TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 367

CHƯƠNG 367: KHÔNG THẤY CỬA ĐỘNG NỮA
“Để những người bị thương ở lại đây thu dọn, đăng ký danh sách, sau đó rời khỏi, còn ta và ngươi đi sang khu mỏ bên kia.” Ôn Yến làm như không nghe thấy lời Vạn An nói, phân phó sắp xếp xong, đứng dậy dẫn đầu. Vạn An tuy có hơi do dự nhưng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo Ôn Yến.
Làm một thuộc hạ trung thành, Vạn An hiểu rất rõ rằng đây là sự chọn lựa của môn chủ, hắn phải tôn trọng, nhưng hắn vẫn sẽ bảo vệ tốt môn chủ.
Nơi chế tạo binh khí nằm trong lòng núi Phi Long, mỏ quặng thì ở thân núi, nếu không nhìn thấy miếng sắt rơi vãi thì Ôn Yến cũng không ngờ ngọn núi vô danh mà mình và Vạn Lương đặt chân lên hôm trước lại cất giấu một trữ lượng sắt khổng lồ như vậy, không những thế ngọn núi này còn có cái tên giống với Phi Long Môn của bọn họ.
Ôn Yến và Vạn An chưa kịp tiến vào hầm mỏ thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong, Ôn Yến và Vạn An liếc nhau rồi vọt vào trong sơn động, cảnh tượng chiến đấu bên trong nếu so với khu trung tâm thì còn kịch liệt hơn rất nhiều, tuy cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng máu đã chảy thành sông.
Có điều thắng bại của trận chiến dường như cũng được thấy rõ rồi, tử thương nặng nhất vẫn là phe của Tống Vân Lễ, bọn họ dường như đang bị đám thợ mỏ quần đấu.
“Môn chủ, xem ra chúng ta không cần tham chiến.” Vạn An cuối cùng cũng yên lòng khi thấy cảnh tượng trước mắt, hắn còn đánh giá thấp đám người bị giam cầm ở đây, nhưng sự phẫn nộ của họ cũng đủ để khiến cho những kẻ thường ngày nắm giữ mạng sống của họ sống không bằng chết.
Trước đây không phải là họ không phẫn hận, chẳng qua họ không nhìn thấy hy vọng nên phải ẩn nhẫn, nhưng người của Phi Long Môn đến đã thắp lên trong họ một tia hy vọng.
“Vậy trước tiên không cần phải nhúng tay vào chỗ này nữa, sắp xếp người chuẩn bị đường lui cho bọn họ trước, càng nhanh càng tốt.” Ôn Yến phân phó Vạn An, cô hầu như không biết khi nào thì mối nguy mà cô đã dự đoán từ trước sẽ đến nên cô phải tranh thủ thời gian với tử thần, đưa đám người kia ra ngoài an toàn, bởi vì người nhà của bọn họ vẫn đang ngóng trông họ về nhà, cô không thể để họ xảy ra bất kỳ bất trắc gì.
“Vâng, thuộc hạ đã nhắc bọn họ là sắp đến lúc rồi.” Cảnh tượng trước mặt khiến tâm trạng Vạn An tốt hơn hẳn. Cảnh tượng đơn phương dồn đối thủ vào chỗ chết này đúng là quá đã.
“Tìm một thuộc hạ đáng tin đưa những người này rời đi, còn chúng ta ở lại.”
“Môn chủ, người nên đưa bọn rời đi thì hơn, ở đây đã có thuộc hạ rồi.” Hiểu được ý của Ôn Yến nên Vạn An khuyên.
“Ta không yên tâm.” Ôn Yến nhẹ giọng giải thích nhưng Vạn An hiểu rất rõ Ôn Yến không an tâm bản thân mà là núi Phi Long.
“Thế nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, phục tùng mệnh lệnh.”
Vạn An đành phải nghe lời, sắp xếp người đưa những người mang ơn bọn họ rời khỏi chỗ này.
Tất cả những người đó đều vội vàng cảm ơn người của Phi Long Môn nhưng lần này Ôn Yến đã né tránh vì cô không thích cảnh tượng đó.
Những chuyện cô làm chẳng qua là chuyện mà môn chủ Phi Long Môn cần phải làm, sự cảm kích vô bờ bến như vậy chẳng khác nào mỉa mai, châm biếm sự sơ suất và tắc trách của cô suốt mấy năm nay.
Đưa hết thợ mỏ ra ngoài rồi, Ôn Yến định thăm dò tình hình cụ thể trong sơn động thì nghe đươc tiếng kêu hốt hoảng của Thiên Sơn.
“Môn chủ, không xong rồi, chúng ta không ra được nữa.”
Ôn Yến nghe thấy giọng nói cất lên từ phía cửa sơn động, quay lại thì thấy Thiên Sơn đang chạy loạng choạng về phía mình, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
Cho tới bây giờ Ôn Yến chưa từng nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng đến vậy của Thiên Sơn, ánh mắt nhìn Ôn Yến như thể Ôn Yến là cọng rơm cứu mạng của nàng ấy vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nơi chúng ta vào chẳng phải có người canh giữ sao? Lẽ nào đã có người động tay chân?” Tuy ngoài miệng thì hỏi vậy nhưng trong lòng Ôn Yến đã sớm phủ định đáp án này.
