CHƯƠNG 179 CHÂN TƯỚNG ĐÚNG LÀ TÀN NHẪN NHƯ THẾ
Trở lại trong cung, Ôn Yến cũng không đến thăm Tống Vĩnh Kỳ trước, cô biết được lúc trước Hoàng Thái hậu cũng trúng độc, sức khỏe còn chưa khôi phục, nên trước tiên đi bái kiến Hoàng Thái hậu .
Trông thấy Hoàng Thái hậu , Ôn Yến không khỏi hoảng sợ, có điều mới chỉ mấy ngày ngắn ngủn, cả người Hoàng Thái hậu đều tiều tụy, trước kia gương mặt mượt mà đã hõm xuống, hốc mắt rất sâu, đôi mắt thật đen, môi hằn lên từng vết như là bị con sâu nhỏ gặm qua, hơn nữa còn tróc cả da.
“Con trở về là tốt rồi!” Hoàng Thái hậu nhìn thấy Ôn Yến, khuôn mặt mỏi mệt cố nặn ra nụ cười, lôi kéo Ôn Yến ngồi xuống trước giường mình.
Ôn Yến nhìn khuôn mặt Hoàng Thái hậu , lo lắng hỏi han: “Người cảm thấy còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Hoàng Thái hậu yếu ớt lắc đầu: “Không có việc gì, không cần lo lắng cho ai gia, ai gia vẫn khỏe.”
Ôn Yến quay đầu lại nhìn Lam ngự y: “Độc trong người thái hậu còn chưa giải hết sao? Tại sao vẫn tiều tụy như vậy?”
Lam ngự y trả lời: “Chất độc này vô cùng mạnh, tuy rằng trong người thái hậu chỉ dính một chút, nhưng cũng đã tạo thành thương tổn rất lớn. Hiện giờ trong cơ thể thái hậu vẫn còn dư chút độc, nhưng mà không thể cấp bách, bởi vì thật ra giải độc cũng rất hại sức khỏe, nếu dùng thuốc mạnh cơ thể thái hậu chưa chắc đã có thể chịu đựng được, chỉ có thể chậm rãi điều trị .”
Thái hậu lắc đầu thở dài, nói: “Trước đây còn cảm thấy nàng ta thật khéo léo biết điều, làm sao sẽ biến thành như vậy được? Thật sự là oan nghiệt!”
Trên gương mặt Ôn Yến hiện lên một tia hận, đời này cô hiếm có hận một người như vậy, nhưng mà, lần này, cô thật sự rất hận, hận không thể giết chết nàng ta.
Cô vỗ về trên mu bàn tay thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, ác nhân đều có ác báo!”
Thái hậu khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén nói: “Lần này, nếu Kỳ Nhi lại không nhẫn tâm để xử trí nàng ta, ai gia liền tự mình hạ lệnh giết nàng.” Thái hậu vẫn cho là Khanh Nhi đã tỉnh lại, hơn nữa đã bị nhốt vào thiên lao, bà cũng không biết Khanh Nhi hiện giờ vẫn đang hôn mê, không biết Tống Vĩnh Kỳ cũng trúng đao, không biết Thanh Nhi đã bị thích khách giết chết rồi.
Dung Quý Thái phi gạt bà, bởi vì bấy giờ bà đang trúng độc rất nặng, ngự y nói không thể để cho bà tức giận hay là thương tâm, cho nên, vẫn luôn lừa gạt bà.
Còn việc Tống Vĩnh Kỳ đã nhiều ngày chưa từng đến, Dung quý thái phi chỉ nói cho bà rằng Hoàng Thượng ngày đó cũng trúng độc, đang điều trị, hai ngày nữa mới có thể đến đây thăm bà.
