CHƯƠNG 306: QUY NHI BỊ BỆNH NẶNG
Lúc Khanh Nhi nghe thấy tiếng của Tống Vĩnh Kỳ thì sững sờ, nhanh chóng quay đầu đi rồi chùm khăn che mặt lên, đợt tới lúc nàng ta quay đầu lại Tống Vĩnh Kỳ đã đi tới trước mặt nàng ta.
“Sư huynh, đã nhiều ngày không gặp huynh rồi, huynh…” Khanh Nhi mỉm cười quyến rũ đi về phía Tống Vĩnh Kỳ, nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ đi thẳng tới trước mặt cặp song sinh, không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chàng cúi người nhìn hai đứa con, sau khi xác nhận bọn chúng không sao thì mỗi tay nắm một đứa chuẩn bị rời đi.
“Sau này không được tiếp xúc với người lạ.” Tống Vĩnh Kỳ có chút tức giận nói với cặp song sinh.
Lúc biết cặp song sinh ở cùng với Khanh Nhi, chàng bất chấp mọi thứ mà chạy vội tới, chàng không che giấu nổi sự lo lắng trong lòng, chàng không dám nghĩ nếu hai đứa xảy ra chuyện gì thì mình phải đối mặt với Ôn Yến như thế nào.
Cũng may, cặp song sinh vẫn ổn, sau khi trái tim thả lỏng, chàng nhịn không được mà chỉ trích hai đứa con.
Chàng biết bản lĩnh của hai đứa con, bọn chúng có thể đứng trước mặt Khanh Nhi, chắc chắn đã tìm ra được cách thoát khỏi sự bảo vệ của người Phi Long Môn.
“Phụ hoàng, nàng ta không phải người lạ, nàng ta là mẫu phi.” Kinh Mặc lại hoàn toàn không quan tâm tới sự lo lắng vào lúc này của Tống Vĩnh Kỳ, còn nghiêm túc nói.
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc nhìn hai đứa con trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích cái người mẫu phi này như thế nào.
Chàng biết lúc này hai đứa con đang thử mình, bọn chúng luôn nói phụ hoàng ly hôn với mẹ, bọn chúng nói ra vẻ không để ý tới, nhưng thật ra bọn chúng vẫn luôn giữ thái độ thử thăm dò, mà hôm nay, bọn chúng nhắm mũi dùi vào nhóm phi tử của chàng.
“Hai đứa chỉ có phụ hoàng và mẹ, không có mẫu phi.” Tống Vĩnh Kỳ biết bọn trẻ đang đợi câu trả lời như thế nào, mà hiển nhiên đây cũng là câu trả lời mà chàng sẵn sàng cho bọn chúng.
Nhưng Khanh Nhi vẫn đi theo sát Tống Vĩnh Kỳ, sau khi nghe thấy lời chàng nói thì vẻ tươi cười đang cố gắng duy trì trên mặt cũng cứng lại.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, có lẽ tỷ không làm mẫu phi của chúng ta được rồi, phụ hoàng ta nói chúng ta không có mẫu phi, nhưng phụ hoàng ly hôn với mẹ rồi, chỉ cần tỷ chữa khỏi mặt mình thì tỷ vẫn có cơ hội, tỷ phải cố lên.” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định và thuyết phục của Tống Vĩnh Kỳ, Kinh Mặc bỗng quay đầu nghiêm túc nói với Khanh Nhi.
Sắc mặt của Khanh Nhi liên tục thay đổi, nếu không phải Tống Vĩnh Kỳ đang ở trước mặt của mình, nàng ta phải ngụy trang hiền lương thục đức thì nàng ta rất muốn xé nát hai đứa trẻ này ngay lập tức.
Đáng giận, thật sự vô cùng đáng giận, đều đáng ghét như mẫu thân Ôn Yến của bọn chúng.
“Sư huynh, huynh không thích muội vì khuôn mặt của muội phải không? Muội chỉ bị dị ứng thôi, mấy hôm nữa sẽ khỏi, huynh đừng lo, bọn chúng là con của huynh, muội sẽ không làm hại bọn chúng…” Khanh Nhi nói với bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại giống như không nghe thấy, chỉ yêu thương nắm lấy tay của hai đứa con rồi nhanh chóng rời đi, giống như đang tránh né bệnh dịch.
Chàng tới, đi vội vàng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Khanh Nhi một cái, giống như nàng ta chỉ là một phông nền có thể tùy ý bỏ qua.
Thấy Tống Vĩnh Kỳ rời đi, Khanh Nhi đột nhiên đưa tay ra nắm lấy một bông hoa cúc màu đỏ rực, chờ tới lúc nàng ta mở tay ra, bông hoa kia đã héo tàn trong lòng bàn tay của nàng ta, cánh hoa màu đỏ tươi giống như dòng máu đậm đặc.
“Đi nói với Tống Vân Lễ, lập tức đưa người qua cho ta, nếu không ta sẽ không để yên cho hắn ta.” Khanh Nhi đột nhiên xoay người, hét lớn với thị nữ ở phía sau, khuôn mặt dữ tợn của nàng ta trông giống như một con ma nữ lang thang đêm khuya.
