CHƯƠNG 210: GIẢ VỜ CÓ NGƯỜI THÂN
Đúng như Vương phi nói, An Nhiên cưỡi ngựa bắn cung đều không quá xuất sắc, tư thế thúc ngựa cũng có hơi khác thường. Khi cậu bé giương cung, động tác tay hoàn toàn cứng nhắc, mũi tên bắn ra lệch khỏi quỹ đạo bia ngắm. Tuy lực tay đủ nhưng lại lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều, đừng nói là hồng tâm, thậm chí mép bia ngắm cũng không thể bắn trúng được.
Bản thân An Nhiên có hơi chấn động, kinh ngạc nhìn mũi tên rơi ở phía xa, mắt đỏ lên, có vẻ như sắp khóc rồi.
Vương phi Dĩnh Nhi liên tục thở dài: “Xem đi, ta đã bảo nó đừng khoe khoang, cứ luyện cho tốt rồi biểu diễn cũng không muộn.”
Ôn Yến lắc đầu, tiến tới nói với Tống Vĩnh Cung : “Nó có thể làm tốt, ngài có tin không?”
Tống Vĩnh Cung nói: “Thằng bé từng nói có thể bắn trúng hồng tâm, nhưng bản vương lại chưa từng thấy qua, mỗi lần nó biểu diễn cho bản vương xem đều không rơi ra ngoài bia ngắm.”
Ôn Yến cười nói: “Ta có cách khiến nó bắn trúng hồng tâm cho ngài xem.”
“Nàng có cách à?” Tống Vĩnh Cung cười lắc đầu: “Chuyện cưỡi ngựa bắn cung này không thể một ngày là giỏi được, cần phải chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày. Nàng chỉ dùng một ngày hướng dẫn cho nó, làm không được vẫn là không được thôi.”
“Không cần một ngày.” Ôn Yến ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ vài câu, sau đó đầy tự tin nói: “Chỉ cần ngài nói với nó như vậy, nó nhất định có thể bắn trúng hồng tâm.”
Tống Vĩnh Cung kinh ngạc nói: “Nói vậy là được à?”
“Không sai!”
“Nhưng câu nói này cũng chẳng tồn tại kỹ xảo gì cả.”
“Ngài cứ tin ta một lần đi.”
Tống Vĩnh Cung trầm ngâm một lát rồi liếc nhìn Vương phi Dĩnh Nhi. Dĩnh Nhi nghi ngờ hỏi: “Phải nói gì với nó vậy?”
Tống Vĩnh Cung không trả lời, chỉ đi thẳng tới bên cạnh An Nhiên, sau đó lại đỡ cậu bé lên ngựa, trong mắt đầy vẻ cổ vũ: “An Nhiên, chúng ta làm lại một lần nữa, được không? Phụ vương cảm thấy An Nhiên đã chăm chỉ rèn luyện một thời gian, tuy không nhất định có thể trúng hồng tâm, nhưng bắn trúng bia ngắm thì không thành vấn đề, đúng không? Con cứ làm hết sức mình, phụ vương ở bên cạnh nhìn. Nếu bắn không trúng cũng không quan trọng, sau này chúng ta lại tập luyện chăm chỉ hơn là được rồi.”
An Nhiên hơi bất ngờ: “Phụ vương, ngài thật sự cảm thấy con có thể làm được sao?”
“Đương nhiên là có thể rồi, phụ vương rất có lòng tin vào An Nhiên.”
An Nhiên lập tức vui mừng, không còn vẻ e dè trước đó nữa mà ngồi thẳng lưng, đeo cung thúc ngựa chạy quanh. Thật ra con ngựa đỏ nhỏ này không thích hợp với chiều cao của cậu bé, nhưng sau khi đổi yên ngựa vẫn có thể giúp cậu bé ngồi vững ở trên lưng ngựa, thúc ngựa giơ roi.
Tống Vĩnh Cung hơi ngạc nhiên nhìn An Nhiên thúc ngựa, lùi lại và quay đầu nói với Dĩnh Nhi: “Ta thấy thằng bé luyện tập lúc trước cũng không thành thạo được như vậy.”
