CHƯƠNG 329: LƯƠNG PHI KHÔNG HIỀN
“Muốn bàn chuyện điều kiện với ta thì mau đưa thuốc giải đây.”
“Sư huynh, muội nói một tháng không thúc đẩy độc tố trong người nàng ta đã là giới hạn của muội rồi, nếu như huynh cố chấp muốn thuốc giải cũng không phải là không được, cùng lắm đợi sau khi nàng ta giải độc, muội lại tiếp tục xuống tay.”
Lời nói của Khanh Nhi tuy là tùy ý, nhưng Tống Vĩnh Kỳ nghe xong lại dựng đứng tóc gáy, chàng biết lòng dạ Khanh Nhi ác độc, nhưng khi nghe nàng ta nói chuyện tính mạng của Ôn Yến như một trò trẻ con, chàng vẫn rùng mình ớn lạnh.
“Sư huynh, vì quan hệ với Nam Chiếu, huynh không thể phế đi muội, đối với muội mà nói chẳng qua là sự khác nhau giữa phi tần hay là quý phi mà thôi, nhưng mà đối với Ôn Yến, đó là tính mạng của một tháng.”
“Khanh Nhi, ngươi đừng ép ta.”
“Sư huynh, huynh nên hiểu rõ, là huynh đang ép muội, huynh rõ ràng biết rằng muội thích huynh nhường nào, nhưng bây giờ huynh đang ép muội tha cho người phụ nữ mà huynh thích, huynh mới là tàn nhẫn đó, không phải sao?”
Vẻ bình tĩnh còn được duy trì lúc nãy của Khanh Nhi lập tức biến mất, nàng ta đã trở thành người phụ nữ bị tình yêu dày vò mà giống như kẻ điên, nàng ta tưởng rằng bản thân có thể bình thản ra điều kiện với sư huynh, nhưng rất rõ ràng, bản thân không làm được.
“Điều kiện và yêu cầu muội đều đã nói, nếu như huynh có thể làm được, vậy chúng ta làm, nếu như không được, vậy thì thôi.” Cuối cùng Khanh Nhi vẫn dần bình tĩnh lại trong sự cuồng loạn, chỉ là nàng ta một lần nữa mở lời nói ra không phải là thỏa hiệp.
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Khanh Nhi sẽ kiên trì, tiểu sư muội dịu dàng trước kia đó, với yêu cầu của nàng, chàng trước nay đều vui vẻ nhận lời.
Nhưng nàng ta nói cũng đúng, người nàng ta thích là mình, Ôn Yến là tình địch , nàng ta đương nhiên sẽ không nhân từ với Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ im lặng rất lâu, chàng vẫn luôn cúi đầu, Khanh Nhi cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ánh trăng rọi qua cửa sổ, rơi lên gương mặt Khanh Nhi, khiến gương mặt vốn dĩ loang lổ của nàng ta thêm vài phần ma quái thê lương.
“Trẫm sẽ không động đến ngươi, nhưng ngươi phải nhớ lời hứa của mình, một tháng không được thúc đẩy độc tố của ngươi.” Trước khi Tống Vĩnh Kỳ rời đi còn nhắc lại một lần nữa điều kiện và yêu cầu của Khanh Nhi, chàng phải bảo vệ được Ôn Yến, tuy rằng bây giờ chàng chỉ có thể bảo vệ được cô một tháng.
“Nếu như vị trí NhưQuý phi của muội không đổi, vậy mười lăm cô gái chắc chính là người thử thuốc mà muội mua đúng không?”
“Ngươi đừng được nước lấn tới, đó không phải người thử thuốc của người.”
“Nhưng họ được muội bón thuốc hơn bốn mươi ngày rồi, đã trở thành dược nhân của muội từ lâu, có vài người tuy rằng muội không mua họ, nhưng cũng là người khác chủ động tặng đến, cho nên huynh không cứu nổi họ đâu, vẫn là nên đưa họ về đây đi, biết đâu tâm trạng của muội tốt, còn có thể để lại cho họ một mạng.”
