TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 159

CHƯƠNG 159: THIÊN SƠN BỊ BỆNH ĐẬU MÙA

Tống Vĩnh Kỳ dành nhiều thời gian ở trong cung Nhu Phi hơn, trước kia còn có thể dùng bữa ở Thái Vi cung, nhưng từ sau khi ầm ĩ lớn một trận, hắn liền không đặt chân tới Thái Vi cung nữa.

Ôn Yến có chút nản lòng thoái chí, kiểu tra tấn này ở trong cung có vẻ đặc biệt lâu, nàng chỉ có tiếp tục kiên nhẫn, chờ đợi vạch trần nguyên nhân cái chết của Trần Vũ Trúc.

Lãnh Ninh thỉnh thoảng sẽ truyền đến một vài tin tức, nhưng tin tức cũng không có gì đột phá, khiến cho Ôn Yến cảm thấy có chút kỳ quái chính là, Nhu Phi tựa hồ có qua lại gần với Khanh Nhi. Hoặc có thể nói cách khác, là Khanh Nhi chủ động tiếp cận Nhu Phi.

Sức khỏe của Nhu Phi đã được cải thiện hơn rất nhiều, hơn nữa trước đó Ôn Yến có đề nghị nàng vận động nhiều một chút, ăn uống cân đối, cơ bản nàng đã không có gì đáng ngại. Nhưng tin tức ngày hôm đó truyền đến, nói Phiêu Tự cung thỉnh ngự y, nói là cơ thể của Nhu Phi lại không tốt.

Ôn Yến bắt đầu nổi lên cảnh giác, cô tự mình đi tới Phiêu Tự cung. Ngự y mới vừa đi, trong cung lan một trận mùi dược, Ôn Yến lẳng lặng ngửi một chút, hương vị của ngải diệp, tầm gửi, cây dâu, a giao, Ôn Yến trong lòng lặng đi một chút, nếu không đoán sai, đây chắc là dược an thai. Nhu Phi mang thai?

Cô vừa mới tiến vào, Tiểu Tinh liền đi ra đón, khuôn mặt có chút phức tạp liếc Ôn Yến một cái, nhẹ giọng nói: “Ôn đại phu, người tới rồi!”

Nhu Phi nằm ở trên tháp quý phi, nghe được thanh âm, quay đầu nhìn, trong thần sắc lại có một tia bối rối.

Ôn Yến nhìn thần sắc của nàng, trong lòng lập tức hiểu được hơn phân nửa, mỉm cười, nói: “Nhu Phi, nghe nói ngươi truyền ngự y, cơ thể không sao chứ?”

Nhu Phi đứng dậy, ôn nhu nói: “Tạ ơn sự quan tâm của Ôn đại phu, bản cung không sao!”

Ôn Yến ngửi được mùi dược trong không khí, loại dược mùi này khiến dạ dày cô đảo lộn khó chịu, đáy lòng thầm thở dài một tiếng, hồi trước khi quan hệ bọn họ còn tốt, cô luôn muốn mang trong mình đứa con của chàng, nhưng lại không thành công, không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủn, Nhu Phi lại mang thai.

Nhìn nữ nhân khác mang thai sinh con cho người đàn ông mà mình yêu, đây là loại cảm thụ gì? Trước kia Ôn Yến chưa từng nghĩ tới. Hiện giờ, lại phải chịu đựng loại thống khổ này, còn phải làm bộ bình thường như không có việc gì, lộ ra khuôn mặt tươi cười, chờ đợi nói một tiếng chúc mừng khi người ta thông báo tin vui.

Ôn Yến kéo tay Nhu Phi ngồi xuống, hỏi: “Đã bao lâu rồi?”

Nhu Phi sửng sốt một chút, lập tức tràn ra lộ ra tươi cười như hoa, nói: “Ngự y vừa xác định, mới có thôi!”

“Chúc mừng!” Ôn Yến nghĩ một đằng nói một nẻo nói, đáy lòng tràn ra một loại đau đớn, dần dần ăn mòn trái tim vốn đã lặng yên của cô.

“Cám ơn!” Nhu Phi thật cẩn thận nhìn cô: “Ôn đại phu sẽ không trách bản cung chứ?”

Ôn Yến cười cười: “Sao có thể nói lời này? Ngươi là phi tần của Hoàng Thượng, vì chàng mang thai sinh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta như thế nào sẽ trách ngươi chứ? Hơn nữa ta lại có tư cách gì mà trách ngươi?”

