CHƯƠNG 153: TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI KHÁC
Tống Vĩnh Kỳ mỗi ngày đều đến cung Ôn Yến dùng bữa như cũ, nhưng lại không ngủ ở đây.
Ban đầu Ôn Yến tưởng là sẽ ngủ ở điện Chính Long điện, sau đó trong lúc vô tình nghe được cung nữ ở bên ngoài xì xào bàn tán, mới biết được hắn mấy ngày nay đều đến ngủ ở trong cung của Nhu phi.
Trong đầu không thể không nhớ đến chuyện ba năm trước, từng ở trong vương phủ bắt gặp hắn cùng Nhu phi ở cùng nhau, lúc đó cô đau lòng không thể cản được. Mà ngày đó hắn bắt gặp cô cùng Gia Cát Minh ở cùng một chỗ, đại khái cũng có cảm giác giống nhau đi? Hắn bây giờ ngủ lại ở trong cung Nhu phi, là trả thù hay là thật sự yêu thích Nhu phi?
Bất cứ một người phụ nữ nào cô cũng có quyền ghen tuông, nhưng duy chỉ có đối với Nhu phi, cô không có tư cách đó. Bởi vì Nhu phi là Trắc phi danh chính ngôn thuận của hắn, là được cưới hỏi đàng hoàng vào cửa. Cô vẫn luôn cảm thấy mình chiếm mất tình yêu của Nhu phi.
Cho dù cô có muốn hay không, ở giữa cô và Tống Vĩnh Kỳ đã phát sinh nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian này, cô đều ăn uống không được, dạ dày không thoải mái, cực kỳ khó chịu, ăn gì xuống đều có cảm giác muốn nôn lên.
Cùng cảm giác sa sút như Ôn Yến, còn có Thiên Sơn!
Trước kia nàng mặc dù lạnh lùng nhưng ngẫu nhiên vẫn có nụ cười, bây giờ là suốt ngày đều xụ mặt, cúi thấp đầu, làm chuyện gì cũng đều không có sức lực.
Ôn Yến biết nha đầu ngốc này đã rơi vào lưới tình. Nàng yêu Lãnh Ninh, mà người nàng yêu kia lại mỗi ngày đều lưu luyến ở trong cung Khanh Nhi. Thiên Sơn lần đầu trải qua cửa ải tình yêu, cũng không biết khống chế tâm tình của mình, mặc dù nói là không muốn nghe, không muốn để ý nhưng mỗi ngày không nhịn được vẫn cho người tìm hiểu tin tức bên kia. Mỗi buổi chiều tối, nghe được tin báo nói hôm nay Lãnh công tử cùng Khanh Nhi tiểu thư đi chơi bên hồ, đi ngắm hoa, đi uống trà, cùng nhau dùng điểm tâm, quan hệ hai người ngày càng thân mật, thậm chí có một ngày, có người vừa về đã bẩm báo nói Lãnh công tử lại còn vén tóc cho Khanh Nhi tiểu thư.
Mỗi lần nghe xong Thiên Sơn đều trầm mặc không nói, quay người trở về sương phòng, mãi đến giờ lên đèn mới ra ngoài.
Mười ngày ngắn ngủi Thiên Sơn đã gầy đi rất nhiều, cái cằm mượt mà có hơi nhọn.
Tối nay, sau khi nàng xuất cung thăm mẫu thân, lúc ăn cơm ở nhà có uống vài chén rượu, trở về liên ôm Ôn Yến gào khóc.
Ôn Yến biết sớm muộn sẽ có một ngày tâm trạng của nàng sẽ sụp đổ, nàng có thể kiên trì nhiều ngày như vậy đã khiến Ôn Yến ngạc nhiên rồi.
Cô cũng không nói gì, để cho Thiên Sơn thỏa sức phát tiết, đến khi Thiên Sơn khóc mệt, mới ngẩng đầu lúng túng khịt mũi, nói: “Ta chỉ là hơi khó chịu một chút, bây giờ không sao rồi.”
Ôn Yến vịn bờ vai của nàng, nói: “Thiên Sơn, nhìn mọi việc không nên nhìn bề ngoài, có một số việc, chưa chắc đã như ngươi nhìn thấy.”
Thiên Sơn đưa tay lau nước mắt, có chút đùa cợt mà nói: “Nếu như hai mắt nhìn thấy đều không phải là sự thật, còn có cái gì là sự thật? Chủ nhân ngài không cần an ủi ta, một chút nữa ta liền không sao.”
