TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 279

CHƯƠNG 279: HUYẾT THỐNG KHÔNG THUẦN

Ôn Yến ở Thải Vi cung, nắm giữ phượng ấn hậu cung, đương nhiên Thải Vi cung liền giống như chính cung.

Cặp sinh đôi cũng theo về sống ở Thải Vi cung, thỉnh thoảng sẽ ở lại trong cung làm bạn với Hoàng Thái Hậu.

Bên cạnh cung Thải Vi là cung của Du Quý Thái phi. Du Quý Thái phi cảm thấy vô cùng vui vẻ đối với việc Ôn Yến vào ở trong cung.

Du Quý Thái phi biết Kinh Mặc bị gãy xương ngón tay nên sáng hôm sau bà bèn qua đó, mang cho Kinh Mặc rất nhiều đồ chơi và thức ăn vặt, Trọng Lâu thèm nhỏ dãi.

Thế nhưng cậu bé lại bị Ôn Yến phạt, trong vòng bảy ngày không được ăn vặt, cũng không được chơi con rối và đồ chơi.

Còn Kinh Mặc sau khi hết giận, bèn hẹn cậu bé đến trong góc, chia cho cậu bé một ít, Trọng Lâu ôm Kinh Mặc hứa: “Sau này đệ tuyệt đối sẽ không đánh tỷ, có người nào bắt nạt tỷ thì đệ sẽ bảo vệ tỷ, mẹ mắng tỷ, đệ sẽ tự động gánh cho tỷ, cha xử phạt tỷ, đệ sẽ chịu phạt thay tỷ.”

“Được, chúng ta ngoéo tay!” Kinh Mặc nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trọng Lâu buông cô bé ra, ôm lấy một đống đồ ăn vặt trên đất, khó khăn rút ngón tay ra ngoéo một cái: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không thay đổi, ai thay đổi người đó chính là Trư Bát Giới.”

“Được, tỷ tin đệ.” Kinh Mặc nói.

Trọng Lâu ngồi dưới đất đếm đồ ăn vặt, cậu bé bỗng ngẩng đầu lên: “Không đúng, Dung nãi nãi có cho tỷ một ít bánh gối mà? Sao ở đây không có chứ?”

Bánh gối là một món ăn vặt của dân gian, phần lớn là lúc Tết mới làm, bên trong lớp vỏ mỏng thường gói đường và đậu nghiền, sau đó đem chiên, vừa thơm lại vừa giòn, rất ngon miệng. Sau khi Trọng Lâu được ăn một lần, cứ nhớ mãi không quên.

“Tỷ ăn hết rồi.” Kinh Mặc nói.

“Ăn hết rồi?” Trọng Lâu ngẩn ra, cậu bé lập tức tức giận: “Sao tỷ không chừa cho đệ một cái?”

“Tại sao tỷ phải chừa cho đệ?”

“Chúng ta đã ngoéo tay làm bạn tốt một lần nữa rồi, tỷ dựa vào cái gì mà không chừa lại cho đệ?”

“Trước khi chúng ta ngoéo tay tỷ đã ăn hết rồi.” Kinh Mặc cảm thấy cậu bé rất ngu ngốc: “Hơn nữa, ngoéo tay cũng không có nghĩa là tỷ phải cho đệ ăn. Chỉ là đệ đã bảo đảm không bắt nạt tỷ mà thôi.”

“Đệ không bắt nạt tỷ, tỷ không cho đệ đồ ăn, đệ còn bảo đảm cái gì nữa? Đệ mặc kệ, tỷ phải cho đệ bánh gối!” Trọng Lâu thở phì phò nói.

“Mặc kệ đệ.” Kinh Mặc hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Ôn Yến ở bên trong nói chuyện, Kinh Mặc ra khỏi Thải Vi cung.

Mới ra đến cửa cung cô bé đã thấy công chúa Vân Thâm cũng chính là Khanh Nhi đang đi tới, phía sau là một đám cung nữ quần áo sặc sỡ.

Quần áo của Nam Chiếu đều khá sặc sỡ, chưa bao giờ may quần áo một màu. Mà cho dù chỉ có một màu thì cũng sẽ phối với những loại áo khác màu khác như nội y bên trong hoặc áo khoác ngoài, ngay cả cung nữ cũng vậy.

Công chúa Vân Thâm thấy Kinh Mặc đi ra, nàng ta lặng lẽ liếc nhìn hồi lâu. Nàng ta vào cung đã mấy ngày rồi, nhưng chưa gặp qua Kinh Mặc và Trọng Lâu, cũng không gặp Tống Vĩnh Kỳ, đây là lần đầu tiên nàng ta đến thỉnh an Ôn Yến.

Đã biết từ trước là Ôn Yến sinh được một cặp sinh đôi cho sư huynh, nhưng lúc thấy Kinh Mặc, trong lòng nàng ta ngập tràn oán hận nói không ra lời.

Đứa bé đẹp như ngọc khắc kia đáng lẽ phải do nàng ta sinh ra cho sư huynh mới phải, chính Ôn Yến đã cướp đi mọi thứ của ả.

“Ngươi chính là Kinh Mặc hả?” Khanh Nhi mỉm cười hỏi.

Kinh Mặc ngẩng đầu lên nhìn Khanh Nhi, kinh ngạc nói: “Vị tỷ tỷ này thật đẹp!”

Khanh Nhi mỉm cười: “Có thật không? Ngươi thật dẻo miệng.”

Kinh Mặc nói: “Ta nói thật mà, tỷ tỷ thật đẹp.”

