CHƯƠNG 227: HẮN TA LÀ KẺ XẤU
Một tên mặt béo nhìn Ôn Yến, sau đó đưa tay chỉ vào nàng: “Chúng ta đến đây là vì nàng ta, ngươi cũng biết là việc này không liên quan đến ngươi vậy hãy trốn sang một bên, nắm đấm và quyền cước có thể được kiểm soát nhưng đao kiếm thì không có mắt, làm tổn thương ngươi thì ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Thiên Sơn lạnh lùng thở ra một tiếng: “Nàng ấy là chủ nhân của ta, tìm nàng ấy gây sự cũng chính là tìm ta gây sự, muốn đối phó với nàng ấy, trước tiên phải qua được cửa của ta đã.”
Tên mặt béo cười toe toét: “Được, vậy đừng tránh bọn ta không khách khí.”
Ôn Yến chỉ ra ngoài sân: “Ra ngoài đánh nhau, đừng làm vỡ đồ đạc trong phòng ta.”
Mấy con chuột còn ở phía sau, đánh nhau chẳng may đánh trúng mấy con chuột bị Cổ độc làm chúng bị chết, lúc đó lại phải làm lại toàn bộ từ đầu.
Thiên Sơn rút kiếm ra khỏi vỏ. Trước khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thanh bảo kiếm tỏa ra màu xanh lam lạnh lẽo phản chiếu ánh kiếm trong đáy mắt: “Nếu đã như vậy, tới đây!”
Thiên Sơn không dám bất cẩn, đám người này sử dụng Hàn Băng chưởng chắc chắn là người của Hàn Môn. Hàn Môn là một môn phái đặc biệt trong giang hồ, đệ từ toàn bộ đều là xuất thân nghèo hèn, bọn chúng có thể vì tiền mà làm tất cả mọi việc, bao gồm cả những việc điên rồ như giết người, vì thế, gọi bọn chúng là môn phái sát thủ cũng không hề quá đáng chút nào.
Kiếm khí quét qua toàn bộ sân viện, Ôn Yến đem những cái lồng chuột thu lại, sau đó đừng ở một bên cửa xem.
Vốn cho rằng đến gây rối chỉ là một đám hỗn tạp bình thường, không ngờ tới lại là lực lượng có võ công mạnh mẽ như thế.
Thiên Sơn bị bốn người bao quanh nên rất vất vả, mặc dù tạm thời có thể đối phó, nhưng Ôn Yến tin tằng không quá hai mươi chiêu nữa là Thiên Sơn nhất định sẽ bại trận.
Đám người này ra tay không phải mười phần độc ác, chiêu thức cũng không phải là truyệt đối muốn mạng sống của đối phương, chắc chắn không phải là vì giết người mà đến, nếu không Thiên Sơn sớm đã bị đánh trúng rồi.
Bọn họ chỉ muốn đối phó với Thiên Sơn, tuyệt đối không có ý định giết nàng.
Ôn Yến siết chặt cây châm vàng trong tay mà không ra tay, nàng muốn biết đám người này là do ai phái đến, có ý đồ gì.
Thiên Sơn đã không trụ được nữa, nhưng cũng như Ôn Yến, nàng đã nhìn ra đám người này tuyệt đối không phải là vì giết người mà tới đây, ngược lại giống như chỉ có ý cảnh cáo.
Ai đã phái bọn chúng tới? Muốn cảnh cáo điều gì?
Thiên Sơn vung kiếm lùi lại, tóc mai tán loạn, thở hổn hển, nàng giơ kiếm hỏi: “Các người rốt cuộc có mục đích gì?”
Tên nốt ruồi đen lớn thấy Thiên Sơn dừng lại, biết rằng cô đã không còn muốn đánh mà rúi lui, liền lớn giọng nói: “Ngươi chưa đủ tư cách để hỏi câu này, cút qua bên đi!”
Thiên Sơn tức đến xanh mặt, võ công của mấy người này thực sự rất mạnh, chủ nhân không ra tay, bản thân chắc chắn không đánh lại bọn chúng, nhưng mà, nhìn dáng vẻ của chủ nhân, cũng không có ý định sẽ ra tay.