“Môn chủ, lối vào không thấy nữa rồi, lúc trước người của chúng ta vẫn canh chỗ đó nhưng cửa động nhỏ mà chúng ta tiến vào không thấy nữa.” Thiên Sơn giải thích vô cùng nghiêm túc, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, nàng chưa từng thấy chuyện quỷ dị như vậy.
“Có phải các người muốn hại chết chúng ta không? Chặn lối ra rồi chúng ta chỉ có thể chết tại đây, nếu không tại các người thì cửa động vẫn còn đó.” Một thanh nhiên trẻ tuổi, khỏe mạnh thấy Thiên Sơn hoảng loạn chạy vào đã đi theo, khi nghe Thiên Sơn nói xong, gã không nhịn được cao giọng chỉ trích.
“Môn chủ, bọn họ đều không biết, thuộc hạ phát hiện dị thường nên bảo bọn họ ở lại đó nghỉ ngơi, rồi chạy qua đây, vội quá nên không để ý có người theo đuôi.” Thiên Sơn nôn nóng giải thích với Ôn Yến, nàng rất hiểu những người bị vây khốn ở chỗ này muốn rời đi cỡ nào nên làm sao dám nói cửa động đã biến mất được.
Ôn Yến không để ý đến lời chỉ trích của người kia, chỉ nhìn Thiên Sơn rồi đứng dậy đi cùng Thiên Sơn về phía lúc trước còn là cửa động.
Còn người vừa nãy đi theo Thiên Sơn đến cũng không chậm trễ, hầm hầm tức giận đi theo bọn họ.
Khi Ôn Yến đi tới cửa động thì đám người được phân công canh giữ cửa động lúc trước liền quỳ xuống, vội vàng nói: “Thuộc hạ thất trách.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cửa động lại đột nhiên biến mất? Lúc trước các ngươi có phát hiện ra chuyện khác thường nào ở chỗ này không?” Ôn Yến bình tĩnh hỏi vì cô hiểu đây không phải là trách nhiệm của bọn họ.
“Môn chủ, sau khi mọi người rời khỏi đây, chúng thuộc hạ vẫn luôn canh giữ chỗ này, không có gì dị thường, nhưng khi thấy cô nương Thiên Sơn thì cũng là lúc nghe thấy sau lưng có tiếng động.”
“Nghe giống như tiếng cửa đóng lại vậy, nhưng chúng thuộc hạ không ngờ cửa động này lại có thể đóng lại được.”
Ôn Yến nhìn bọn họ rồi cẩn thận quan sát cửa động mà bọn họ vừa tiến vào, giờ nơi đó chỉ là một khối núi đá cực lớn đóng kín mít, không một kẽ hở.
Nếu như không phải bọn họ vừa từ cửa động này đi vào thì họ thực sự nghi ngờ liệu những gì họ thấy có phải là thật hay không.
“Lũ lừa đảo các người, các người đến đây để hãm hại chúng tôi phải không? Các người đừng nói với chúng tôi rằng đây là lối ra nhé, tưởng chúng tôi bị giam giữ ở đây lâu nên thành ngốc luôn rồi à?” Trước đó bọn họ còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Ôn Yến và đám người trong môn phái thì làm sao mà bọn họ không hiểu tình hình cho được?
Niềm vui to lớn đan xen với nỗi tuyệt vọng cùng cực biến thành ngọn lửa phẫn nộ, hừng hực như có thể thiêu cháy Ôn Yến bất cứ lúc nào.
“Thôi, không ra được thì không ra được chứ biết sao giờ, lúc trước có đường ra nhưng chúng ta lại không đi, đây là số mệnh rồi.” Ông lão từng nói chuyện với Ôn Yến thấy sắc mặt Ôn Yến nặng nề khẽ thở dài, nói như thể đã chấp nhận buông xuôi tất cả.
“Số mệnh gì chứ, nếu như bọn họ không đến, chí ít chúng ta cũng còn có ăn, còn sống được, nhưng bọn họ tới, chúng ta giết hết đám người đó, giờ ai cho chúng ta ăn nữa đây, bây giờ chúng ta sắp chết đến nơi đều là do bọn họ hại.” Gã thanh niên vừa đuổi theo Thiên Sơn kích động đến mức ánh mắt nhìn đám người Ôn Yến ngập tràn tức giận, nếu như không phải vì cố kỵ người của Phi Long Môn đang bảo vệ cho Ôn Yến thì gã thật sự có suy nghĩ muốn giết chết bọn người Ôn Yến rồi.
“Các người còn có lương tâm không vậy, chúng tôi vì muốn cứu các người nên mới đến đây, vì các người mà bị rơi vào tình cảnh vây khốn mà các người còn tỏ thái độ sao…” Đối mặt với người ngang ngược, vô lý trước mặt, Thiên Sơn giận vô cùng.
Thế nhưng Thiên Sơn còn chưa nói hết câu thì Ôn Yến đã giữ tay nàng ấy lại. Ôn Yến lắc đầu ra hiệu ý bảo Thiên Sơn đừng nói gì nữa, vì cô hiểu rất rõ, với tình huống hiện tại thì phẫn nộ chính là cảm xúc vô dụng nhất. 

| Tải iWin