CHƯƠNG 314: GIỐNG NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT
Cửa sổ của phòng giam có vấn đề, điểm này Vạn Lương sớm đã phát hiện ra, nàng ta luôn không có hành động, chẳng qua là bởi vì trong lòng có kế hoạch, rồi âm thầm cho Tống Vân Lễ biết, người của Phi Long Môn không phải hắn ta muốn bắt lúc nào thì bắt.
Thế nhưng nàng ta chưa động thủ thì Cửu Vương đột nhiên đến giúp một tay như thế, nàng ta chỉ có thể nhận mệnh mà rời khỏi mật thất.
Bên ngoài cửa sổ là vách đá cao vạn trượng, Vạn Lương sớm đã lường trước được, dựa vào thân thủ của mình, có thể sẽ bị thương, lần này bị Cửu Vương đột nhiên đẩy ra, nàng ta đã làm tốt chuẩn bị đi chết, dù sao có chuẩn bị khi nhảy xuống và không chuẩn bị mà còn bị đẩy xuống, lực tác dụng vào cũng sẽ biến hóa theo.
Vạn Lương không ngờ, ở trên vách đá lại có dây thừng buộc chặt vào thân cây, nhưng may bản thân tiếp tay kịp.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này là do Cửu Vương làm, hắn thật sự đến cứu nàng ta.
Nhưng khi Vạn Lương nghĩ đến Cửu Vương, đáy lòng lại có cảm giác rất kỳ dị,nếu đã có cách như thế, bản thân hắn hoàn toàn có thể chạy trốn ra ngoài.
“Thật sự là đồ ngốc, ngay cả giá trị của bản thân ở đâu cũng không biết rõ.” Vạn Lương cũng biết rõ, Cửu Vương vẫn ở lại Lang Đỉnh Phong, chắc chắn là vì bọn họ để truyền lại tin tức, chỉ là tin tức hắn nói nàng ta, đường đường là Cửu Vương mà cũng đi nghe trộm sao?
Tuy trong lòng khá buồn bực, nhưng Cửu Vương cũng đã giúp Vạn Lương rồi, chỉ là tốn mất nửa ngày thì Vạn Lương mới trèo xuống được.
Nhìn thấy sợi dây thừng bị gió thổi lắc lư, Vạn Lương lại kinh ngạc một hồi, nam nhân này quá hiểu Lang Đỉnh Phong rồi, ngay cả độ cao vách đá cũng tính chuẩn xác.
“Để nhân tài như ngài ở Lang Đỉnh Phong chính là sơ xuất lớn nhất trong cuộc đời này của ta, yên tâm, ta sẽ không để ngài ở trong đó chờ quá lâu đâu.” Vạn Lương tự lẩm bẩm , trong lòng khá chán trường, sớm biết như thế nên dẫn Cửu Vương cùng đi.
Vạn Lương đang lúc thở dài, hối hận không thôi, là Cửu Vương đẩy nàng ta từ trong mật thất ra, chứ không giống mỗi lần làm nhiệm vụ trước, đều là nàng ta tự quyết định.
Tuy thoát thân khỏi Lang Đỉnh Phong nhưng từ đáy vách núi đi ra cần một thời gian, cũng cần thời gian liên lạc với Phi Long Môn, cho nên đợi khi Vạn Lương nhìn thấy Ôn Yến thì đã là ba ngày sau đó.
Vốn dĩ Ôn Yến còn sợ không tìm được dấu vết Vạn Lương để lại, nay khi nhìn thấy Vạn Lương khiến cô sững người, rất lâu đều không có phản ứng.
“Môn chủ, ta thật sự là Vạn Lương.” Trước khi vào cung Vạn Lương đã biết chuyện bản thân bị mạo danh, bây giờ thấy Ôn Yến nhìn chằm chằm mình, trong lòng đột nhiên hơi hoảng.
“Ngươi sao thoát ra được?” Ôn Yến đương nhiên biết Vạn Lương trước mắt là thật, vẻ ngoài có thể là giả, nhưng thần thái thì không giả được. Cô chỉ là không ngờ Vạn Lương lại thoát được khỏi nơi cô tìm không ra.
“Cửu Vương giúp ta trốn thoát.” Vạn Lương thành thật trả lời.
“Cửu Vương?” Nghe thất Vạn Lương nói đến Cửu Vương, Ôn yến càng kinh ngạc, cô đột nhiên bị kinh hỷ hơi nhiều, có chút không quen.
“Hắn ở Lang Đỉnh Phong.”
“Hắn có khỏe không?”
Vốn dĩ, có hàng ngàn hàng vạn lời muốn hỏi nhưng khi nghe hắn ở Lang Đỉnh Phong, nghi vấn lớn nhất trong lòng Ôn Yến lại chỉ có câu đó.
“Cụ thể thì ta không biết nhưng ngài ấy bảo ta chuyển lời cho người, ngài ấy nói độc trên người Lãnh Ninh người đã từng nhìn thấy, còn nữa bên cạnh Hoàng thượng có nội gián.”
“Ta từng nhìn thấy?” Ôn Yến ngạc nhiên nhìn Vạn Lương, nhớ lại những độc dược mà mình biết vài lần, những cuối cùng không có bất kỳ manh mối nào.
Vạn Lương thấy biểu tình vô cảm của Ôn Yến thì hơi ngây người, không nhịn được là nhắc nhở, Ôn Yến lúc đó mới hoàn hồn lại, nói với Vạn Lương: “Bên cạnh Hoàng thương có người của Tống Vân Lễ chúng ta đều đã biết rồi, bây giờ còn đang điều tra sâu hơn.”
