CHƯƠNG 573: PHÂN HÓA TRẬN DOANH CỦA PHÍA ĐỐI ĐỊCH
Nụ cười trên mặt Tống Vĩnh Kỳ càng lúc càng rõ. Y nhìn lão thần này, khẽ nói một câu: “Nếu Trần đại nhân quả thật trung quân như vậy, hơn năm năm trước đáng lẽ nên lấy cái chết khuyên can, để phụ hoàng không nên có ý định nhúng chàm con dâu của mình. Trước khi Thái hoàng Thái hậu chết đã tứ hôn cho chúng ta, cũng truyền Phi Long Môn cho Ôn Yến.”
Năm năm trước, khi mình vừa đăng cơ, rất nhiều người phản đối mình phong Ôn Yến làm hoàng hậu, y đã từng nói qua chuyện này.
Nhưng không ai quan tâm, chỉ có y là nhớ rất kỹ. Hơn năm năm trước, Ôn Yến đã là thê tử của mình, cũng bắt đầu từ khi đó, y lại nhận định Ôn Yến là Hoàng hậu duy nhất của mình.
“Hoàng thượng nói không bằng chứng. Ngài nói Thái hoàng Thái hậu tứ hôn, lão thần cũng có thể nói Thái hoàng Thái hậu không tứ hôn.”
“Vậy còn Phi Long Môn?” Tống Vĩnh Kỳ khẽ hỏi.
“Thái hoàng Thái hậu để Ôn Yến kế thừa Phi Long Môn, có khả năng rất lớn là để bảo vệ Tiên đế.” Tuy lão thần này biết rõ Thái hoàng Thái hậu để Ôn Yến bảo vệ Tống Vĩnh Kỳ, nhưng nếu thừa nhận, đó chính là Tiên đế cưỡng đoạt con dâu. Mà lý do của mình như vậy, dường như vẫn còn nghe được.
“Trẫm tốt xấu gì còn có mấy người làm chứng. Nhưng Trần đại nhân mới nói không có bằng chứng. Phụ hoàng không có đức, suýt nữa đẩy dân chúng, giang sơn này vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Trần đại nhân ngược lại tâm tâm niệm niệm bảo vệ danh tiếng của phụ hoàng…” Trong giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ đã kém theo chút giễu cợt.
Cho dù đã cách năm năm, y vẫn hận chết người phụ hoàng đã cho mình tính mạng, lại hại mình không có cách nào ở cùng với người yêu.
“Chỉ tin những kẻ nịnh bợ gian tà, gây xích mích cho đám con trai tranh đấu với nhau, ép cưới con dâu, không để ý tới khó khăn của dân chúng. Nếu không phải Trần đại nhân nhắc nhở, trẫm cũng quên chuyện phải để cho người trong thiên hạ biết bộ mặt nham hiểm, đáng sợ này của phụ hoàng ta. Mấy ngày nữa, Trấn Quốc Vương gia sẽ chiến thắng trở về kinh. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ cùng chiêu cáo thiên hạ, để cho ai nấy đều biết tới sự “sáng suốt” của phụ hoàng ta.”
Tống Vĩnh Kỳ nói không nhanh không chậm, lại làm cho vẻ mặt Trần đại nhân liên tục thay đổi. Ông ta không ngờ được hôm nay mình bảo vệ Tiên đế, tự nhiên lại biến thành tình trạng như vậy.
Trước khi hoàng thượng qua đời vẫn bị Tống Vân Lễ mê hoặc, nhiều nhất chỉ nghĩ tới chuyện sống bất tử, kiêng kỵ nhất chính là hai đứa con trai ưu tú.
Lúc đó, ông ta biết rất nhiều chuyện mà hoàng thượng đã làm, chỉ là…
Ông ta phản đối phong Ôn Yến làm hoàng hậu, chỉ là không muốn để cho danh tiếng của Tiên đế dính chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nhưng bây giờ, nếu Tống Vĩnh Kỳ thật sự để sự che giấu…
“Hoàng thượng tuyệt đối không thể làm vậy được. Con không thể nói phụ thân. Ngài làm như vậy, tất nhiên cũng sẽ bị lên án với tội danh bất trung bất hiếu. Ngài làm như vậy là muốn đẩy Tiên đế sáng suốt tới chỗ nào?” Trần đại nhân vội vàng kêu lên, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.