Tống Vĩnh Kỳ cũng đã biết Ôn Yến hồi cung, chàng còn đang mang vết thương trong người, vốn định ra ngoài gặp Ôn Yến, nhưng mà Trấn Quốc Vương gia ở trong cung, sống chết không cho chàng đứng dậy, chàng ta gần đây đều ở quân doanh, chuyện tình trong cung rất ít khi để ý tới, cho nên cũng không biết nhiều chuyện như vậy. Hôm trước hồi phủ mới nghe Dĩnh Nhi nói, chàng ta liền vội vàng vào cung .
Chàng ta mở mồm trách Tống Vĩnh Kỳ: “Đàng ông con trai, nên bỏ thì phải bỏ, không có gì không từ bỏ được, ngài nhớ kỹ tình nghĩa sư huynh muội, nhưng mà nàng ta chưa hẳn đã nghĩ thế. Lại nói, cho dù nàng ta có bao nhiêu tình cảm đối với ngài, nhưng nàng ta hại nhiều người như vậy, ngài sẽ không bao che như trước chứ, nếu không sau này còn có bao nhiêu người chết trên tay nàng ta nữa? Ngài cũng không muốn Ôn Yến sau này sẽ rơi vào con đường giống như Nhu phi và Trần Vũ Trúc chứ.”
Tống Vĩnh Kỳ cũng biết quả thật đã đến lúc chàng phải đối mặt với vấn đề của Khanh Nhi, chàng thở dài một tiếng, nói: “Nếu không phải ngày đó trước khi chết sư phụ nhờ cậy, hôm nay trẫm cũng sẽ không dứt khoát được thế này, hại Thanh Nhi cũng hại Nhu phi.” Hai mắt chàng tối lại, rồi nói thêm: “Chỉ là, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho Ôn Yến gặp chuyện không may. Trẫm hoài nghi, Khanh Nhi dùng Thích Tâm đan với trẫm!”
Trấn Quốc Vương gia giật mình, “Thích tâm đan là loại gì vậy? Là độc sao? Nàng ta nỡ lòng hạ độc với ngài ư? Không phải nói rất yêu ngài sao?”
Tống Vĩnh Kỳ giải thích: “Thích Tâm đan là sư phụ từ Miêu Cương nơi đó tìm được một bí phương trở về, năm đó sư phụ thích nghiên cứu độc, Thích tâm đanThích Tâm đan ở Miêu Cương còn được gọi là mê tâm cổ, là thứ chuyên môn khống chế ý chí của một người, nhưng mà sư phụ cảm thấy độc này quá mức độc ác, bởi vì mê tâm cổ độc cũng sẽ như tằm dần dần cắn nuốt nguyên khí của người hạ độc, cho nên sau này thay đổi trở thành Thích Tâm đan Thích Tâm đan , cũng có thể khống chế ý chí một người, nhưng sẽ không cắn nuốt cơ thể người hạ độc hoặc là người bị hạ độc. Loại Thích Tâm đan này, Khanh Nhi cùng Thanh Nhi đều biết. Ở trong núi, Thanh Nhi là học y thuật, nhưng ngẫu nhiên cũng nghiên cứu độc, mà Khanh Nhi lại một lòng một dạ đều nhào vào nghiên cứu độc, yêu thích của nàng ta đối với độc dược như đến mức mê mẩn .” Tống Vĩnh Kỳ nói thêm.
Trấn Quốc Vương gia khinh miệt nói: “Một người con gái tốt, không học chút việc gì có ích, chuyên môn nghiên cứu toàn thứ hại người, có thể thấy được bản tính vốn không phải lương thiện gì.”
Tống Vĩnh Kỳ ảm đạm, trầm mặc một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra trước kia nàng ta cũng là một cô nương đơn thuần. . . . . . .”
“Được rồi!” Trấn Quốc Vương gia Tống Vĩnh Cung cắt lời chàng, có chút tức giận nói: “Chuyện tới bây giờ, ngài vẫn còn nhớ thương Tiểu sư muội đơn thuần của ngài trước kia, người sư muội đơn thuần kia đã sớm chết rồi, hiện tại nữ nhân này là ác ma, là kẻ gây tai hoạ!”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn Tống Vân Cương, chàng biết, những lời Tống Vĩnh Cung nói đều là sự thật.