Dĩnh Nhi cũng nói: “Đúng vậy.”
Tống Vĩnh Cung nhìn Ôn Yến: “Làm sao nàng biết bản vương nói với nó mấy câu, lại có thể làm cho lòng tin của thằng bé tăng lên nhiều như vậy?”
Ôn Yến cười không nói, chỉ vào An Nhiên và ra hiệu Tống Vĩnh Cung nhìn kỹ.
Tống Vĩnh Cung nhìn chăm chú, chỉ thấy sau khi An Nhiên ngồi vững trên lưng ngựa, bắt đầu kéo cung bắn tên, cánh tay cậu bé cầm rất thẳng, dây cung căng ra, tư thế tay kéo dây cung về phía sau rất đẹp mắt.
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, mũi tên rời khỏi dây cung bay ra ngoài, “phập” một tiếng đã cắm vào bia ngắm, chính giữa hồng tâm.
“Oa!” Mọi người ở đây đều hoan hô. Tống Vĩnh Cung gần như cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt mấy lần. Quả thật không sai, mũi tên này đúng là đã trúng hồng tâm.
An Nhiên cũng cao hứng quát to và nhảy xuống ngựa, giơ cung lên một mình chạy vòng vòng trong sân.
Dĩnh Nhi đi tới ôm lấy cậu bé, khen: “Con… thật sự xuất sắc.”
Ôn Yến nói với Tống Vĩnh Cung : “Bây giờ vương gia cũng có thể đi tới khen vài câu. Dạy trẻ con không ngoài cổ vũ cùng ca ngợi, cho dù không cổ vũ, không ca ngợi cũng tuyệt đối không thể coi thường hoặc đả kích nó, điều này sẽ làm cho thằng bé nghi ngờ bản thân, phủ định chính mình.”
“Ồ?” Tống Vĩnh Cung nở nụ cười: “Không ngờ mới xa năm năm, Ôn đại phu ngược lại đã biến thành phu tử rồi.”
Ôn Yến nói: “Ta là người làm mẹ, bản thân cũng từng làm trẻ con nên suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Nếu ngay cả phụ mẫu cũng khinh thường con của mình, cảm thấy con của mình không ưu tú, trẻ con làm sao có thể tự tin được?”
“Ta tiếp nhận giáo huấn!” Tống Vĩnh Cung thật sự công nhận.
“An Nhiên là một đứa trẻ thông minh, bồi dưỡng thêm một chút thì có thể trở thành người tài giỏi, nhưng không cần thiết phải ép quá chặt. Thời gian nên học thì học, thời gian nên chơi thì chơi, cho dù là con cháu hoàng thất cũng có quyền được chơi như trẻ con bình thường. Có đôi khi theo đuổi quá nhiều điều cũng chưa chắc đã hạnh phúc, khoác hoàng bào lại thế nào? Còn không phải là sống những ngày tháng mà bản thân mình không mong muốn sao?”
Ôn Yến nói xong thì khẽ thở dài.
Tống Vĩnh Cung nhìn cô, biết cô chẳng qua đang nói với nghĩa rộng, cũng không phải là xúc động về mình cùng Tống Vân Khiêm.
Chỉ là trong đó chưa chắc đã không có ý này.
Anh ta là trọng thần của triều đình nên hiểu quá rõ áp lực của hoàng thượng bây giờ đến từ các nơi.
Ôn Yến trở về sẽ khiến anh vui mừng, nhưng lại khiến cho anh lại rơi vào tình trạng khó xử.
Chỉ là anh ta làm sao nhẫn tâm nói điều này với Ôn Yến được? Một khi nói ra, cô nhất định sẽ đi.
Vợ chồng Vương gia giữ Ôn Yến lại ăn cơm, vốn không chịu để cho cô đi, nhưng cô nói có chuyện quan trọng phải làm nên bọn họ mới không thể không để cho cô đi được.
Ôn Yến quay về trong phòng thì Mao chủ nhiệm cùng Đầu Than đã trở lại, đang lượn quanh ở ngoài sân.
