CHƯƠNG 562: CHUYỆN NỮ NHI TÌNH TRƯỜNG
“Đáng chết, lại làm để cho kẻ tai họa chạy mất.” Thiên Sơn thở dài.
Trước đây lúc treo cổ bậc cha chú của Tống Vân Lễ hắn ta chạy trốn, sau đó hắn ta xuất hiện mê hoặc tiên đế, chia rẽ tình cảm hai cha con, Hoàng Thượng và môn chủ trải qua nhiều khó khăn, cung biến năm năm trước hắn ta chạy, trong năm năm này gây ra vô số phiền phức cho Hoàng Thượng, ngay cả hoàn cảnh khó khăn hiện tại của môn chủ cũng do hắn ta một tay gây nên, lần này lại để chạy trốn, ai biết về sau hắn ta còn có thể làm ra chuyện gì khiến cho người người oán trách.
“Lãnh Ninh, ngươi còn về làm gì, nhanh đuổi theo, ta cũng đi.” Thiên Sơn vừa trách Lãnh Ninh, vừa vội chạy đi.
Vạn Lương mới từ trong hôn mê tỉnh thân thể rất yếu, cường chống ngồi dậy xuống giường.
“Nàng còn yếu lắm, nghỉ ngơi đi.” Lúc trước Cửu vương gia còn nghĩ phải đối mặt Vạn Lương như thế nào, chỉ là thấy nàng bối rối, vô số lời nói trong lòng đều biến thành câu này.
“Không giết chết Tống Vân Lễ nhiệm vụ của ta thất bại rồi.” Vạn Lương trừng mắt nhìn Cửu vương gia một cái, giãy dụa đứng dậy.
Nhưng thân thể Vạn Lương rất yếu, hai chân vừa mới chạm đất, cả người liền lảo đảo lên giường.
“Sớm biết như vậy nên sau khi bắt được Tống Vân Lễ mới tự sát, thật sự là. . . . . .” Mặt Vạn Lương buồn bực lầm bầm lẩm bẩm, không ngờ tất cả lời của nàng Cửu vương gia đều nghe hết.
“Vì cái gì tự sát? Ta đối với nàng không tốt, hay là. . . . . . ?” Cửu vương gia nói nhỏ, hắn ta đã có suy đoán của mình, hỏi một câu, chỉ là vì xác định đáp án của mình đúng hay không thôi.
“Liên quan gì ngài, ta chỉ là không muốn liên lụy môn chủ, tự Tống Vân Lễ nói phải dùng máu của môn chủ cứu mạng ta, sao ta biết chỉ cần một chút như vậy là đủ rồi.” Vạn Lương hơi chán nản nói, sau khi giải độc nàng mới biết, không nghĩ tới lựa chọn giữa mạng môn chủ và mình, hai người chọn một căn bản là không tồn tại…
Nghĩ lại chính nàng cũng thấy việc mình tự sát, thật sự là ngu xuẩn, không chỉ thời cơ chọn không đúng, động cơ hỗn loạn, ngay cả phương thức lựa chọn đều… , nếu chính mình không rạch cổ tay bây giờ ít nhất còn có sức đuổi theo Tống Vân Lễ.
Cửu vương gia nhìn vẻ mặt hối ý của Vạn Lương, nhịn không được cười lên tiếng.
“Ta đều suýt chết, ngài còn cười.” Vạn Lương giận hờn trừng mắt nhìn Cửu vương gia một cái, nhỏ tiếng nói.
Nhìn dáng vẻ hoạt bát của Vạn Lương, Cửu vương gia cười càng tươi hơn, giống như tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện ở chân trời, mang theo vui sướng tự đáy lòng.
“Cửu vương gia, ngài giúp ta đi tìm Tống Vân Lễ, tìm được Tống Vân Lễ ta liền tha thứ cho ngài” Tuy Vạn Lương không theo kịch bản, nhưng rõ ràng chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là truy đuổi Tống Vân Lễ, bắt không được Tống Vân Lễ, thì niềm vui thắng lợi tiêu diệt Lang Phong Nha cũng giảm đi một nửa.
“Tống Vân Lễ ta chắc chắn phải truy đuổi, bằng không hậu hoạn vô cùng, chỉ là ta nghĩ, ta làm chuyện gì để người người oán trách, cần nàng tha thứ?”
Lúc cửu vương nói còn cười, thấy hắn cười, hùng hồn vốn có của Vạn Lương cũng yếu đi không ít.
“Nếu không phải sợ ngài khó xử, sao ta phải chết chứ, chết cũng cần dũng khí vậy, là ngài cho ta dũng khí, nếu không ta mới không chọn chết đâu.” Tay Vạn Lương cầm tay Cửu vương gia, lời nói cũng trở nên hợp tình hợp lí.
Thật ra Cửu vương gia đã rõ từ lâu, nàng biết mình trúng độc, nếu giải độc sẽ hại Ôn Yến, nàng lựa chọn chết một là vì Ôn Yến là môn chủ mình tôn kính, một nguyên nhân trọng yếu khác chính là nàng không muốn hắn ta khó xử.
Nàng biết rõ tình cảm hắn ta dành cho Ôn Yến, cũng hiểu hắn ta thích nàng, cho nên nàng mới tự quyết định, lúc không phù hợp nhất lựa chọn tự sát.
