CHƯƠNG 155: DIỄN KỊCH
Đồ ăn được dọn lên, Tiểu Thải cùng mấy cung nữ khác bày ra sau đó đứng hầu hạ ở bên cạnh.
Tống Vĩnh Kỳ gắp thức ăn cho cô, nói: “Ăn!”
Ôn Yến lắc đầu: “Ta cũng không đói!”
Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên trở mặt, có chút bén nhọn nói: “Ăn hết, đây là mệnh lệnh, là thánh chỉ!”
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận, giữa ánh nến chập chờn, cũng có thể thấy khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, cô dừng lại một chút, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại nghèn nghẹn, nói: “Vâng, tuân chỉ!”
Cô cầm đũa, cúi đầu ăn thức ăn trong bát mà hắn gắp cho, cô ăn rất nhanh, rất gấp, dường như bị sặc cũng không ngừng gắp vào trong miệng. Lúc đầu cô không muốn hờn dỗi, nhưng lời vừa rồi của hắn đã kích thích đến cô, mệnh lệnh, thánh chỉ, đúng vậy, quan hệ của bọn họ giờ chỉ là quan hệ quân thâm hắn là trời, lời của hắn nói cô phải nghe.
Hắn nhìn chằm vào cô, gắt gao nhìn cô, con mắt đầy tức giận, hắt đột nhiên đứng dậy, cướp lấy đôi đũa trên tay cô, ném một cái, tức giận nói: “Không cần ăn.”
Ôn Yến lại cầm lấy đũa của hắn, cúi đầu ăn, tối với sự tức giận của hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Cô ăn quá nhanh, dạ dày đau thắt lại, cô dừng lại, cảm giác được dạy dày bắt đầu cuồn cuộn, cô ngồi xổm người xuống ôm bụng điên cuồng nôn ra.
Tống Vĩnh Kỳ đem toàn bộ đồ ăn trên bàn quét xuống mặt đất, tiếng lốp ba lốp bốp phát ra thật là lớn, người phục vụ bên ngoài điện đều xông tới, thấy Hoàng đế tực giận, tất cả quỳ sụp trên mặt đất. Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Vĩnh Kỳ khiến người khác sợ hãi, trong sự lạnh lùng ẩn chứa một tia đau lòng, nhưng cuối cùng đều bị tức giận thay thế, hắn độc ác mà nói: “Ôn Yến, ngươi hẳn là nên xuống Địa ngục!”
Ôn Yến vẫn đang nôn, mùi tanh nồng trong cuống họng của cô thật lâu mới tản đi, cô đã đem toàn bộ đồ ăn nôn ra hết, nhưng dạ dày ẫn cuồn cuộn như cũ, ngay cả mật vàng cũng đều nôn ra.
Tiểu Thải muốn lên phía trước đỡ cô dậy, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Tống Vĩnh Kỳ ngăn cản, Tống Vĩnh Kỳ cả giận nói: “Tất cả cút ra ngoài, không có lệnh của trẫm không cho phép tiến vào.”
Tiểu Thải vội vàng dập đầu, nói: “Hoàng Thượng, thân thể tiểu chủ nhân trước kia có không được tốt, cầu xin Hoàng Thượng khai ân, đừng làm khó tiểu chủ nhân.”
Tống Vĩnh Kỳ lập tức liền đem toàn bộ tức giận phát tiết lên đầu Tiểu Thải: “Thế nào? Ngươi muốn thay nàng cầu xin? Thật sự là chủ tớ tình thâm, xem ra ngươi còn không biết cung trong ai mới là chủ nhân của ngươi, muốn trẫm dùng gậy đánh để nhắc nhở ngươi một chút không?”
Tiểu Thải bị dọa đến run lẩy bẩy, dập đầu nói: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ không phải ý này, Hoàng Thượng bớt giận!”
Ôn Yến đỡ ngực, đưa tay lau khóe miệng, ổn định tình thần, cười lạnh nói: “Chàng cần gì làm khó như vậy? Nàng chỉ là một nha đầu thôi, có cái gì tức giận cứ hướng về phía ta là được.”
Tống Vĩnh Kỳ thấy sắc mặt cô đã trắng bệch, tóc tai lộn xôn, bộ dáng mệt mỏi yếu hơn, tức giận trên mặt ngưng lại một chút, ngọn lửa tức giận trong mắt dập tắt, hắn đứng yên một hồi, đau khổ nói: “Ngay cả một nha đầu nàng cũng không nỡ để ta nắng một câu, nhưng nàng lại cam lòng để cho ta nếm hết thương tâm thống khổ.”