Ôn Yến thay nàng lau nước mắt, ý vị sâu xa nói: “Thiên Sơn, người trong cuộc thường không nhận ra, có một số việc nhìn không rõ. Ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi Lãnh Ninh là người thế nào?”
Thiên Sơn lập tức phẫn hận trả lời: “Cứt chó, rác rưởi, cặn bã, bại hoại, gặp sắc liền nổi tâm tư…”
Lông mày Ôn Yến tối lại, lời này chắc là nàng đã tự mắng trong lòng vô số lần, cho nên khi cô hỏi một chút liền hạ bút thành văn. Cô khẽ mỉm cười nói: “Hắn nếu thật sự mà một người không chịu nổi như vậy, sao ngươi lại thích hắn? Được, vậy ta hỏi ngươi, lúc trước khi hắn gặp Khanh Nhi, ngươi cảm thấy hắn là hạng người thế nào?”
Thiên Sơn cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như hỏi trước kia, vẫn còn tính là người, có lòng hiếu thảo, nhân nghĩa, cũng là người thông minh, có tinh thần trọng nghĩa, còn biết quan tâm người khác, coi như là một người đàn ông tốt.”
Ôn Yến cười nói: “Ngươi cũng nói hắn là người thông minh, như vậy, hắn làm bất cứ chuyện gì chúng ta đều không cần lo lắng có đúng không?”
“Ta lo lắng cho hắn khi nào? Hắn bị lừa mới tốt!” Thiên Sơn vẫn chưa hiểu ý của Ôn Yến. Cô thở dài một tiếng: “Nha đầu ngốc, ngươi thử dùng thân phận của người ngoài đứng xem toàn bộ sự việc xem sao.”
Thiên Sơn nghi ngờ nhìn Ôn Yến: “Chủ nhân rốt cuộc ngài muốn nói cái gì? Biết rõ Thiên Sơn ngu dốt, ngài còn cứ vòng vo, không phải là làm khó cho ta hay sao?” Thấy Ôn Yến nhíu mày, nàng lại nói: “Được được được, ý muốn nói là người ngoài đứng xem chuyện này, như vậy hành vi của hắn thật sự có thể hiểu được.”
Ôn Yến ách một tiếng, nhanh như vậy đã hiểu rồi?
Chỉ là cô còn chưa lên tiếng, Thiên Sơn lại nói tiếp: “Thế nhưng dáng dấp quả thật là xinh đẹp, chỉ sợ nếu ta là đàn ông lại không biết trước kia nàng tâm địa độc ác như vậy, chắc sẽ yêu thích hàng, cho nên ta hiểu, ai nói ta không hiểu đâu? Từ xưa tới nay anh hùng yêu mỹ nhân, tên cứt chó kia mặc dù không được tính là anh cùng, nhưng cẩu hùng cũng vẫn yêu mỹ nhân, hơn nữa so với anh hùng càng quyết một lòng hơn, hắn như vậy chính là cái bia đỡ đạn, chết không có gì đáng tiếc.” Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt nàng lại không tức giận, ngược lại là có mấy phần ưu thương.
Ôn Yến lắc đầu, tình cách Thiên Sơn quá ngay thẳng, có một số việc quả thực cần giấu diếm nàng. Ôn Yến nhìn khuôn mặt chật vật của Thiên Sơn, nói: “Mọi chuyện đến một ngày nào đó cũng sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó, Lãnh Ninh nhất định sẽ biết ngươi tốt!”
Thiên Sơn hừ một tiếng: “Hắn nghĩ ta là cái gì? Hắn quay đầu ta cũng không thèm khát!”
Ngày thứ hai, Ôn Yến đưa Thiên Sơn đi đến bên hồ hái hạt sen, lúc này, sắc trời đã lờ mờ tối, phía chân trời có những đám mây tuyệt đẹp, đỏ rực, chiếu xuống một góc trời sáng lạn rực rỡ. Mặt trời mang trọng trách chiếu sáng đang chìm dần xuống phía bên kia, một lát sau, đám mây hồng từ từ biến mất chỉ còn lại màu đỏ nhạt xen kẽ màu vàng chiếu xuống.
Hai người ngồi ở bên bờ, nhìn vẻ đẹp cảnh sắc mĩ lệ này dần dần biết mất, trong lòng đều cảm thấy đau thương vô cùng.