“Cảm ơn Kinh Mặc.” Nàng ta ngồi xổm xuống, ôm nhẹ lấy vai Kinh Mặc, sau đó nhìn thức ăn vặt trong lòng cô bé nói: “Nhiều đồ ăn ngon như vậy có thể cho tỷ một ít không?”

Kinh Mặc do dự một hồi lắc đầu nói: “Mẹ nói, ăn quà vặt quá nhiều sẽ bị sâu răng, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu tỷ bị sâu răng sẽ không đẹp đâu. Ta không thể hại tỷ tỷ được.”

Khanh Nhi bật cười: “Kinh Mặc thật biết săn sóc người khác.”

Kinh Mặc trừng to mắt hỏi nàng ta: “Tỷ tỷ là ai? Tỷ là đến tìm mẹ ta sao?”

“Ta tên là Vân Thâm, Kinh Mặc có thể gọi ta là Mẫu phi.”

“Tỷ tên là Vân Thâm, tại sao ta phải gọi tỷ là Mẫu phi?” Kinh Mặc không hiểu hỏi.

“Bởi vì…” Trong mắt của Vân Thâm hiện lên vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt: “Ta là Quý phi của phụ hoàng ngươi, dựa theo lễ chế ngươi phải gọi ta một tiếng Mẫu phi.”

“Lễ chế?” Kinh Mặc vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ta không muốn dựa vào lễ chế gì đó. Mấy thứ lễ chế đó thật sự rất kỳ cục. Tỷ tỷ là tỷ tỷ, ta thích gọi tỷ là tỷ.”

Cung nữ Xuân Lam quát lớn nói: “Tiểu công chúa, ngươi phải Quý phi một tiếng Mẫu phi, đây là quy củ.”

“Ngươi là ai?” Kinh Mặc quả thật không vui, nhìn Xuân Lam đang vênh váo kia.

“Ta…”

Xuân Lam còn chưa trả lời, Kinh Mặc đã nói: “Ta tên là Kinh Mặc, chứ không phải là tiểu công chúa, ta không thích chơi với các người nữa đâu.”

Cô bé nói xong bèn ôm một đống đồ ăn vặt rời đi.

Khanh Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Kinh Mặc đáy lòng sinh ra căm giận, lẩm bẩm nói: “Đứa bé này đáng lẽ phải là con của ta.”

Xuân Lam tiến lên, nhẹ giọng nói: “Quý phi nương nương, Ôn Yến kia bây giờ đã uống thuốc rồi, có nghĩa là nàng ta đã trúng cổ độc của chúng ta. Nếu Người thật sự muốn hai đứa bé này tại sao không khống chế Ôn Yến, bảo nàng ta đưa hai đứa bé kia đến cho Người?”

Khanh Nhi chậm rãi cong môi nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp như đóa mẫu đơn rực rỡ: “Ý kiến của ngươi rất hay, nhưng mà nha đầu kia hơi kiêu ngạo, tuy là con của sư huynh, nhưng dù sao thì mẫu thân nó quá thấp kém, huyết thống không thuần, không lấy được, nếu ta muốn có con, sao không cùng sinh với sư huynh chứ? Huyết thống không thuần không nên để lại trên thế gian này.”

Xuân Lam hơi run lên, hiểu ngay lập tức, mỉm cười âm u: “Nô tỳ biết phải làm sao rồi, Quý phi nương nương yên tâm.”

Khanh Nhi mỉm cười rực rỡ, làm người ta cảm thấy nàng ta ngây thơ vô hại: “Vậy thì tốt, nhưng mà cũng không cần vội vã, ngươi có biết mèo làm sao để bắt chuột không? Trước tiên phải đùa giỡn đã, để cho đứa bé kia thích ta, khiến cho Ôn Yến ganh ghét một chút, sau đó ra tay cũng không muộn.”

“Vâng, nô tỳ đã rõ.” Xuân Lam và Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cười.

Khanh Nhi giơ tay lên: “Đi thôi, vào thỉnh an Ôn Môn Chủ.”

Nàng ta dẫn đầu đi vào, Vạn Lương đứng trước đại điện nhìn thấy Khanh Nhi vội vàng bước tới: “Nô tỳ tham kiến Như quý phi.”

“Miễn lễ, ngươi vào thông báo một tiếng, nói Bổn cung đến thỉnh an.” Khanh Nhi đổi thành dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng.

Vạn Lương đáp: “Quý phi chờ một chút.”

Vạn Lương bước vào trong điện. Ôn Yến đang muốn nói chuyện với Du Quý Thái phi thì nàng ta đã tiến lên bẩm báo: “Chủ nhân, Như phi đến rồi.”

Ôn Yến khẽ ngẩng đầu: “Mời vào đi.”

“Dạ!” Vạn Lương xoay người đi ra ngoài.

Du Quý Thái phi hỏi: “Như phi này đúng là Khanh Nhi trước đây sao?”

Ôn Yến khẽ gật đầu: “Đại khái là như vậy.”

Du Quý Thái phi căm hận nói: “Loại nữ nhân độc ác như vậy, sao có thể còn sống được chứ? Ông trời đúng là không có mắt mà.”

Ôn Yến hơi ngẩng mắt lên, không nói gì.

Khanh Nhi quả thật là độc ác, nhưng dung mạo của ả vô cùng ngây thơ, sự kết hợp giữa thiên sứ và ma quỷ.

Tính tính ma quỷ, dung mạo thiên sứ.

Cả đời này Ôn Yến sẽ không bao giờ quên được gương mặt tan nát không trọn vẹn của Khiết Nhi. Rốt cuộc Khiết Nhi vẫn là mềm lòng, cho dù đến cuối cùng, nàng vẫn không nỡ oán hận người sư muội “ngây thơ vộ tội” này của mình.

| Tải iWin