Ôn Yến đứng dậy đi vài bước, hai chân giẫm trên mạnh vụn bát vỡ, mảnh vỡ vô cùng sắc bén đâm thẳng vào giày cô, xuyên đến lòng bàn chân. Ánh nến lờ mờ, hắn cũng không nhìn thấy dưới hai chân của cô máu tươi đang tràn ra, chỉ thấy cô từng bước từng bước đi tới đứng trước mặt mình.
Cô bỗng nhiên đưa tay ôm lấy hắn, lẩm bẩm: “Hai người cùng một chỗ, vốn phải là vui vẻ khoái hoạt, nhưng giữa chúng ta đã không có vui vẻ. Ta vô ý để chàng thương tâm, chàng lại cố ý để cho ta khổ sở. Nhưng cho dù là vô tình hay vô ý, hiểu lầm đã tồn tại, cũng không có cách nào tiêu trừ, giữa chúng ta, đã định trước bắt đầu cũng đã định trước kết cục.”
Hắn giật mình một cái, nhanh chóng hỏi: “Kết cục của chúng ta là cái gì?”
Ôn Yến rời khỏi lồng ngực hắn, nhìn thẳng, ánh mắt dừng chút sa sút tinh thần, giống như giọng nói trầm thấp của cô: “Chàng biết.”
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ đầy đau khổ, nhìn ánh mắt Ôn Yến một cách thê lương: “Ta cho người điều tra tất cả thịt rượu, bộ đồ ăn, từng giờ từng phút, tất cả đều không bỏ qua, nàng nói thế nào?”
“Hoàng Thượng cũng không điều tra ra có độc, đúng hay không?” Ôn Yến hỏi lại.
Trên mặt Tống Vĩnh Kỳ xóa đi tức giận: “Không sai, tất cả mọi thứ đều không có độc, bao gồm nước sau khi nàng hồi cung uống qua, đồ vật đã từng chạm qua, tất cả đều không có độc. Buổi tối hôm đó, tất cả những chỗ Gia Cát Minh chạm đến cũng đều không có độc, tất cả tất cả, đủ để chứng minh buổi tối hôm đó các ngươi không bị hạ độc.”
Ôn Yến đã sớm dự đoán được, nàng đã có bản lĩnh hạ độc, tự nhiên có bản lĩnh tẩy rửa hết thảy. Chỉ là thời gian nhanh như vậy, thật đúng là khiến cô kinh ngạc. Phải biết Tống Vĩnh Kỳ điều tra, dường như ngay tại buổi tối hôm đó, nàng hạ độc phạm vi rộng như vậy, nhưng lại có bản lĩnh trong khoảng thời gian ngắn tẩy rửa xong toàn bộ. Nếu như người bị hạ độc không phải mình, như vậy, Ôn Yến dường như muốn nhảy dựng lên vỗ tay.
Khuôn mặt tuấn mĩ của Tống Vĩnh Kỳ dường như chứa đầy sự nhục nhã, hắn yên lặng nhìn cô, ánh mặt lạnh lẽo lạ thường, nói: “Ta so với nàng càng hi vọng có thể điều tra vết tích hai người bị hạ độc, ta so với nàng càng hi vọng tất cả mọi chuyện đều là do có người ly gián tình cảm của chúng ta, nhưng Ôn Yến, tất cả chứng cứ đều cho thấy nàng phản bội ta.”
Giọng nói rất tỉnh táo, thậm chí mang theo sự dịu dàng, có thể nói những lời nói này như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim Ôn Yến, nhưng, Ôn Yến biết mũi tên này đâm cô bị thương, cũng là đâm hắn bị thương.