Tống Vĩnh Cung lại nói: “Chung Chương từ lúc ngài đăng cơ liền ở bên cạnh, giúp ngài làm không ít việc, trong tối ngoài sáng đều che chở cho ngài, hiện giờ bởi vì ngài, hắn bị Khanh Nhi dùng độc hại, thậm chí trước khi chết một câu cũng không để lại, ngài cũng nên cho hắn một danh hiệu, khen ngợi công đức của hắn, cũng để cho hậu nhân dễ dàng nhớ kỹ hắn!”
Tống Vĩnh Kỳ nhớ tới Chung Chương, trong lòng cũng khó chịu, từ khi chàng đăng cơ tới nay, Chung Chương có thể nói là phụ tá đắc lực của chàng, bất kỳ chuyện gì chỉ cần chàng phân phó, huynh ấy đều để ở trong lòng, hơn nữa sẽ cố gắng làm được tốt nhất, hơn nữa, huynh ấy cũng vô cùng kính trọng Ôn Yến, đã từng có thời điểm ở trước mặt huynh ấy nói sắc lập Ôn Yến làm hoàng hậu. Huynh ấy vẫn luôn hy vọng Ôn Yến trở thành hoàng hậu, nhưng hiện giờ, huynh ấy lại không nhìn thấy được.
Nghĩ đến đây, lại nhớ tới Nhu phi cùng với Thanh Nhi, oán hận đối với Khanh Nhi trong lòng chàng càng nhiều thêm, chàng cắn răng nói: “Trẫm chờ nàng ta tỉnh lại, hỏi rõ ràng nàng ta trước đó vì sao phải hạ độc hại Thanh Nhi như thế, trẫm phải để nàng ta dập đầu tạ tội trước phần mộ của Thanh Nhi!”
“Cũng tốt, ít nhất cho Thanh Nhi một câu trả lời, hai người đều là sư muội của ngài, ngài dung túng Khanh Nhi, làm Thanh Nhi chịu khổ!” Tống Vĩnh Cung nói.
“Hoàng Thượng, thầy thuốc Ôn đến đây!” Có người trong cung đi vào bẩm báo.
Tống Vĩnh Kỳ hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Mau, để cho nàng vào đây!”
Tống Vĩnh Cung đứng dậy, nói: “Hai người nói chuyện vui vẻ, trải qua chuyện lần này, hy vọng hai người đều có thể thấu hiểu lẫn nhau, tin tưởng là điều quan trọng nhất!”
Tống Vĩnh Kỳ cũng tràn đầy xúc động, nói: “Trẫm sẽ nhớ kỹ, xin hoàng huynh yên tâm!”
Ôn Yến tự mình bước vào, cô để cho Bát Nương cùng với Thiên Sơn tới chỗ Dung quý thái phi trước, tìm hiểu một chút tang sự củaThanh Nhi và Nhu phi được xử lý như thế nào, để cho các nàng cùng hỗ trợ.
Thấy Tống Vĩnh Cung cũng ở đây, cô hơi cúi chào: “Vương gia cũng ở đây à!”
Tống Vĩnh Cung ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, lộ ra vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng nói: “Ừ, nàng vẫn ổn chứ?”
Hai mắt Ôn Yến hơi thu về, nói: “May mà, tất cả đều tốt rồi!” Cô cũng rất tốt, chỉ là có nhiều người vì cô mà gặp nạn.
Tống Vĩnh Cung nhìn hai người một chút rồi nói: “Hai người nói chuyện với nhau nhé, bổn vương có việc phải đi trước!”
“Xin tiễn Vương gia!” Ôn Yến cúi thấp người nói.
