CHƯƠNG 614: CHỊ EM HỢP MƯU
Lúc này, khác với sự yên tĩnh của cung Thải Vi, trong cung của Như quý phi tiếng hoan hô không ngừng vang lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, triều thần thái độ kiên quyết ngăn cản phong Ôn Yến làm hậu, mà bây giờ luận thân thế luận năng lực luận tư cách, người có thể trở thành hoàng hậu chỉ còn lại một mình Như quý phi.
Khanh Nhi luôn mong ước có thể trở thành người phụ nữ đứng sóng vai với sư huynh, giờ đây mong ước này đã gần trong gang tấc, nàng ta chỉ nghĩ cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nàng ta hiểu rất rõ sư huynh của mình, sự ưu tú của chàng, niềm kiêu ngạo của chàng, bao gồm tính cách thiếu quyết đoán của chàng, có nhiều triều thần phản đối như vậy, sẽ khiến sự kiên trì, kiên định của chàng dao động. Chàng là quân vương kiêng dè suy nghĩ của quần thần, nên chỉ có thể trì hoãn việc phong Ôn Yến làm hậu, mà chờ sau khi ý nghĩ phong Ôn Yến làm hậu của chàng bị chặt đứt, chính là thời cơ tốt để nàng ta leo lên vị trí hoàng hậu.
Khanh Nhi mỉm cười nhìn về phía Trọng Lâu đang vẽ bảng chữ mẫu cách đó không xa, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, chắc chắn vị trí hoàng hậu sẽ là của nàng ta, hiện ngay cả con trai của sư huynh và của Ôn Yến cũng là con của nàng ta, từ khi nàng ta trùng sinh đến nay, hình như chưa từng vui sướng như bây giờ.
“Trọng Lâu, sau khi ngươi vẽ xong bảng chữ mẫu, chúng ta đi thăm mẹ ngươi một chút, nghe nói chị của ngươi đã trở về rồi.” Bởi vì hết sức đắc ý nên Khanh Nhi sẵn lòng trở thành một người mẹ lương thiện, nhất là bây giờ sư huynh còn chưa thấy được điểm tốt của nàng ta, nàng ta muốn để sư huynh thấy nàng ta cũng không phải Nhu Phi ngu xuẩn kia. Nàng ta sẽ chăm sóc con của Ôn Yến tử tế, vì dáng vẻ đứa bé này rất giống sư huynh, khi nhìn nàng ta lại không hề đề phòng và địch ý, nên nàng ta không hề muốn Trọng Lâu rời xa mình.
“Mẫu phi, con đã vẽ xong rồi, chúng ta nhanh đi thôi.” Trọng Lâu ngoan ngoãn đặt bút xuống, khẽ nói với Khanh Nhi.
Bởi vì dặn dò của Ôn Yến trước khi hôn mê, vì hoàn thành chuyện sau cùng đó, mấy ngày nay Trọng Lâu luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh Khanh Nhi, không hề quan tâm đến chuyện Ôn Yến, chỉ sau khi Khanh Nhi ngủ, nó mới có thể thi triển dị năng của mình đi Thải Vi cung, ngủ ở bên cạnh Ôn Yến.
Ban đêm nó đã từng đi tìm Kinh Mặc, nhưng mà Kinh Mặc ngủ say như heo, gọi thế nào nàng cũng không tỉnh, khó khăn lắm mới đánh thức được thì nàng cũng không nhìn thấy nó, nên cuối cùng nó đành hậm hực quay về. Vì vậy lần này nghe Khanh Nhi có ý để nó đi gặp Kinh Mặc một chút, trong lòng nó không khỏi vui mừng.
“Đứa bé này, ta biết ngươi muốn đi cung Thải Vi, sau này nếu ngươi muốn đi cứ nói với ta, dù sao Ôn Yến cũng là mẹ ngươi, Kinh Mặc là chị ruột ngươi, ta làm sao có thể ngăn cản ngươi chứ, hơn nữa phụ hoàng ngươi cũng ở đó, cha con các ngươi thân thiết là chuyện mà mẫu phi hi vọng nhất.” Khanh Nhi dịu dàng nói, dáng vẻ từ mẫu. Trọng Lâu mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại không ngừng oán thầm, giờ mới là khi nào mà đã bắt đầu tỏ phong thái của Hoàng hậu nương nương, thực sự là…
“Như mẫu phi, chúng ta nhanh đi thôi, con nhớ Kinh Mặc rồi.” Trọng Lâu mỉm cười thỉnh cầu. Khanh Nhi nhìn dáng vẻ Trọng Lâu, nghĩ đến năm đó sư ca chưa từng lưu luyến mình như vậy, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào tan chảy.
“Được, mẫu phi chỉnh trang xong sẽ đưa con đi ngay.”
“Mẫu phi xinh đẹp như vậy, nào cần phải chỉnh trang nữa chứ, người còn đẹp hơn mẹ con nhiều.” Trọng Lâu nhỏ giọng nói, giọng điệu non nớt khiến Khanh Nhi càng cảm thấy đắc ý, nàng ta dắt tay Trọng Lâu, dẫn nó đi về phía cung Thải Vi.
Nhưng Khanh Nhi còn chưa đắc ý được bao lâu, ở cung Thải Vi đã bị giội nước lạnh.