“Việc này không do ta quản, người bây giờ đang ở chỗ Ôn Yến, nếu như ngươi có thể đến được thì đến, nhưng nhớ kỹ ngươi đã đồng ý với ta, không dùng độc với Ôn Yến, một tháng này không được phép kích phát độc tố trong người nàng ấy.”
“Sư huynh, huynh nói xem người phụ nữ Ôn Yến này có gì tốt đẹp, huynh đường đường là đế vương, có những việc còn phải nghe ý kiến của ả ta, nhìn huynh bị ả ta bắt nạt như vậy, sư muội thật sự rất đau lòng.”
Khanh Nhi nói xong còn không kìm được mà thở dài một tiếng, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ lại chỉ cười với nàng ta, trước khi đi, còn không quên nói với nàng ta một câu: “Người không phải cá, làm sao biết được niềm vui của cá.”
Tống Vĩnh Kỳ đi rồi, Khanh Nhi được như tâm nguyện, nàng ta vẫn cứ là Hoàng quý phi người ngoài nhìn thấy phong quanh tột bậc, nhưng nghĩ đến nét cười và sự dịu dàng ở khóe miệng Tống Vĩnh Kỳ trước lúc rời đi, sinh động như ánh dương, chiếu rọi vào trái tim nàng ta, cũng khiến nàng ta tim đau như xé, bởi vì nụ cười như vậy không phải dành cho mình.
Nếu như ý hận có thể giết người, lúc này ý hận trong trái tim Khanh Nhi đủ để lăng trì Ôn Yến, nàng ta hận chết người phụ nữ đã cướp đi trái tim của sư huynh, hơn nữa là nàng ta không cảm thấy người phụ nữ đó mạnh hơn mình, ả dựa vào đâu mà chiếm ngự trái tim sư huynh.
Nhất là bây giờ, nàng ta cần một gương mặt hoàn hảo, còn bây giờ nana ta chỉ có thể đi tìm Ôn Yến, cho dù nàng ta thống hận phải thể hiện vẻ yếu đuối trước mặt Ôn Yến.
Chính vào lúc Khanh Nhi nghĩ xem lấy mười lăm người về, Ôn Yến đã nhận được truyền thư của Tống Vĩnh Kỳ, nói trong mười lăm dược nhân có người là do người khác tặng cho Khanh Nhi, bảo nàng phải điều tra cẩn thận.
Mười mấy cô gái này đều bị Khanh Nhi bón thuốc, mục đích chính là khiến họ loại bỏ độc tố trên làn da, cho nên họ thần trí hỗn loạn, nhìn thấy độc sẽ không kìm được mà muốn ăn, nhưng là vì Khanh Nhi dùng lượng độc quá lớn khiến họ nảy sinh phản ứng kích ứng.
Ôn Yến và Gia Cát Minh bàn bạc rất lâu mới quyết đâu là cách giúp họ giải độc, vì để vùng da mặt thể hiện ra trạng thái tốt nhất, Khanh Nhi dùng rất nhiều thứ đồ bổ, cho nên tuy rằng độc tố làm tổn thương thân thể, nhưng cũng không phải đều là xấu.
“Tố chất cơ thể của những cô gái này tốt thì trong đêm nay chắc là có thể tỉnh lại được, tố chất cơ thể kém hơn thì có thể là phải đến ngày mai, còn cả hai người kia vô cùng nghiêm trọng, có thể sẽ mãi mãi không tỉnh lại được nữa.” Gia Cát Minh nhẹ giọng nhắc nhở Ôn Yến.
Từ khi cứu họ về, tất cả mọi tâm tư của Ôn Yến đều dành cho họ, mục đích của Ôn Yến rất rõ ràng, cứu người, chỉ là có nhiều khi đã tận lực chưa chắc có được kết quả như mong muốn, chàng nhắc nhở, chẳng qua cũng là để Ôn Yến chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Ôn Yến cảm kích gật đầu, sao cô lại có thể không hiểu tâm tư của Gia Cát Minh, nhưng là một bác sĩ, tâm ban đầu của họ vẫn không thay đổi.