Nhu Phi ngượng ngùng nở nụ cười: “Chỉ là, trước đây Ôn đại phu cùng Hoàng Thượng lưỡng tình tương duyệt, bản cung luôn cảm thấy có lỗi với Ôn đại phu!”

Ôn Yến lắc đầu, chua sót nói: “Không, thời điểm ta quen biết chàng, các ngươi đã định tình trước rồi, ta mới là người dư thừa!”

Nhu Phi ôn hòa cười, trên mặt nàng là vẻ mặt hạnh phúc, đáy mắt tràn đầy niềm vui, một nữ nhân mang thai, tương lai trở thành mẫu thân, trở thành một người vợ hạnh phúc, đã từng và cũng là những mong ước của cô.

Không thể nhìn tươi cười của nàng nữa, nếu không, cô sẽ chết vì thương tâm.

Cô vội vàng cáo từ: “Ta nghĩ ra còn cài việc cần làm, ta đi trước, ngươi chú ý thân thể, an thai cho thật tốt!”

Nhu Phi vội vàng nói với Tiểu Tinh: “Tiểu Tinh, tiễn Ôn đại phu ra bên ngoài!”

Tiểu Tinh lên tiếng trả lời, nói với Ôn Yến: “Ôn đại phu, đi thong thả!”

Nàng tiễn Ôn Yến ra đến cửa điện, đột nhiên lấy tay kéo ống tay áo của Ôn Yến, Ôn Yến kinh ngạc quay đầu lại, thấy ánh mắt có chút phức tạp của Tiểu Tinh, tựa hồ muốn nói gì đó, cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Tinh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nhu Phi nương nương kỳ thật cũng rất đáng thương, mong Ôn đại phu thông cảm hơn!”

Ôn Yến nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, Tiểu Tinh đón nhận ánh mắt của Ôn Yến, nhìn một chút, ánh mắt liền có chút tránh né.

Ôn Yến nảy sinh nghi ngờ, hỏi: “Những lời này của ngươi có ý gì? Nhu Phi sao lại đáng thương?”

Tiểu Tinh nhẹ giọng nói: “Nô tỳ không nên nhiều lời, chỉ mong Ôn đại phu quan tâm Nhu Phi nương nương nhiều hơn!”

Không nên nhiều lời? Ôn Yến đang muốn truy hỏi, lại nghe thái giám ngoài cung cao giọng hô: “Hoàng Thượng giá lâm!”

Tiểu Tinh điều chỉnh sắc mặt một chút, khôi phục bộ dáng kính cẩn như thường, nói: “Ôn đại phu đi thong thả!”

Ôn Yến biết nàng ta không muốn nói nhiều hơn vào lúc này, chỉ có thể hỏi sau vậy, cô không muốn trạm mặt Tống Vĩnh Kỳ, muốn từ cửa hông rời đi, chỉ là tâm tư vừa mới động, tiếng bước chân quen thuộc đã truyền đến, một đạo thân ảnh màu vàng bước vào cửa Phiêu Tự cung.

Ôn Yến cúi đầu hạ thân: “Tham kiến Hoàng Thượng!”

Tống Vĩnh Kỳ đi tới bên người cô, thấy cô khách khí như thế, thần sắc có chút đạm mạc, thản nhiên nói: “Nàng đã đến rồi!”

“Đúng vậy!” Ôn Yến tuân thủ quân thần lễ nghi, kính cẩn trả lời.

“Bây giờ phải đi rồi?” Tống Vĩnh Kỳ đã nhiều ngày không gặp cô, ngày càng nhớ cô, nhưng tại thời điểm này, hắn phải quyết tâm lạnh lùng với cô.

“Vâng!” Ôn Yến như trước không nói nhiều một câu.

“Được rồi, đi đi!” Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói.

Ôn Yến cúi người, liền bước ra phía ngoài cung.

Chung Chương ở ngoài điện, thấy Ôn Yến đi ra, hô một tiếng: “Ôn đại phu!”

Ôn Yến có chút mờ mịt, nghe được có người gọi nàng, mới ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được ánh mắt lo lắng của Chung Chương: “Ách, là Chung công công!”

Chung Chương có chút lo lắng nói: “Sắc mặt Ôn đại phu tựa hồ có chút không tốt, là trong người không thoải mái sao?”

Ôn Yến lắc đầu: “Không phải, không có việc gì, vậy, công công ở chỗ này đi, ta phải đi rồi!” Nước mắt tựa như sắp tràn ra khỏi đáy lòng, cô không muốn ở đây lâu, thầm nghĩ tìm một nơi để có thể để cho nàng không phải kiềm nén bi thương.