Còn Tống Vĩnh Kỳ thành công mang cặp song sinh rời khỏi chỗ Khanh Nhi, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhất là lúc nghe thấy Trọng Lâu nói bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Sau này, không được tiếp xúc với nữ nhân kia, nếu không sẽ đánh đòn.” Lúc này Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng đã hiểu, trẻ con thì phải kết hợp cả khoan dung và nghiêm khắc, lúc trước mình vẫn muốn bù đắp lại cho hai đứa trẻ nên mới dung túng cho bọn chúng, lại khiến cho bọn chúng tưởng lầm bản thân có thể vô pháp vô thiên.
“Phụ hoàng, nữ nhân kia có ý xấu, chúng con chỉ muốn đi thăm dò thôi, chúng con còn nhỏ, nàng ta sẽ không phòng bị.” Một khắc trước Trọng Lâu còn ngốc ngốc trước mặt Khanh Nhi, lúc này nghiêm túc phân tích cho Tống Vĩnh Kỳ.
Kinh Mặc chỉ cười nhìn Trọng Lâu, nhìn cậu bé chững chạc dùng lời của mẫu thân thuyết phục phụ thân.
“Các con còn nhỏ, phụ hoàng sẽ bảo vệ các con thật tốt.” Tống Vĩnh Kỳ gần như không dám nghe tiếp, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy khiến cho chàng rất đau lòng, nếu không phải chàng là một phụ thân quá bất tài, con của chàng hoàn toàn không cần phải hiểu chuyện như vậy từ lúc còn nhỏ tuổi.
“Nhưng phụ hoàng, chúng con cũng muốn bảo vệ mẹ.” Sau khi Kinh Mặc và Trọng Lâu nghe Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì đều có chút cảm động, thông minh lanh lợi cùng lúc mở miệng nói ra.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn hai đứa con hiểu chuyện thì không khỏi sững sờ, nhưng cho dù hiểu chuyện hơn nữa vẫn chỉ là những đứa trẻ, chàng quyết định đi tìm Ôn Yến nói chuyện, bọn họ không thể để cho con gặp nguy hiểm nữa.
Nhưng chờ tới lúc chàng mang theo hai đứa con tới Thải Vi cung, Thải Vi cung yên tĩnh một mảnh, chỉ có Lăng Quý Thái Phi đang ngơ ngác ngồi trên ghế trong đại điện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh Ôn Ý sắp xếp cho bệnh nhân, ngay cả lúc Tống Vĩnh Kỳ đi vào, bà ta cũng không phát hiện ra.
“Nếu lo lắng thì người có thể đi vào xem.” Bởi vì cặp song sinh vừa gặp nguy hiểm, Tống Vĩnh Kỳ vẫn lo lắng chưa nguôi, nên lúc nhìn thấy Lăng Quý Thái Phi ngây ngốc, chàng có chút cảm động lây.
Lăng Quý Thái Phi ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, liên tục lắc đầu, bà ta không dám xem, bà ta sợ bản thân sẽ đau lòng, bà ta liên tục tự nói với mình, chỉ cần mình chờ ở đây, Quy Nhi sẽ khỏe mạnh đi ra.
Bên tai còn vang lên lời mà Ôn Yến nói với mình lúc trước, cô có cách giúp Quy Nhi giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Tống Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt của Lăng Quý Thái Phi thì trong lòng cũng hiểu rõ tình trạng của Quy Nhi không được tốt lắm, nhưng rõ ràng tình trạng trúng độc trước kia của cậu bé đã được cải thiện.
Chàng chậm rãi đi vào phòng, thấy Ôn Yến đang thi châm, An Nhiên đang ngồi mê mẩn đọc sách y ở chỗ cách Ôn Yến không xa, ngay cả lúc chàng đi vào cũng không phát hiện.
Ôn Yến tập trung toàn bộ tâm trí lên người Quy Nhi, ngay cả Tống Vĩnh Kỳ đi vào cũng không phát hiện ra, Tống Vĩnh Kỳ cũng không quấy rầy cô, chỉ tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống nhìn cô thi châm, nhìn cô từ từ cau mày.
Ôn Yến lấy mẫu máu của Quy Nhi xét nghiệm, chờ lúc cô hoàn hồn mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối.
“Tại sao đứa trẻ đột nhiên bị bệnh nặng như vậy, chỉ dùng dược cũng không được, hay là…” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng hỏi, mặc dù chàng không quan tâm đến chuyện trong hậu cung, nhưng chàng biết tất cả những chuyện liên quan đến Ôn Yến, đương nhiên cũng biết chất độc của Quy Nhi vẫn do Ôn Yến phụ trách.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ nhàng lắc đầu, không biết tại sao, mấy lần này nàng xét nghiệm chất độc trong máu lại không phát hiện ra sự bất thường.
Ôn Yến nhìn Quy Nhi, đáy lòng rất do dự, cô không biết mình phải làm sao mới đúng, giữ Quy Nhi ở lại, bản thân tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân bệnh hay là để cho Lăng Quý Thái Phi đi tìm Khanh Nhi, giữ lại, cô không đủ sự tư tin, đi tìm Khanh Nhi, vậy đứa trẻ kia và cha mẹ cậu bé sẽ bước vào nơi vạn kiếp bất phục.
Ngay lúc Ôn Yến đang do dự, Quy Nhi đột nhiên suy yếu mở mắt ra, nhìn vào Ôn Yến, đột nhiên phun ra từng ngụm máu.