Ôn Yến không thể ngờ, Tiểu Thiến của cung Lương Phi lại là người tỉnh lại đầu tiên, nàng ta miệng lưỡi khô khốc, hét nhẹ muốn nước, không ngờ nước thật sự chảy vào miệng mình.
Đây là cảm giác bao lâu rồi nàng ta chưa từng có, trước kia nàng ta đói, mở miệng muốn ăn, ăn đồ ăn cũng không thấy vị, khát rồi muốn uống nước, uống cũng toàn là thuốc, chìm trong hôn mê, nàng ta tưởng rằng bản thân không còn cơ hội ăn ngũ cốc tạp lương, uống nước suối ngọt lành nữa, không ngờ, vẫn còn có thể thưởng thức được vị ngọt lành của nước.
Nàng ta thỏa mãn liếm môi, sau đó cố gắng mở mắt, nhìn thấy một gương mặt như đã từng quen biết.
“Tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại là được rồi.” Vạn Thuần thấy Tiểu Thiến mở mắt, vui mừng nói lời này, nghe thấy tiếng nói, Ôn Yến vội vàng qua bắt mạch cho Tiểu Thiến.
Lúc Tiểu Thiến nhìn thấy Ôn Yến mới nhớ ra người dường như đã từng quen biết là nô tì của môn chủ Ôn Yến, còn bây giờ Ôn Yến lại đang cho mình…
“Tạ ơn cứu mạng của môn chủ, nô tì mệnh hèn, người không cần dùng những thứ cao quý để chữa trị cho nô tì đâu, nô tì đã không chết được rồi, không đáng để người chữa trị cho nô tì đâu.” Lúc nói, Tiểu Thiến rưng rưng nước mắt, nàng ta không ngờ bản thân còn có thể sống sót, càng không ngờ người cứu mình lại là Ôn Yến. Nói xong Tiểu Thiến vùng vẫy đứng dậy, muốn hành lễ với Ôn Yến.
“Đợi ngươi khỏi hẳn rồi hẵng hành lễ đi, bây giờ nghỉ ngơi cho tốt trước, có thể tỉnh lại là tốt rồi, đợi ngươi khỏi rồi ta sẽ đưa người quay về chỗ của chủ tử.” Ôn Yến thấy dáng vẻ cảm tạ ân đức của Tiểu Thiến, lên tiếng an ủi.
“Xin môn chủ cứu mạng, nô tì không thể trở chỗ của Lương phi được, đi về đó chỉ có con đường chết thôi, cầu xin người hãy thu nhận nô tì.” Tiểu Thiến nghe thấy Ôn Yến nhắc đến chủ tử của nàng ta, nàng ta sợ nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Ôn Yến sẽ không kìm được mà rơi lệ.
“Là Lương phi tặng ngươi cho Khanh Nhi?” Nhìn thấy Tiểu Thiến mâu thuẫn với Lương phi như vậy, nghĩ đến lời của Tống Vĩnh Kỳ cho người truyền đến, Ôn Yến thử dò hỏi.
Tiểu Thiến không trả lời, chỉ rơi lệ gật đầu, nàng biết lần này thoát khỏi cửa chết đều nhờ có Ôn Yến, nhưng nàng có thể thật sự sống tiếp được không, còn phải xem Lương phi, nếu như Lương phi lại tặng nàng cho Quý phi, vậy bản thân chỉ còn một con đường chết thôi.
Nàng ta đang dùng nước mắt để liều một con đường sống cho bản thân, còn trái tim Ôn Yến lại lần nữa nhắc nhở, cô không biết là lý do gì khiến Lương phi ngoan ngoãn nhường cung nữ thân cận bên cạnh cho người khác, lẽ nào thế lực trong nội cung đã liên kết lại?
Chỉ mới nghĩ thôi mà Ôn Yến đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, rất nhiều việc, cô coi nhẹ rồi.