Một lúc lâu sau, Ôn Yến mới xốc lại tinh thần muốn đứng lên, đã thấy Thiên Sơn bỗng nhiên kéo tay cô, nói: “Chủ nhân, không hái được, chúng ta trở về đi!”
Ôn Yến thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, đồng thời nhìn theo tầm mắt của nàng, liền biết có chuyện gì đó xảy ra. Cô đưa tay đẩy đầu của nàng, nhìn thấy trên con đường quanh co ở Ngự hoa viên, có một đoàn người đi tới.
Mặc dù bóng đêm dần dần khép lại, nhưng vẫn nhìn thấy mọi vật hết sức rõ ràng. Tống Vĩnh Kỳ nắm tay Nhu phi, trên đường vừa nói vừa cười đi tới.
Cảnh tượng này quen thuộc đến mức nào! Hắn cũng từng nắm tay cô đi qua con đường hoàng hôn này vô số lần, bây giờ cảnh tượng vẫn như cũ, chỉ là bên cạnh hắn đã đổi người!
Trái tim như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, lại như khoét sâu vào trong, đau đớn vô cùng, cô dường như đã thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Sớm biết rằng hắn ngủ lại ở trong cung Nhu phi, cảm giác lạc lõng và đau lòng chỉ giới hạn trong trí tưởng tượng. Nhưng ây giờ tận mắt nhìn thấy, mới biết là đau đến triệt để như vậy.
Cô tự dặn lòng, không cho phép khóc, không được phép rơi nước mắt, cô ở trong cung bây giờ chỉ có mục đích duy nhất là điều tra cái chết của Trần Vũ Trúc, chỉ cần điều tra ra mọi chuyện, cô sẽ lập tức rời khỏi nơi này, cái gì cô cũng không nhìn thấy, như vậy trái tim liền không đau nữa!
Nhưng là, cô đã tự đánh giá cao mình, cô lại tự tin giữ bình tĩnh cũng không cách nào che giấu biểu cảm kinh ngạc và đau xót của mình. Cô ngây thơ đến mức nào lại nghĩ rằng hắn ở trong cung Nhu phi ngủ qua đêm chỉ là để chọc tức mình, cũng không thật sự ngủ cùng giường với Nhu phi, nhưng hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy hai người thân mật, cô còn có thể lừa mình dối người hay sao?
Tống Vĩnh Kỳ cùng Nhu phi cũng nhìn thấy cô, Nhu phi sửng sốt một chút, lập tức hất tay Tống Vĩnh Kỳ ra, chân tay luống cuống đứng im một chỗ.
Tống Vĩnh Kỳ yên lặng nhìn Ôn Yến một lúc lâu mới đi tới, sắc mặt có chút phức tạp, nhẹ giọng hỏi: “Sao nàng lại ở chỗ này?”
Ôn Yến đoán sắc mặt của mình nhất định rất khó coi, bởi vì dạ dày của cô đang cuồn cuộn, dường như muốn phun ra, nhưng cô cố nén cảm giác buồn nôn, miệng mỉm cười yếu ớt, giống như cô không thèm để ý, chỉ là bờ môi khẽ run, giọng nói thay đổi đã bán đứng cô: “Đúng vậy, tới đây một chút!”
Ánh mắt của cô lướt qua Tống Vĩnh Kỳ, rơi vào trên mặt Nhu phi. Nhu phi có chút sợ hãi đứng đấy, không dám nhìn Ôn Yến, chỉ cúi đầu cắn môi. Trong lòng Ôn Yến thở dài, ngày đó miệng lưỡi Nhu phi bén nhọn đến mức nào, thế sự như nước, gột đi tất cả góc cạnh của nàng, sau khi bị cấm túc, tình tình của nàng đã không ngạo nghễ như ngày xưa nữa. Bây giờ cho dù nàng lấy thân phận phi tử của Tống Vĩnh Kỳ đứng trước mặt cô, vẫn mang vẻ ngoài giống như một đứa trẻ đã làm điều gì đó sau trái. Mà rõ ràng, cô mới nên là người nói xin lỗi.
Người ta nói rằng chỉ có thể cho phép hai người bước đi trên con đường tình yêu, một khi người thứ ba chen chân vào, nhất định có một người bị gạt bỏ. Nhu phi đã từng bị gạt bỏ, nhưng vòng tuần hoàn lặp lại, đến lượt Ôn Yến.
