, nàng ta quay mặt đi chỗ khác nói: “Có phải huynh cảm thấy muội vướng tay vướng chân nên không muốn chăm sóc muội nữa? Nên mới tìm người để gả quách muội đi cho rồi, như vậy cũng là không phụ lời dặn dò của cha rồi đúng không?”
Tống Vĩnh Kỳ cau mày: “Sư huynh nào có nghĩ như vậy, ta chỉ nghĩ đến hạnh phúc của muội.”
Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn chàng nói: “Hạnh phúc của muội sẽ do muội tự tìm lấy, huynh biết đối với muội như thế nào là hạnh phúc không? Huynh không hiểu muội, còn nói muốn thay muội lo liệu? Nếu bắt huynh phải tuỳ tiện cưới một vương phi huynh có đồng ý không?”
Tống Vĩnh Kỳ bị câu nói của nàng ta chế trụ, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Nha đầu chết tiệt, muội thế mà có gan trọc sư huynh như vậy?”
Ôn Yến nói: “Hôn nhân là chuyện cả đời đương nhiên không thể làm qua loa cho có. Cô gái không nhất thiết phải gả cho chàng trai tốt nhất trong thiên hạ nhưng nhất định phải gả cho người thích hợp với mình nhất. Chàng để Khanh Nhi chọn lựa, ta tin muội ấy tự có duyên phận của chính mình.”
Khanh Nhi hắng giọng, lườm Tống Vĩnh Kỳ: “Chỉ có tỷ tỷ hiểu muội.”
Nói xong nàng ta chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, muội mệt rồi, huynh và tỷ đi làm chuyện của mình đi, nói nhiều chuyện này cũng không có gì vui.”
Tống Vĩnh Kỳ buồn bực nói: “Các nàng kết thành một bè, lời của bổn vương còn có chỗ nói à? Hơn nữa, chuyện hôn nhân đại sự sao có thể dựa vào tâm trạng tốt hay không? Không ngờ tiểu nha đầu muội lại cố chấp như vậy.”
“Vậy thì đổi thành chủ kiến được chưa ?” Ôn Yến hết cách với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến đã nói như vậy thì đành bỏ qua: “Được rồi, muội đi nghỉ ngơi đi, coi như sư huynh này chưa nói gì.” Nói xong chàng dìu Khanh Nhi đến bên giường, chỉnh mép chăn cẩn thận cho nàng ta.
Tống Vĩnh Kỳ dắt tay Ôn Yến rời đi, Ôn Yến khẽ nở nụ cười, Khanh Nhi khiến cô không khỏi cảm thấy thương hại, cô là em út trong nhà nên từ trước đến nay luôn mong có một người em gái để cô yêu thương. Bây giờ gặp được Khanh Nhi, cô gái lanh lợi đáng yêu như vậy làm cô cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Tống Vĩnh Kỳ cầm tay cô, nhẹ giọng nói: “Khanh Nhi thực khiến bổn vương vô cùng lo lắng.”
“Có gì đáng lo lắng? Nàng có chủ kiến là chuyện tốt.” Ôn Yến không đồng với chàng nói.
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nàng không biết đó thôi, sư phụ trước lúc lâm chung đã dặn dò Bổn vương phải chăm sóc Khanh Nhi thật tốt, Khanh nhi năm nay cũng hai mươi hai tuổi đầu rồi, sắp được coi là bà cô rồi. Không muốn xuất giá, thêm mấy năm nữa nhan sắc bớt xinh đẹp đi, nàng xem Khanh Nhi còn có thể gả cho người ta được nữa không?”
Ôn Yến hết lời: “Hai mươi hai tuổi đã được coi là bà cô rồi? Ở chỗ ta hai mươi hai tuổi mới là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Đúng rồi, ta hiếm thấy nàng nhắc tới chỗ của nàng. Hay nàng kể cho ta nghe về quê hương của nàng đi.”
Ôn Yến buồn bã khi nhắc đến chuyện cũ: “Kể thì có tác dụng gì? Càng nói càng thêm buồn thôi.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng: “Thật ra bổn vương cũng không tin nàng đến từ tương lai. Một nghìn năm sau xuyên không về? Điều này khiến người ta khó mà tin nổi.”
Ôn Yến cười: “Có gì mà không tin nổi? Mấy chuyện hồn phách xuyên qua xuyên lại là bình thường, còn có người xuyên cả thân thể về quá khứ nữa. Họ vô tình lạc vào đường hầm thời gian, không biết bên trong đã xảy ra việc gì nhưng tóm lại là do duyên số.”
Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ, cảm thấy đúng là có điều khó tin: “Nàng nói xuyên hồn phách về là chuyện bình thường? Rất nhiều người cũng thế? Nàng có quen người nào xuyên cả thân thể về không?”
Ôn Yến không muốn nói ra thân phận thật sự của Chung Phục Viễn nên lắc đầu nói: “Ta không quen ai nhưng ta biết là có người như vậy.”
Tống Vĩnh Kỳ hơi cúi xuống đất, nói: “Bổn vương rất muốn đến thế giới của nàng xem xem cuộc sống ở đó như thế nào.”
Ôn Yến nói: “Dân chủ, cởi mở, khoa học kĩ thuật phát triển…”
“Dân chủ là cái gì? Khoa học phát triển là như thế nào?” Tống Vĩnh Kỳ thắc mắc những câu như trẻ con vậy, nghe Ôn Yến nói xong liền hỏi những thứ mà mình không biết.
Ôn Yến nói: “Từ dân chủ này mà nói với những người thuộc triều đại phong kiến như chàng, chắc chắn là chàng không hiểu. Còn khoa học kỹ thuật phát triển thì…” Ôn Yến ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Chàng đã từng ngắm ánh trăng chưa? Mặt trăng như thế nào chàng có biết không?”
Tống Vĩnh Kỳ giễu cợt:”Nói vậy không lẽ nàng biết?”
Ôn Yến nói: “Mặc dù ta không thấy tận mắt, nhưng ở thời đại của ta đã có người từng lên mặt trăng…”
“Càng nói càng hoang đường, nàng còn không nói chỗ của nàng có thể hái mặt trăng xuống đi.” Tống Vĩnh Kỳ căn bản không thể tin. Thực ra mọi thứ mà Ôn Yến nói đều đã vượt qua giới hạn nhận thức của chàng.
Ôn Yến nhún nhún vai không nói nữa.