“Vậy thì tốt.” Khi biết bên cạnh Hoàng thượng có nội gián đã khiến Vạn Lương cả người toát mồ hôi lạnh, bây giờ thấy Ôn Yến nói đã biết, hơn nữa còn trấn định như thế thì nàng ta cũng yên tâm.
Vạn Lương thấy Ôn Yến đang sững người thì yên tĩnh đứng bên cạnh cô, đợi Ôn Yến hoàn hồn trở lại, không đợi Ôn Yến mở miệng thì nàng ta đã trịnh trọng quỳ xuống trước mặt của Ôn Yến.
“Môn chủ, Vạn Lương muốn tiến vào Lang Đỉnh Phong lần nữa.”
“Không dễ gì mới thoát ra được, ngươi còn muốn đi vào nơi đó nữa, ngươi bị điên rồi sao?” Ôn Yến có chút tức giận khi thấy Vạn Lương đưa ra lời thỉnh cầu như vậy.
Lang Đỉnh Phong là địa bản doanh của Tống Vân Lễ, đâu phải là nơi ai muốn đến thì đến, dù cô cần ngươi xâm nhập vào Lang Đỉnh Phong, cô cũng không thể tùy ý để Vạn Lương đi vào chỗ chết.
“Môn chủ, Vạn Lương muốn đi cứu Cửu Vương.”
“Vạn Lương, ngươi không cứu nổi hắn ra đâu.” Ôn Yến không muốn đả kích Vạn Lương, nhưng đây là sự thật.
Lời này của Ôn Yến, Vạn Lương cũng hiểu, từ tin tức của Cửu Vương truyền ra tin tức có thể nhìn ra, Tống Vân Lễ không tin tưởng hắn, cho nên hắn chỉ có thể biết tin tức bên lề, hắn có thể đưa Vạn Lương an toàn ra khỏi Lang Đỉnh Phong, vậy thì hắn cũng có năng lực rời đi, hắn không rời đi, có hai nguyên nhân. Một là Tống Vân Lễ không cho phép, hai là hắn ở lại Lang Đỉnh Phong có mục đích riêng.
“Thế nhưng…” Vạn Lương còn muốn nói nữa, chỉ là lời đến cửa miệng, nàng ta lại không nói ra được.
Phi Long Môn không phải người làm việc theo tình cảm, mà lời thỉnh cầu của bản thân, thật sự là làm việc theo tình cảm rồi.
Nàng ta thật sự muốn cứu Cửu Vương ra ngoài, cho dù là dự định không tốt.
“Không có gì là không thể, Khanh Nhi bắt ngươi, hạ độc ngươi là vì làn da của ngươi đẹp, nàng ta bây giờ chắc chưa tập trung đủ làn da đẹp của 15 cô gái, cho nên mấy ngày này ngươi xuất cung trước, dẫn người của Ám Thám Môn đi điều tra chuyện Khắc Châu, đợi ta cứu thoát những cô gái khác ra rồi tính tiếp.”
Ôn Yến không muốn nói nhiều với Vạn Lương, cô cũng lo lắng cho Cửu Vương, dù sao, hắn cũng từng thật tâm đối đãi với cô.
Đặc biệt là hắn đã cứu Vạn Lương, còn đưa tin cho cô.
Chỉ là cô biết rất rõ, bây giờ không phải lúc làm việc theo tình cảm, Cửu Vương, cô chắc chắn sẽ cứu, chỉ là không phải lúc này.
Vạn Lương nhận lệnh rời đi.
Sau khi Vạn Lương rời khỏi, Ôn Yến sai người mời Gia Cát Minh đến, dù không có Vạn Lương nhắc nhở, cô cũng ẩn ẩn cảm giác độc trên người Lãnh Ninh, cô dường như đã từng biết.
Ôn Yến liệt kê hết ra những độc dược mà mình biết, sau đó cùng Gia Cát Minh so sánh, cuối cùng lực chú ý hai người đặt vào Si Tâm Đan.
Năm đó Khanh Nhi đã từng dùng loại độc này khiến Tống Vĩnh Kỳ phong nàng ta thành Quý phi, lúc đó máu của cô đã giải được độc của Tống Vĩnh Kỳ.
Độc trên người Lãnh Ninh khá giống với Si Tâm Đan, nhưng cũng có chỗ khác.
“Người có thể để Thiên Sơn trích một chút máu thử xem.” Gia Cát Minh nhỏ tiếng kiến nghị.
Nếu như là Si Tâm Đan, chỉ cần có máu của người mình yêu, thế nhưng Lãnh Ninh thật sự trúng Si Tâm Đan sao? Thần trí của hắn không hề có bất kỳ điều khác thường nào nhưng chỉ cần hắn ở cùng Thiên Sơn thì độc tính của hắn lại phát tác, cái này khá tương đồng với Si Tâm Đan…
“Trước không cần thử, ngộ nhỡ…” Ôn Yến không dám mạo hiểm, dù sao tin tức là từ bên phía Tống Vân Lễ truyền đến, cô còn nhớ Tống Vân Lễ sai Lương Quang Tường đều thuốc giải đến, thuốc giải là thuốc giải, chỉ là trong thuốc giải có chứa độc.
Cô và Cửu Vương, suy cho cùng đã năm năm không gặp, dù Cửu Vương đáng tin, tin tức đó là hắn âm thầm lấy được, là Tống Vân Lễ cố ý để Cửu Vương truyền ra vẫn là…
Thuốc giải, liên quan đến hạnh phúc của Lãnh Ninh và Thiên Sơn, cũng liên quan đến tính mạng của Lãnh Ninh, cô không dám mạo hiểm.