Tống Vĩnh Cung ra ngoài hoàn toàn, trong điện chỉ còn lại hai người Tống Vĩnh Kỳ cùng với Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến chăm chú, cảm giác trong lòng không biết diễn tả thế nào, phần lớn chính là áy náy, chàng duỗi tay, mở miệng nói: “Lại bên cạnh ta!”
Sắc mặt Ôn Yến có chút lạnh nhạt, tuy rằng biết chàng vì trúng Thích Tâm đan mới không tin tưởng cô như vậy, nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác, cô nhớ tới thái độ của chàng lúc trước, trong lòng vẫn không thể tiêu tan.
Cô không bước đển gần, chỉ đứng iên tại chỗ, hai mắt cúi xuống hỏi: “Chàng vẫn khỏe chứ?”
Tống Vĩnh Kỳ thấy cô lạnh nhạt, con ngươi cũng ảm đạm, buồn bực nói: “Không khỏe!”
Ôn Yến nhìn chàng, giấu đi cơn sóng cuồn cuộn trong mắt, chỉ dùng ánh mắt của thầy thuốc nhìn chàng chăm chú: “Là miệng vết thương đau? Hay là còn độc chưa trừ hết?”
Tống Vĩnh Kỳ tung chăn ra muốn đứng lên, Ôn Yến thấy thế, chần chờ một chút, rồi đi đến đè chàng xuống, trách cứ nói: “Trong người chàng còn có vết thương, không nên xuống đất!”
Tống Vĩnh Kỳ giữ chặt tay cô, đặt ở trên ngực, nhìn Ôn Yến, giọng nói vô cùng lo lắng và thống khổ: “Nàng hận ta đúng không? Nàng hận ta không tin nàng, đúng không?”
Ôn Yến quay mặt đi, ý đồ rút tay mình ra khỏi tay chàng, nhưng mà tay chàng giữ thật sự quá chặt, cô sợ dùng sức sẽ làm chàng bị thương, đành phải để mặc anh lôi kéo, thản nhiên nói: “Chưa tới mức hận, giữa chúng ta, nói từ này quá nặng nề rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ buồn bã nói: “Thật ra lòng ta từ sớm đã có sự chuẩn bị, chỉ là ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến ngay cả ta nàng ta cũng ra tay, lần này, là ta hại nàng cùng với Thanh Nhi, cũng hại Nhu phi, Ôn Yến, ta cam đoan với nàng, cho ta chút thời gian, chờ sau khi nàng ta tỉnh lại, ta muốn tự mình thẩm vấn nàng ta, mặc kệ như thế nào, ta hy vọng nàng ta chính mồm cho ta một câu trả lời, cho Thanh Nhi một lời giải đáp!”
Ôn Yến từ chối cho ý kiến, từ vẻ mặt của chàng có thể nhìn ra được giờ phút này chàng thật sự hận Khanh Nhi, nhưng mà, đáy mắt còn có một tia không nỡ. Cô nghĩ, nếu không để chàng biết chân tướng sự việc, chỉ sợ chàng sẽ không nhẫn tâm ra tay.
Từ trong ngực cô lấy ra bức thư của Thanh Nhi, đưa cho chàng, nói: “Đây là di ngôn mà sư phụ chàng Linh Sơn chân nhân lưu lại, tự chàng xem đi, sau đó nên làm cái gì chàng tự mình suy nghĩ!” Dù sao cũng là chuyện giữa sư huynh muội bọn họ, người chết là sư phụ cùng với sư muội của chàng, nghiêm khắc mà nói, không có quan hệ gì với cô cả.
Chàng đã sớm biết Khanh Nhi lòng dạ độc ác, nhưng hết lần này đến lần khác dùng di ngôn của sư phụ cùng với tình cảm sư huynh muội để tha thứ cho nàng ta. Nếu lần này, chàng vẫn lựa chọn đối xử bất công, thì cô cũng không còn lời nào hay để nói.