Tuy ông ta không có quyền lực áp đảo triều đình bằng đám người Lương Khuê, Trương Tiên Huy, nhưng Tiên đế có ơn tri ngộ đối với mình, đây cũng là nguyên nhân ngày hôm nay ông ta ra sức bảo vệ, nhưng không ngờ sự bảo vệ của mình lại sẽ làm hại cho thanh danh của Tiên đế bị hủy hết, nếu vậy, ông ta…
“Hoàng thượng tuyệt đối không thể được, Tiên đế…”
“Hoàng thượng, vì hiếu đạo của ngài và Trấn Quốc Vương gia, ngài không thể hành sự lỗ mãng…”
“…”
Trong giây lát, những tiếng khuyên can liên tiếp vang lên. Ngay cả trên mặt Tiêu Tướng và Trương Tư Không đều lộ vẻ không tán đồng.
“Trần đại nhân, Ôn Yến là người phụ nữ trẫm yêu. Thái hoàng Thái hậu đã sớm tứ hôn cho chúng ta. Là Tiên đế không nhân từ cướp về cưới. Giữa bọn họ cũng không có quan hệ phu thê thật sự. Ta phong Ôn Yến làm hoàng hậu chỉ là tuân theo di chỉ của Thái hoàng Thái hậu, ngài còn có ý kiến gì không?”
“Hoàng thượng, thiên hạ nhiều phụ nữ tới mức nào, vì sao cứ nhất quyết phải là Ôn Yến chứ? Bất kể Tiên đế đi sai bước nhầm thế nào, ngài là một người con, sao có thể xen vào? Bất kể bọn họ có quan hệ phu thê thật sự hay không, ngài đều không thể lại lấy Ôn Yến nữa. Ngày hôm nay lão thần khuyên can, tất cả đều là vì thể diện của Thiên gia, không có quan hệ gì với Tiên đế. Hoàng thượng muốn thì trách lão thần không biết thức thời. Nhưng lão thần bằng lòng dùng một bầu nhiệt huyết của mình, để làm cho hoàng thượng hiểu rõ, không thể phong Ôn Yến làm hoàng hậu.” Trần đại nhân cao giọng nói xong, lại lao về phía cây cột bên cạnh.
Tống Vĩnh Kỳ ngược lại không ngờ được Trần đại nhân sẽ làm vậy, tuy rằng chấn động, nhưng lại không ngăn cản.
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ được Trần đại nhân tự nhiên lại chết rồi.
Ông ta thật ra cũng là một người thông minh, biết ngày hôm nay làm vậy đã đắc tội hoàng thượng, cũng biết hoàng thượng bởi vậy mà giận chó đánh mèo lên Tiên đế. Ông ta vừa chết, hoàng thượng cũng trút được cơn giận, càng không ảnh hưởng đến sự anh minh của Tiên đế. Quan trọng nhất là mình lấy cái chết khuyên can, Tống Vĩnh Kỳ vì thể diện của chính mình, cũng sẽ không cố ý phong Ôn Yến làm hoàng hậu nữa. Một lần hành động lại đạt được nhiều mục đích như vậy, ông ta cam lòng hi sinh tính mạng của mình.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ cười nhìn máu cách đó không xa không ngừng phun ra, nhìn các triều thần kinh hoàng gọi Trần đại nhân.
Trần đại nhân này đúng là ngoan độc, dùng tính mạng tới ngăn cản mình phong Ôn Yến làm hoàng hậu, còn nói gì mà thể diện của Thiên gia…
Ông ta cho rằng mình nói mấy câu ngắn ngủi lại có thể làm cho y không trách tội phụ hoàng nữa, cho rằng một tính mạng lại có thể ngăn cản mình phong Ôn Yến làm hoàng hậu à?
“Trần đại nhân nhớ mãi không quên tiên hoàng, bây giờ còn lấy tính mạng ra bày tỏ sự trung thành của mình. Đưa thi thể của ông ta về Trần phủ, ban thưởng phong hiệu “Trung” sau khi chết.”
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói chuyện, không ai biết tâm tư thật sự của Đế Vương.