Nàng chọn lúc ấy bởi vì nàng rất rõ người của Tống Vĩnh Kỳ đánh vào núi Phi Long, chính mình bắt buộc nội ứng ngoại hợp, không có thời gian trở về xem nàng.
Nghĩ ngợi, Cửu vương gia liền cầm tay Vạn Lương, bực bội nói một câu: “Về sau lại làm chuyện ngu xuẩn, ta mới không cứu nàng.”
Vạn Lương không nói gì, nàng thừa nhận, lần này bản thân dại dột, mắc mưu Tống Vân Lễ.
“Đều là Tống Vân Lễ, hắn ta làm ta hiểu sai, hắn ta đáng chết, nhưng ta như vậy không có cách nào đi tìm hắn ta, ngài đi đi, không phải ngài hiểu hắn ta nhất sao.” Vạn Lương muốn Cửu vương gia ở lại bên mình, đặc biệt là đã trải qua một hồi sống chết, nàng hiểu hiện tại nên quý trọng người ở bên cạnh mình.
“Ừ, giúp nàng báo thù, có cái gì bồi thường không, không phải nàng luôn nói ta không có lợi thì không đến sớm sao?” Cửu vương gia thấy Vạn Lương bối rối, tâm trạng cực kỳ tốt, hắn ta nằm lên giường ôm lấy Vạn Lương dịu dàng hỏi.
“Người ngài còn không có bắt được đâu, sao đã muốn thù lao? Ta cũng không phải môn chủ giàu sụ của chúng ta, Vạn Lương ta chỉ có vầy, ngài muốn không.” Vạn Lương thản nhiên nói.
“Yên tâm, người của ta đã đi tìm lâu rồi, chỉ cần nod còn ở núi Lang Phong Đỉnh này, chúng ta nhất định có thể tìm được, cho nên nàng mau dưỡng lại cơ thể, chờ ta lấy thù lao.” Cửu vương gia ôm Vạn Lương, ghé vào lỗ tai nàng nhẹ giọng nói chuyện.
“Ta đều nói, ta chỉ có như vậy, không thể cho ngài thù lao gì.” Vạn Lương nhẹ giọng nói.
“Chỉ cần nàng là đủ, ta chỉ muốn nàng, về sau nàng là của ta, không được làm chuyện điên rồ, không được, biết không?” Cửu vương gia nhẹ giọng nói, trong giọng nói đều là cưng chiều, không ai biết đến lúc này, trái tim sợ hãi hắn ta mới bình tĩnh lại.
Nghe lời nói lo lắng của Cửu vương gia, trái tim Vạn Lương giống như ngâm trong nước ấm, xuôi dòng, cả người và tâm trạng đều giống như trong mơ…
Mấy năm nay nàng quen chiến đấu anh dũng, quen đánh giết, nàng vẫn nghĩ trái tim mình đã kiên cường sắt đá, nhưng bị Cửu vương gia ôm vào trong lòng, nàng mới ý thức được, thì ra, hắn ta đã sưởi ấm tim nàng…
“Nhiều năm trước Phi Long môn ở trong bão tuyết cứu ta đang đói hôn mê một mạng, hôm nay môn chủ lại cứu ta một mạng, mạng của ta đều là của Phi Long môn, cho nên ta…” Tuy đã mềm lòng, nhưng Vạn Lương vẫn không dám phản bội thân phận cùng sứ mệnh của mình.
Hiện tại thân phận của nàng ta giống như đã trở thành ràng buộc giữa họ.
“Nàng thiếu Phi Long môn và Ôn Yến hai mạng, nàng chỉ có một cái, nếu ta lựa chọn gia nhập Phi Long môn, vậy nàng sẽ không nợ Phi Long môn phải không?” Cửu vương nhẹ giọng hỏi.
“Ngài rõ ràng là Vương gia, gia nhập Phi Long môn, như thế nào…” Vạn Lương không tin vào tai mình, nàng quay đầu nhìn Cửu vương gia, tất cả trong mắt hắn đều là chân thành.
“Cái gì rõ ràng là Vương gia, hơn năm năm về trước, Cửu vương gia chính là phản tặc. Cho nên phải dựa vào Phi Long môn che chở, nếu không ta mới là. . . . . .” Lời nói nói của Cửu vương gia vô cùng thành khẩn…
“Yên tâm, về sau ngài chính là nam nhân của Vạn Lương, mặc kệ là ở Phi Long môn hay là ở Đại Lương, không ai dám nói ngài là loạn thần tặc tử, ai dám nói ta xử lý người đó.” Cửu vương gia nói chính mình nói đáng thương vô cùng thành công khơi dậy ý muốn bảo hộ của Vạn Lương, nàng nghiêng người ôm lấy Cửu vương gia, kiên định nói.
“Ân, vậy về sau liền dựa vào phu nhân.” Cửu vương gia tùy ý Vạn Lương ôm lấy, ôn nhu nói, hắn ta tựa đầu vào vai Vạn Lương, không ai nhìn thấy kiên định trong mắt hắn ta.
“Nếu muốn gia nhập Phi Long môn của ta, phải bắt được Tống Vân Lễ, xem như là công lao đầu tiên.” Vạn Lương thực thích bầu không khí bây giờ, nàng hận không thể cột Cửu vương gia lên người mình, nhưng nàng cũng hiểu, bây giờ là thời kì đặc biệt, không chấp nhận chuyện tình cảm nam nữ.