Thiên Sơn nhìn thấy Mao chủ nhiệm cùng Đầu Than liền vui vẻ xông tới ôm lấy đầu Mao chủ nhiệm thân thiết một lúc lại ôm lấy Đầu Than hôn chụt chụt mấy cái. Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Đầu Than, cô ấy liền cười vui vẻ.
Chuồng lừa của Mao chủ nhiệm trước đây vẫn còn, Thiên Sơn đã sai người sửa lại, mặc dù không đến mức xa hoa nhưng cũng không để Mao chủ nhiệm phải chịu uất ức.
Ôn Yến về trong nhà liền lấy máu của Hoàng thái hậu và bắt đầu tiến hành thử nghiệm.
Nàng lấy ra một bình sắt, đặt bình sứ chứa máu của Hoàng thái hậu vào trong bình sắt, sau đó đặt ở dưới ánh mặt trời.
“Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?” Thiên Sơn không hiểu hỏi.
Ôn Yến nói: “Ta muốn biết rốt cuộc có người nào đó hạ cổ độc vào trong máu của Hoàng thái hậu hay không.”
“Làm như vậy là có thể biết được sao?” Thiên Sơn kinh ngạc hỏi.
“Còn chưa thể làm được. Cô đi bắt một con chuột về giúp ta, xem làm đồ dự phòng.”
“Con chuột? Nó buồn nôn lắm!” Thiên Sơn chán ghét nói.
“Sau khi thử nghiệm xong sẽ càng buồn nôn hơn, cô tin ta đi.” Ôn Yến cười và đi vào.
Thiên Sơn nhún vai. Dù sao cô ấy đã từng thấy qua những thứ buồn nôn, nhìn thấy thêm một con chuột buồn nôn cũng chẳng sao.
Ôn Yến vẫn như mọi ngày, tự mình xuống bếp nấu cơm. Mặc dù cô mới dọn về nhưng người Phi Long Môn đã chuẩn bị sẵn tất cả cho cô rồi.
Bây giờ Ôn Yến nhóm lửa là chuyện bình thường, chỉ mất một lát, bếp đã cháy mạnh. Cô nấu cơm rồi bỏ mấy quả trứng gà vào trong nồi luộc.
“Lại ăn cơm với trứng luộc à? Nếu không ta đi mua thêm ít thịt?” Thiên Sơn nói.
“Không cần, ăn tùy tiện một chút, lát nữa còn phải đi tới một nơi khác.” Ôn Yến nói.
“Ngài đi đâu ạ? Lại vào cung sao?” Thiên Sơn kinh ngạc nói. Hôm qua cô mới trở về đã liên tục chạy tới mấy chỗ rồi.
Ôn Yến cười nói: “Tối nay mới vào cung. Ta muốn đi tới phủ của Tĩnh Quốc Hậu một chuyến.”
“Dạ?” Lúc này Thiên Sơn mới nhớ ra trước kia cô và vợ chồng Tĩnh Quốc Hậu từng nói cô chính là Dương Bạch Lan. Nói cách khác, cô là con gái của vợ chồng Tĩnh Quốc Hậu.
Nếu không phải cô nói, tất cả mọi người hẳn đã quên mất chuyện này rồi.
“Vợ chồng Tĩnh Quốc Hậu đã sinh được một thàng nhóc mũm mĩm đấy.” Thiên Sơn nhớ ra: “Nói cách khác, ngài đã có thêm một đệ đệ rồi.”
Ôn Yến cười nói: “Đúng vậy, đệ đệ còn nhỏ hơn cả con ta nữa.”
Nhưng tóm lại là chuyện tốt, Dương Bạch Lan đã chết, Dương Lạc Phàm cũng đã chết, hai người già không nơi nương tựa. Bây giờ bọn họ trung tuổi lại có con, thật sự là chuyện may mắn.
Thật ra Ôn Yến vẫn luôn nghi ngờ, rốt cuộc vợ chồng Tĩnh Quốc Hậu có tin cô là Dương Bạch Lan không? Hay bọn họ chỉ muốn tìm kiếm một an ủi trong lòng thôi?
Chẳng qua có một số việc cho dù trong lòng mọi người hiểu nhưng không nhất thiết phải làm rõ. Như vậy rất tốt, tất cả mọi người giả vờ có người thân.