Nàng nhất thời không nói nên lời mà chỉ nhìn chằm chằm tên nốt ruồi đen lớn kia một cách giận dữ.
Ôn Yến tiến lên một bước, cất gọng nói: “Các người là vì ta mà đến, nếu vậy, tấn công ta cũng phải có một lý do, nói đi.”
Tên nốt ruồi đen lớn nhìn chằm chằm Ôn Yến một lát mới khinh thường nói: “Có người muốn huynh đệ bọn ta đến cảnh cáo cô, không cẩn tự mình đa tình, cũng không cẩn tự cho mình là đúng, càng không cần tự biến bản thân mình thành nhân vật nào đó.”
Ôn Ý sững sờ: “Chỉ có vậy?”
Tự mình đa tình? Tự mình đa tình với ai? Tự cho là đúng? Nàng tự hỏi trước nay mình từng như vậy sao? Đối với việc tự biến bản thân mình trở thành nhân vật nào đó, nàng còn chưa từng nghĩ qua.
“Chủ nhân nhà chúng ta sẽ đến tìm cô, lần này đến chỉ là để cho cô một lời cảnh cáo.” Tên nốt ruồi đen to nói, đột nhiên ra tay, bóng dáng nhanh chóng sát lại gần, năm ngón tay mở ra nắm lấy bả vai Ôn Yến.
Ôn Yến chỉ cười nhẹ, thân hình bất động, phất tay áo tạo thành một cơn gió mạnh.
Tên nốt ruồi đen chỉ cảm thấy có luồng gió sắc như dao cắt qua, khiến hắn đến cả hít thở cũng khó khăn, muốn buông tay kìm nén hơi thở, thế nhưng cuồng phong lại quét qua làm cho hắn ta không có cách nào chống đỡ được mà chỉ trong nháy mắt bị thổi bay ra ngoài.
Một màn này khiến cho đám người có mặt ở hiện trường bị chấn động, tên mặt béo kinh hoàng nhìn Ôn Yến, vốn cho rằng thân thể nàng yếu đuối, không thể chịu nổi một cú đánh, thật chưa từng nghĩ nàng có thể làm tổn thương người khác.
Ôn Yến phủi quần áo, nhìn chằm chằn hắn: “Quay về nói với người đã phái ngươi đến đây, có vấn đề gì, chỉ cần đến tìm ta nói chuyện . Sự việc có thể dùng lời nói giải quyết, thì không cần phải động thủ, có điều, nếu người đó vẫn khăng khăng muốn động thủ thì xin mời cứ tới.”
Tên mặt béo nuốt nước bọt, vung tay loạn xạ: “Nhất định sẽ chuyển lời.”
Nói xong, hắn liền vung tay đem theo đám người rời đi, ra đến cửa, cả đám người phải đỡ tên nốt ruồi đen to lên, tên này chỉ sợ đã bị nội thương, đến đứng cũng không nổi, cần phải có người đỡ mới rời đi được.
Thiên Sơn thở phào nhẹ nhóm, đang định nói thì thấy có người ở cửa thò đầu vào.
Thiên Sơn lập tức lớn tiếng hét lên: “Vẫn còn chưa từ bỏ muốn đến tìm cái chết hay sao?”
Mấy người ở ngoài cửa nhìn nhau sợ hãi, bị dọa chạy trốn bán sống bán chết.
“Một đám ăn hại!” Thiên Sơn nhìn dáng vẻ chạy trốn của đám người kia, có điều chỉ là dáng vẻ của bọn lộn xộn đầu đường xó chợ, vì thế mà không tự chủ được cười lạnh.
Ôn Yến cười cười nói: “Vương gia, đến rồi thì ra đây đi.”
Một bóng hình trên mái nhà bay xuống, Tống Vân Canh đáp xuống cười mỉm nói: “Nàng làm sao biết là bản vương?”
“Mũi của ta rất thính, mấy ngày gần đây sợ là Vương gia thường ôm con gái của ta, toàn thân đều là mùi sữa.”