Chung Chương nói: “Ôn đại phu đừng quá lo lắng, mọi thứ tốt đẹp sẽ tới sau khi trải qua đau khổ!”

Ôn Yến lung tung gật đầu, cũng chưa chú ý ý tứ trong lời nói của Chung Chương, liền vội vàng rời đi.

Tin tức Nhu Phi có thai, hoàn toàn quấy rầy tâm tình của Ôn Yến. Chuyện này rất nhanh lan truyền trong hậu cung, Hoàng Thái Hậu mặc dù có phần ngạc nhiên, nhưng cũng rất cao hứng, ban thưởng rất nhiều thứ, hơn nữa còn ra lệnh cho Thượng Quan ngự y giúp Nhu Phi an thai.

Lăng Quý Thái Phi cũng tự mình đưa tới phương thuốc an thai, để Thượng Quan ngự y xem qua, chứng thật là phương thuốc tốt, cũng đề cử cho Nhu Phi dùng.

Khanh Nhi trong khoảng thời gian này có đến tìm Ôn Yến một lần, ngữ khí âm dương quái khí, nói chuyện cũng nhiều lần châm chọc, Ôn Yến nghe không nổi, nói vài câu liền đuổi nàng ta đi.

Ôn Yến cũng không nảy sinh ý bỏ cuộc, ngược lại, cô bắt đầu cảm thấy mọi việc đều rất không bình thường.

Hoàng Đế để Chung Phục Viễn bảo vệ Phiêu Tự cung, không cho người hầu cung nhân khác đi vào. Chung Phục Viễn tự nhiên nghe lệnh, hơn nữa, Chung Phục Viễn bắt đầu lảng tránh Ôn Yến, Ôn Yến có mấy lần sai người tìm hắn, hắn đều nói không rảnh, ngày khác lại đến gặp Ôn Yến.

Ôn Yến tựa như bị mọi người cách ly, sau khi Thiên Sơn ra cung, cũng không thấy quay lại, hơn nữa không một chút tin tức nào truyền về. Ôn Yến bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp, rốt cuộc là cái gì không thích hợp, cô cũng không nói nên lời. Người khác thì không nói, nhưng Thiên Sơn tuyệt đối không có khả năng ra cung mấy ngày liền không có tin tức.

Còn có, Ôn Yến phát hiện ngày hôm đó cũng không thấy Lãnh Ninh đâu, ngày trước hắn vẫn sẽ làm bộ xuất hiện ở Thái Vi cung, dẫn thị vệ tuần tra một hồi liền rời đi tới Vĩnh Minh cung, nhưng hôm nay ngay cả người cũng không thấy đâu.

Ôn Yến biết nhất định có vài chuyện mà cô không biết, đáy lòng ngày càng bất an. Rốt cục cô vẫn kiềm chế không được, thay đổi một bộ quần áo muốn xuất cung.

Uyển Nương ngăn cô lại: “Chủ tử, chớ đi ra ngoài!”

Ôn Yến nhìn thần sắc của Uyển Nương, trong lòng hiểu được Uyển Nương nhất định cũng biết chuyện, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải Thiên Sơn đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Uyển Nương trầm mặc một chút, nói: “Đúng vậy, Thiên Sơn cô nương bị bệnh đậu mùa, hiện giờ đang ở Tư Không phủ, Hoàng Thượng hạ lệnh, không được cho chủ tử biết!”

“Đang êm đẹp, sao tự dựng lại bị bệnh đậu mùa?” Ôn Yến trong lòng cả kinh, cô biết ở thời đại này bệnh đậu mùa là bệnh không thể chữa được, bình thường ai bị bệnh đậu mùa sẽ phải cách ly, ngay cả thầy thuốc cũng không dám vào khám. Trong thể giới tương lai bệnh đậu mùa cũng không còn, con người cũng tìm ra được cách chữa trị bệnh đậu mùa, nhưng ở đây, bệnh đậu mùa vẫn là bệnh nan ý khiến người nghe phải biến sắc. Bệnh nan y một khi tiếp xúc sẽ bị lây, càng khiến người ta sợ hãi.

“Không biết nữa, ban đầu là phát sốt, cổ họng không thoải mái, sau đó có mời thầy thuốc, trị liệu hai ngày, tình huống lại càng tệ hơn. Sau đó, Tư Không đại nhân có vào cung mời ngự y, ngự y chẩn đoán xác nhận là bệnh đậu mùa, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, không để ai biết. Chủ tử hẳn là hiểu được, trong kinh một khi có người phát hiện có bệnh đậu mùa, phải tiêu diệt mầm bệnh, hơn nữa hỏa thiêu thi thể, thậm chí những người đã từng cùng người bị bệnh đậu mùa tiếp xúc đều phải cách ly hoặc giết chết, để tránh bệnh lây lan ra phạm vi rộng.” Uyển Nương lo lắng nói.