Y nói rõ ràng là Trần đại nhân nhớ mãi không quên tiên hoàng, vậy chính là không trung thành với y. Ai cũng biết rõ trước khi lâm chung Tiên đế và hoàng thượng đã trở mặt đến mức nào. Nhưng nếu nói Tống Vĩnh Kỳ chán ghét Trần đại nhân, lại hết lần này tới lần khác phong cho một danh hiệu “trung” sau khi mất.
Cả đời người làm thần tử theo đuổi cũng chỉ là trung quân ái quốc, phong hiệu sau khi mất như vậy nhưng hết lần này Trần đại nhân – một người không trung thành với hoàng thượng lại có được.
Điều này khó tránh khỏi làm người ta sinh thổn thức.
“Hoàng thượng, phong hiệu sau khi mất này của Trần đại nhân…”
“Hoàng thượng, Trần đại nhân không phải…”
Mọi người đang ngây người, sau khi kịp phản ứng thì theo bản năng muốn thử thái độ của Tống Vĩnh Kỳ. Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không nói thêm một câu nào về Trần đại nhân nữa. Y chỉ tùy ý nhắc tới chuyện nắm giữ phượng ấn, để bọn họ chọn ra một người trong hậu cung.
Các thần đều không dám nói nữa. Ai cũng hiểu rõ, dựa theo yêu cầu của hoàng thượng, người duy nhất có thể chọn ra chính là Ôn Yến.
Trong lòng bọn họ cũng không thể không bội phục, một người phụ nữ lại cứng rắn làm được chuyện mà đám đàn ông bọn họ đều không thể làm được.
Bọn họ biết tâm tư của hoàng thượng, nhưng mỗi người bọn họ có mưu đồ riêng, lại không thể để cho hoàng thượng được như mong muốn.
“Hoàng thượng, chuyện Trần đại nhân lấy tính mạng khuyên cann, ngài vẫn nên…” Bọn họ không có lý do gì khác, chỉ có thể đưa Trần đại nhân ra. Cũng may, máu của ông ta còn nóng, Tống Vĩnh Kỳ dù sao cũng phải quan tâm tới người vì khuyên can mà chết này.
“Trần đại nhân lấy tính mạng thể hiện lòng trung thành với tiên hoàng, sao lại thành khuyên can trẫm không nên phong hoàng hậu chứ?” Tống Vĩnh Kỳ tò mò hỏi, hình như hoàn toàn quên mất trước đó sở dĩ Trần đại nhân đứng ra là vì khuyên can mình phong Ôn Yến làm hoàng hậu.
“Hoàng thượng, ông ta rõ ràng…” Đổi trắng thay đen, bọn họ không ngờ được hoàng thượng tự nhiên dùng ngôn từ chính nghĩa để đổi trắng thay đen.
Nhưng bọn họ lại hết lần này tới lần khác không thể phản bác.Bởi vì trước đó khi hoàng thượng ban thưởng phong hiệu sau khi mất đã nói, khen ngợi lòng trung thành của Trần đại nhân.
Cho nên, cái chết của ông ta căn bản sẽ không ảnh hưởng đến chuyện Ôn Yến bị phong làm hoàng hậu.
“Trẫm hơi mệt, bãi triều. Các ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, dù sao cũng phải tìm ra một người tới chủ trì đại cục của hậu cung.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, dường như rất gấp vậy.
Trong lòng những người phản đối Tống Vĩnh Kỳ phong hoàng hậu đều có oán trách. Gì mà cần một người tới chủ trì đại cục của hậu cung chứ? Bây giờ hậu cung của hoàng thượng là nơi bình an nhất từ trước tới nay, phi tử có phân vị cao chỉ có hai người là Như quý phi và Nhu phi, lại chính là mấy phi tử phân vị thấp không được hoàng thượng sủng hạnh, có chuyện gì còn có Thái hậu và Dung thái phi chống đỡ, làm gì có chuyện gì cần giải quyết gấp chứ?
Trong lòng bọn họ lại biết rõ Tống Vĩnh Kỳ muốn gì. Y muốn phân hoá trận doanh phản đối của bọn họ, làm cho bọn họ đánh lẫn nhau.
Nhưng biết rõ mưu đồ của hoàng thượng, bọn họ lại phải đi tiếp. Bởi vì chủ tử của bọn họ khác nhau, bọn họ lại có cùng mong muốn.