Tống Vĩnh Kỳ nghi hoặc nhìn cô: “Di ngôn của sư phụ ta? Nàng lấy từ đâu ra? Ta chưa từng nghe nói ông ấy để lại thư từ nào cả, trước khi ông ấy lâm chung ta đều ở bên cạnh, ông ấy cũng không nói đến.”
“Chàng xem sẽ biết!” Ôn Yến nói dứt lời, cô chậm rãi đứng dậy: “Ta đi xem phía bên Dung quý thái phi có gì cần hỗ trợ không, nghe nói vợ chồng Hầu gia cũng vào cung, canh giữ ở Phiêu Nhứ cung không muốn rời đi, ta phải đến an ủi một chút!” Dứt lời, cô nhìn chàng một cái thật sâu rồi mới xoay người rời khỏi.
Suy nghĩ của Tống Vĩnh Kỳ dừng trên lá thư kia, trong lòng có chút nghi hoặc, quả nhiên là tin tức sư phụ để lại? Chàng mở phong bì rồi rút lá thư ra, vừa nhìn lướt qua, quả thật nét chữ củ sư phụ, chữ viết của Linh Sơn chân nhân là chữ cuồng thảo, không người nào có thể bắt chước, tin tưởng với cả năng lực như họ Gia Cát Minh, đều không thể bắt chước được như thế này.
Ôn Yến ra cửa điện, cũng chưa đi xa, mà hé cửa sổ ra nhìn vào.
Tống Vĩnh Kỳ mở thư ra, chỉ vỏn vẹn có mấy chữ, vừa đọc là hiểu ngay, không cần tốn nhiều thời gian cũng đủ để chàng xem xong rồi.
Ôn Yến nhìn thấy sắc mặt chàng từ tái nhợt chuyển thành tối đen, ánh mắt hoảng sợ, một tay nắm chặt lấy lá thư kia, đặt ở trên ngực, sau đó, sắc mặt từ âm u tăm tối biến thành đỏ bừng, Ôn Yến biết không tốt, quả nhiên, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng chàng. Chàng dơ tay lau sạch đi vết máu trên khóe miệng, run rẩy ngã xuống, khuôn mặt dọa người.
Chàng sai người đưa mình đến Vĩnh Minh cung, Ôn Yến một đường theo sau.
Cô nhìn thấy chàng đứng trước giường Khanh Nhi một lúc lâu, rất lâu sau, Ôn Yến cũng không biết chàng đang nghĩ gì, thậm chí cô còn có chút hối hận khi vết thương của chàng chưa lành đã đưa lá thư ấy cho chàng. Thật ra khi đưa thư cho chàng, trong lòng cô quả thật cũng mang một loại phẫn hận, dựa vào cái gì bởi vì chàng không quyết đoán, mà khiến cho nhiều người bên cạnh phải chôn cùng? Thậm chí cô còn biến thái nghĩ tới, muốn cho chàng thống khổ một chút, cho chàng biết những người bị Khanh Nhi từng hãm hại trong lòng đau đớn oan uổng vô tội thế nào.
Chỉ là, hiện giờ chính mắt nhìn thấy chàng đau khổ, cô cũng vô cùng khó chịu, trong lòng cô tự trào phúng bản thân, Ôn Yến cô thật sự là gậy ông đập lưng ông, chàng đau khổ, không phải chính cô so với chàng còn đau khổ hơn sao?
Hóa ra, từ sớm anh đã chiếm lấy tim cô, như dung hợp lại cùng với máu thịt, sống chết khó rời, cùng buồn cùng vui.
Lúc lâu sau, cô mới nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói với ngự y: “Cho dù dùng bất kỳ phương pháp nào, trẫm cũng muốn nàng ta tỉnh lại!” Dứt lời, chàng che miệng vết thương trên bụng, nhịn xuống đau đớn xoay người thong thả rời đi.