Nói cách khác, một khi tin tức Thiên Sơn bị bệnh đậu mùa truyền ra, những người trong Thái Vi cung hoặc là bị giết chết, hoặc là bị đưa tới đảo cách ly.

Hơn nữa lúc này Nhu Phi có thai, đại thần vì sợ cơ thể mẹ hoặc hoàng tử tương lai bị lây nhiễm, nhất định sẽ viết thư thỉnh cầu đưa Ôn Yến đến đảo cách ly.

Biết được tình huống này của Thiên Sơn, Ôn Yến sao còn ngồi yên được? Nhưng cô cũng biết Uyển Nương nhất định sẽ không để cô đi ra ngoài, bởi vì trong lòng ai đi nữa, bệnh đậu mùa đều là một loại bệnh đáng sợ, cho dù Uyển Nương đau lòng Thiên Sơn, nhưng Thiên Sơn đã nhiễm bệnh, hơn nữa không thể trị liệu, cho nên bà tuyệt đối sẽ không để Ôn Yến đi ra ngoài, sợ Ôn Yến bị nhiễm bệnh.

Cô lui lại, hít sâu mấy ngụm, tỉnh táo lại, sau đó hỏi: “Hôm nay Lãnh Ninh đi xem nàng ấy đúng không?”

Uyển Nương khuôn mặt u sầu, nói: “Đã trở lại rồi, người ở Tư Không phủ không cho hắn vào.”

Ôn Yến hít một ngụm khí, xem ra tình huống thực nghiêm trọng. Trong lòng cô lo lắng vô cùng, thời kỳ ủ bệnh của bệnh đậu mùa khoảng mười ngày, phát bệnh rất nhanh, hơn nữa rất dễ lây lan, Thiên Sơn ra cung mới sáu ngày, đã phát bệnh hai ngày, nói cách khác thời điểm nàng ấy ở trong cung có thể đã bị lây nhiễm.

Trong cung như thế nào có thể có bệnh đậu mùa? Không có khả năng, nếu trong cung có bệnh đậu mùa, cô cùng Uyển Nương và mọi người trong cung Thái Vi sẽ bị lây nhiễm, nhưng bây giờ các cô còn chưa xuất hiện triệu chứng.

“Ngươi gọi Lãnh Ninh tới đây, ta muốn hỏi rõ ràng!” Ôn Yến đứng ngồi không yên, nói với Uyển Nương.

Uyển Nương có chút khó khăn nói: “Lãnh đại nhân hiện giờ đang ở ngự thư phòng, hắn nói muốn tìm Hoàng Thượng để thỉnh ngự y tới xem Thiên Sơn, chỉ sợ Hoàng Thượng bên kia cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng, dù sao đã chẩn đoán chính xác rồi, ngự y cũng quyết không chịu tới nữa, ai cũng sợ loại bệnh này.”

“Cho dù Hoàng Thượng hạ lệnh, chỉ sợ ngự y cũng vô pháp tuân theo? Hơn nữa, người hành y, sao lại cố kỵ nhiều như vậy?” Ôn Yến không đồng ý nói.

Uyển Nương bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng cũng không thể ra lệnh như vậy, nếu không một khi ngự y tâm chứa oán hận, chuyện này tiết lộ ra ngoài, một nhà Tư Không phủ thậm chí Thái Vi cung chúng ta, cũng sẽ bị liên lụy.”

Ôn Yến sắc mặt nặng nề, cô không thể trơ mắt nhìn Thiên Sơn chết, cô nhất định phải xuất cung. Chỉ là không thể để cho Uyển Nương biết được tâm tư của cô, giấu đi vẻ mặt lo lắng, thở dài nói: “Nói như vậy, chỉ có thể hy vọng nàng ấy có thể sống sót qua được thôi!”

Tỉ lệ tử vong của bệnh đậu mùa rất cao, không có dược vật, không có thầy thuốc, cơ bản là không có đường sống, đây là điều mà ai cũng biết. Uyển Nương nghe lời nói của Ôn Yến xong, cũng không khỏi thở dài nói: “Đúng vậy, chỉ có thể hy vọng như vậy!”

| Tải iWin