“Ta nói với chính mình, không quan trọng, chỉ cần người nàng ở bên cạnh ta là được, trái tim nàng không ở đây cũng không sao. Ta đã từng mất nàng một lần, hai lần, tuyệt đối không cho phép lần thứ ba.” Con mắt hắn che phủ một tầng đau thương, có chút chán nản nói: “Nhưng ta phát hiện mình không cách nào tự lừa gạt mình, Ôn Yến, ta không thể quên được cảnh ta đã nhìn thấy, hắn cùng nàng quần áo không chỉnh tề nằm trên giường của chúng ta, cảnh này ở trên triều đình, ở ngự thư phòng, ở trên bàn cơm, đều sẽ không thể khống chế nổi mà xuất hiện trong đầu của ta, ta hẹp hòi như vậy, trái tim ta hẹp hòi như vậy. Ta đã thử tự nói với chính mình, ngày đó nàng đã từng phá vỡ ta cùng Bạch Phi, mỗi người một lần, coi như hòa. Nàng có thể tha thứ cho ta lần đó, nàng ở bên cạnh ta, ta nhìn nàng dùng bữa, nhưng trong đầu của ta luôn nghĩ, nàng cùng hắn bắt đầu từ khi nào? Nàng yêu hắn nhiều hơn hay là yêu ta nhiều hơn? Sau này nàng cùng hắn liệu có vương vấn không dứt ra được hay không? Coi như hai người không có cách nào gặp mặt, trong lòng nàng liệu có nghĩ đến hắn? Nhìn thấy nàng thất thần, ta sẽ cho rằng nàng đã điên cuồng nhớ đến hắn, Ôn Yến, ta đã ghen ghét đến điên rồi nàng có biết không? Cuối cùng, ta phát hiện mình không cách nào coi những chuyện này như chưa từng xảy ra…”
Giọng nói của hắn theo thời gian dần dần thấp xuống, khuôn mặt tuấn tú đầy đau thương, còn có xót xa và bất đắc dĩ.
Cổ họng Ôn Yến căng lên từng đợt, Tống Vĩnh Kỳ như vậy khiến cho người ta đau lòng. Đến bây giờ cô vẫn luôn yên hắn, mặc dù đã tự thuyết phục mình rời xa sự dịu dàng của hắn, có thể gieo trông yêu thương trong đáy lòng, chỉ sợ cả đời này cô không thể gỡ ra.
Nước mắt rốt cục im lặng chảy xuống, cô lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Mặc kệ chàng có tin hay không, nhưng ta chưa từng yêu hắn.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chăm chú nhìn cô, cười khổ nói: “Nàng xem, bây giờ nhìn thấy nàng rơi lệ, ta vẫn đau lòng như cũ. Nàng nói nàng chưa từng yêu hắn, vậy chứng minh cho ta xem, đây chẳng qua là nàng bị hãm hại, là một âm mưu, cho dù chỉ là hiểu nhầm ta cũng có thể tiếp nhận.”
“Ta sẽ chứng minh cho chàng xem, nhưng không phải để chúng ta có thể tiếp tục, trên thực tế giữa chúng ta có lẽ cũng không thể đi đến cuối con đường. Chuyện xảy ra như vậy, dù ta có muốn chàng tin tưởng ta thì cũng không hợp lý, dù sao là tận mắt chàng nhìn thấy, ta tạm thời không có chứng cứ chứng minh ta vô tội, muốn chàng không tin tưởng vào hai mắt của mình, đúng là làm khó cho chàng. Nhưng là, chính như vừa rồi chàng nói, ta đã từng phá vỡ chàng cùng Nhu phi một lần, ta tha thứ cho chàng, chàng cho rằng còn có lần tiếp theo sao? Nếu có một ngày ta chứng minh được sự trong sạch của mình, như vậy, chàng hẳn phải biết, trong tình yêu không chứa được một hạt sạn, chàng không khoan dung được, ta cũng không khoan dung được.” Ôn Yến lạnh lùng nói.
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, hắn nói: “Ta mắc nợ Bạch Phi rất nhiều, quãng đời còn lại, ta sẽ hết sức đền bù đắp nàng.”
Hắn bỗng nhiên nói một câu nói như vậy, khiến Ôn Yến có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Chúc chàng hạnh phúc!”
Tống Vĩnh Kỳ ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới nói: “Nàng cũng thế, bảo trọng, nếu nàng muốn xuất cung, Trẫm thành toàn cho nàng.” Dứt lời, cũng không nhìn Ôn Yến, liền xoay người đi ra.
Ôn Yến chỉ cảm thấy lòng tràn đầy chua xót, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, hắn đây coi như là hạ lệnh đuổi khách sao? Muốn cô rời khỏi hoàng cung? Hắn đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy cô sao? Những lời nói thâm tình vừa rồi là có ý gì?
Cô rốt cuộc cũng không có cách nào kiếm chế tâm trạng của mình, nằm trên mặt bàn khóc rống lên.
Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi Thái Vi điện, Chung Chương đi theo phía sau, đi đến hành lang Thái Vi điện, một hình ảnh bỗng nhiên từ hành lang sau lóe ra, Tống Vĩnh Kỳ dừng bước, ánh mắt bén nhọn nhìn người tới: “Thế nào?”
Người tới chính là ám vệ Lãng Nguyệt, hắn nói khẽ: “Như Hoàng Thượng dự đoán, Thái Vi điện thực sự có người theo dõi!”
“Là người nào? Đều nhớ kỹ sao?” Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ lóe lên, lạnh lùng hỏi.
Lãng Nguyệt gật đầu: “Bẩm Hoàng Thượng, đều nhớ kỹ, vi thần sẽ sai người nghiêm mật giám sát những người này. Còn có, theo dõi Khanh Nhi tiểu thư, người bên kia trở về nói Trần Tướng quân hôm nay đã từng gặp mặt Khanh Nhi tiểu thư, hai người nói chuyện khoảng một khắc đồng hồ, nhưng vì khoảng cách quá xa cũng không nghe được nội dung.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng thốt: “Hắn bởi vì Trần Vũ Trúc chết, ghi hận Ôn Yến!”
Chung Chương cũng tới trước nói: “Hoàng Thượng, còn có Bát Nương hôm nay đến bẩm báo mọi chuyện cũng không trọn vẹn, có rất nhiều chỗ nàng không có báo lên, Bát Nương có phải không đáng tin hay không?”
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ dịu xuống, nói: “Không, nàng chỉ là trung thành với Ôn Yến, nàng là người của Hoàng tổ mẫu, sẽ không phản bội Trẫm, cũng sẽ không phản bội Ôn Yến. Ngược lại, có nàng bên cạnh Ôn Yến, Trẫm rất yên tâm.”
Chung Chương thở phào nhẹ nhõm: “Như thế thật tốt, lão nô đa nghi rồi!”
Tống Vĩnh Kỳ hướng Lãng Nguyệt nói: “Ngươi tiếp tục sai người theo dõi Khanh Nhi, theo dõi Trần Nguyên Khánh, còn có, Gia Cát Minh bên kia cũng không được thiếu cảnh giác!”
Lãng Nguyệt nói: “Rõ!”
Khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ dưới ánh đèn lộ ra đặc biệt lạnh lùng và hung ác, âm thanh lạnh lẽo nói: “Bất kể là ai, chỉ cần tổn thương đến nàng, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ, cho dù là bạn tốt nhiều năm, cho dù anh trai, em gái, Trẫm đều sẽ không bỏ qua.”
Chung Chương có chút lo âu hỏi: “Vậy Nhu phi bên kia…”
Trên mặt Tống Vĩnh Kỳ lộ ra một tia khô sở, hắn ổn định lại, nói: “Đời này, trẫm chỉ có thể phụ lòng nàng!”
Trong đầu Tống Vĩnh Kỳ hiện lên khuôn mặt đau thương của Ôn Yến, đôi mắt thống khổi, trái tim liền đau đớn. Vở kịch tối nay, hắn diễn rất vất cả, yêu thương cô lại không để biểu lộ quá nhiều, sợ bị người theo dõi nhìn ra, chỉ có thể không ngừng làm tổn thương cô.
Chỉ là những chuyện tối nay nói ra, cũng không phải hoàn toàn là diễn trò, trên thực tế mấy ngày nay hắn đều nhớ lại chuyện đã chứng kiến trong buổi tối kia. Nhưng tất cả không phải hắn nhắc nhở Ôn Yến vượt quá giới hạn, mà là người hãm hại Ôn Yến độc ác. Cảnh tỉnh hắn nhất định phải tìm ra bàn tay gây ra tội ác phía sau.
Mà mấy ngày nay, điều khiến hắn nghĩ nhiều nhất là những gì sư phụ Ôn Yến nói với hắn, ông ấy nói muốn giữ Ôn Yến bên cạnh hắn, cuối cùng sẽ gây họa sát thân. Bởi vì câu nói này, mỗi đêm hắn đều ngủ không được, hắn không thể để cho tình huống này phát sinh, cho nên, cho dù bây giờ làm tổn thương Ôn Yến, hắn cũng phải chịu đựng dau lòng, bắt được kẻ đứng đằng sau, chỉ có như vậy, mới có thể tránh nỗi lo sau này.