Thiên Sơn lôi kéo Ôn Yến nói: “Chúng ta trở về đi!”
Ôn Yến nhẹ nhàng gật đầu: “Được!” Dứt lời, cô cúi đầu chào, nói: “Dân nữ cáo lui!”
Cô không ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhưng là vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Tống Vĩnh Kỳ rơi trên khuôn mặt cô như cũ. Cô nhẹ nhàng quay người, cũng không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tống Vĩnh Kỳ.
Trên đường đi, Thiên Sơn cùng Ôn Yến đều không nói gì. Thiên Sơn trước đây đều không hiểu gì, bâu giờ cũng không muốn hiểu nhưng đều hiểu được. Sụ chịu đựng và kiên cường của Ôn Yến nàng đều nhìn thấy trong mắt, một người trong lòng đang rỉ máu nhưng vẫn gạt đi để mỉm cười, khó xử chính mình nhưng vẫn lựa chọn ở lại trong cung chỉ vì điều tra một sự thật chưa chắc có liên quan đến mình.
Trần Vũ Trúc, hi vọng ngươi trên trời có linh thiêng, phù hộ chủ nhân nhanh chóng tìm được hung thủ đã hạ độc ngươi, và đừng để nàng chịu đựng nhiều ủy khuất như vậy. Trong lòng Thiên Sơn đang khẩn cầu!
Tối nay, Ôn Yến và Thiên Sơn đều không ăn cơm. Đầu bếp đi lên lại lui xuống, đồ ăn không hề động một chút nào.
Thiên Sơn không biết từ chỗ nào mang đến hai bình Thiêu đao tử, liền mỉm cười hướng Ôn Yến nói: “Ăn không vô, chúng ta liền uống đi, uống chết coi như xong!”
Ôn Yến vốn không muốn uống rượu, mấy ngày nay dạ dày cực kỳ khó chịu, có lẽ hiện tượng bài xích lại xuất hiện. Trước kia mỗi khi xuất hiện hiện tượng này cô sẽ rất sợ, cô sợ chết, nhưng hiện tại cô lại có một cảm giác như trút được gánh nặng, hi vọng thời gian còn lại đủ để cô điều tra ra cái chết của Trần Vũ Trúc.
Như thế, cô có thể hồn phiêu phách tán, trở về quê hương.
Chỉ là tối nay trong lòng cực kỳ khó chịu, đầu óc muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Cho nên, nghe được Thiên Sơn nói, nàng cũng phóng khoáng nói: “Được, chúng ta đêm nay không say không về!”
Rượu Thiêu đao tử rất mạnh, Thiên Sơn vẫn luôn uống rượu mạnh, cho nên nửa bình vào bụng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, Ôn Yến uống mấy chén đã say chuếnh choáng.
Thiên Sơn ngưng lông mày nói: “Người ta nói uống say thì sẽ không nghĩ đến chuyện gì nữa, nhưng sao trong đầu ta vẫn nghĩ đến tên thối nát kia, Thiên Sơn, ngươi cứu không nổi.” Dứt lời, dùng tay nện vào đầu của mình.
Ôn Yến kéo tay nàng, mắt say lờ đờ mông lung, nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì ngươi không có uống đủ, nếu là uống đủ rồi, ngươi sẽ thấy không suy nghĩ được gì nữa.”
“Thật sự?” Thiên Sơn nở nụ cười hì hì: “Ngài cũng không nên gạt ta!”
“Ta lừa ngươi làm cái gì? Không tin, ngươi uống hết một bình!” Ôn Yến vốn muốn trêu chọc Thiên Sơn một chút, ai mà ngờ Thiên Sơn quả thật cầm bình rượu chưa mở kia, ngửa đầu uống ừng ực hết.
Ôn Yến kinh ngạc nhìn nàng: “Ông trời của ta, ngươi thật sự uống sao, rượu này quá mạnh, ngươi từ từ uống đi!”
Cô nói xong, Thiên Sơn đã đem một bình rượu rót xuống, nàng ợ rượu, sắc mặt ửng đỏ nhìn Ôn Yến, khóe miệng toét cười ngạc nhiên, nói: “Chủ nhân, ngài có mấy cái cái mũi!” Dứt lời, phù phù một tiếng, liền hướng bên cạnh ngã xuống!