“Ồ!” Tống Vân Canh ngửi ngửi tay áo: “Ta không cảm thấy gì.”
“Ngài ngửi đã quen, tự nhiên sẽ không cảm thấy.” Ôn Yến nhìn chàng: “Ngài sẽ không phải chỉ là xuất hiện trên mái nhà của ta một cách tình cờ chứ?”
Tống Vân Canh cười ngượng nghịu: “Không phải ngẫu nhiên, nhưng cũng không phải là cố ý, là Lão Chung nói bản Vương đợi cậu ta ở đây.”
Thiên Sơn kinh ngạc nói: “Vương gia, Chung Phục Viễn bảo ngài đợi ở đây, tại sao ngài lại lên mái nhà chứ?”
Tống Vân Canh sờ mũi, không tự nhiên nói: “Phong cảnh ở trên cao rất đẹp.”
Không thể nói rằng đám người vừa rồi được Chung Phục Viễn phái tới, nhưng có điều rất lạ là không phải Chung Phục Viễn bảo bọn chúng bắt nạt Trọng Lâu và Kinh Mặc, và sau đó là có thể thấy Ôn Yến ra tay sao?
Tuy nhiên, đám người đó đã không đợi cho đến khi Trọng Lâu và Kinh Mặc quay lại để đe dọa bọn trẻ. Mà bọn chúng chỉ xông vào đập phá đồ đạc, dường như là chỉ đến để gây rối.
Thiên Sơn đưa tay ra che trước mắt nhìn một lúc: “Phong cảnh ở nơi cao đẹp sao? Chố này làm gì có cảnh đẹp nào chứ?”
Ở đây chỉ có một cái sân vừa nhỏ vừa ngắn. Tất nhiên, nếu khăng khăng nói rằng có cảnh đẹp, sân viện này cũng có thể tính là có chút hứng thú. Trên tường của một ngôi nhà xa xôi nào đó có thể có hoa hồng hoặc hoa mai mọc ra.
Ôn Yến nhìn Tống Vân Canh: “Đám người lúc nãy là Vương gia phái đến phải không?”
Tống Vân Canh bị nhìn thấu, xấu hổ xua tay hết lần này đến lần khác: “Không, không, không liên quan gì đến bản Vương, đó là lão Chung. Lão Chung cho tiền để người khác tìm đến ngươi, bản Vương chưa từng trả một xu nào.”
“Chung Phục Viễn, cái tên đầu heo này có phải là ăn no rảnh rỗi không có gì làm không?” Thiên Sơn nổi điên: “Đám người đó ra tay không nặng không nhẹ. Mặc dù họ không có ý định giết tôi, nhưng ý định đá tôi một cước là có, tôi không phải vừa mới đánh anh ta một trận à? Vì thế mới tìm người đến đánh lại tôi phải không?”
“Thiên Sơn, cô đang hét cái gì vậy?”
Chung Phục Viễn với khuôn mặt tròn tròn đễ thương đang nắm tay của Trọng Lâu và Kinh Mặc xuất hiện ở cửa, nhìn Thiên Sơn đang giậm chân hỏi.
Thiên Sơn cảm thấy răng mình ngứa ngáy khi nhìn thấy anh ta, phất tay đi qua giận dữ nói : “Thật là hay cho một lão đầu heo, dám tìm người đến gây sự? Ngươi có phải ăn no đến chán sống rồi không? Ngươi có tin ta đút đầu ngươi vào hố phân cho ngươi ăn đủ hay không?”
Trọng Lâu sờ sờ mũi: “Thiên Sơn tỷ tỷ, tỷ thật độc ác.”
Thiên Sơn nhìn thấy Trọng Lâu và Kinh Mặc thì vui mừng khôn xiết. Nàng kéo hai đứa trẻ lại và dỗ dành: “Không, không, Thiên Sơn tỷ chỉ độc ác với hắn ta, không độc ác với trẻ nhỏ, đến đây, đừng ở cùng với hắn ta, hắn ta là người xấu.”