Vì biết Khanh Nhi và Trọng Lâu muốn tới, Tống Vĩnh Kỳ chỉ cho phép Trọng Lâu đi vào, sư huynh mà nàng ta luôn tâm niệm muốn gặp còn chẳng muốn nhìn thấy mặt nàng ta.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Thiên Sơn, Khanh Nhi bắt lấy tay Trọng Lâu, kiên trì nói: “Ta muốn vào cùng Trọng Lâu, nếu sư huynh không cho ta vào, ta lập tức đưa Trọng Lâu trở về.”
Nàng ta tới đây chính là vì gặp sư huynh, nàng ta không hề cảm thấy hứng thú với tiết mục chị em trùng phùng này, để Trọng Lâu gặp mặt Kinh Mặc chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Nghe vậy, Trọng Lâu căng thẳng nhìn Khanh Nhi, dùng sức lay cánh tay Khanh Nhi, ánh mắt tràn đầy tủi thân, dáng vẻ cầu khẩn. Khanh Nhi nhìn nó, muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại mình đang cố gắng xây dựng hình tượng mẫu thân tốt nên cuối cùng nàng ta đành mềm lòng, nói với Trọng Lâu: “Muốn vào thì vào đi, mẫu phi ở đây chờ ngươi.”
Dứt lời, Khanh Nhi nhìn về phía Thiên Sơn, nàng ta hi vọng Thiên Sơn có thể hiểu chuyện một chút, dù sao nàng ta đường đường là Như quý phi, cũng không thể đứng ở cửa cung Thải Vi mà chờ Trọng Lâu, lại không ngờ Thiên Sơn chỉ nhếch môi cười giễu với nàng ta rồi mang theo Trọng Lâu tiến vào cung Thải Vi.
Khi đi vào cửa cung Thải Vi, Trọng Lâu còn phất tay với nàng ta, vẻ mặt tiếc nuối, điều này khiến sự căm tức nơi đáy lòng nàng ta có chút được an ủi, nhưng lại không biết ngay sau khi đi vào cung Thải Vi, Trọng Lâu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rốt cục cũng thoát khỏi lão yêu bà đó.”
Thiên Sơn nhìn đứa bé trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không kìm được vỗ đầu nó một cái, đang định nói chuyện thì Kinh Mặc từ trong phòng ngủ vọt ra, vẻ mặt chán ghét nói với Trọng Lâu: “Ôi, thái tử điện hạ vẫn còn nhớ cung Thải Vi này sao, ta còn tưởng rằng ngươi nhận tặc làm mẫu nên quên mất mẹ rồi.”
“Kinh Mặc, không được nói bậy, mẹ đã dặn dò ta việc cần phải làm, nên giờ ta mới giả vờ làm đứa trẻ nghe lời. Nếu không phải chưa làm xong chuyện mẹ dặn, ta đã sớm trở về, ai muốn ở cùng người phụ nữ xấu xa đó chứ, ta cũng sắp buồn nôn chết rồi.” Trọng Lâu nóng nảy nói, sau đó thở dài với Kinh Mặc.
“Ngươi hãy nói ta biết mẹ dặn dò ngươi làm chuyện gì, ta và ngươi cùng làm, ngay cả thành chủ nước Tử Húc ta cũng có thể đối phó được, đám triều thần và Như quý phi chắc chắn không phải đối thủ của ta.” Kinh Mặc vội vã khoe khoang thắng lợi của mình ở biên ải.
Trọng Lâu nhìn Kinh Mặc, rất chân thành nói: “Ta chắc chắn sẽ làm tốt chuyện mẹ dặn, ta muốn để mẹ biết, ta và ngươi đều rất thông minh tài giỏi.”
Lúc đầu Trọng Lâu định nói cho Kinh Mặc một chút về dự định của mình, nhưng cuối cùng nó đã thay đổi chủ ý, Kinh Mặc rất lợi hại, nhưng nó phải lợi hại hơn Kinh Mặc mới được.
“Mẹ dặn dò ta làm, chắc chắn là tin tưởng tự ta có thể làm tốt, ngươi cũng không cần lo lắng.” Trọng Lâu khẽ nói, nhưng ánh mắt lại có vẻ hơi do dự, bởi vì nó cũng không chắc chắn nếu ngày đó thật đến, tất cả có thể thuận lợi như vậy hay không. Nó cũng từng nghĩ, ngộ nhỡ không thành công, nó sẽ dùng dị năng của mình, có thể khiến tất cả trở thành sự thật.
“Được thôi, ta muốn làm cho mẹ một số việc, mẹ như thế này đều do Như quý phi hại, chúng ta không giết được bà ta, thì cũng phải khiến bà ta chịu thiệt.” Kinh Mặc khẽ nói, ánh mắt sáng rực. Kinh mặc tin Trọng Lâu sẽ nói với mình đáp án, bởi vì hai người bọn họ cùng thực hiện tâm nguyện của Ôn Yến.
“Ngươi muốn làm gì, ta và ngươi cùng làm được không? Ngươi đã lập công ở biên ải, ta cũng nên làm chút gì, vì mẹ, cũng vì phụ hoàng.” Trọng Lâu ngại ngùng mở miệng. Kinh Mặc thấy Trọng Lâu đã dao động, nhỏ giọng nói: “Vậy chuyện mẹ muốn ngươi làm ta cũng muốn tham dự, hai người chúng ta hợp tác, nhất định có thể khiện mọi việc càng viên mãn, ngươi cũng không muốn để mẹ tiếc nuối phải không?”
Lời của Kinh Mặc rất có sức cám dỗ, dứt lời, nàng nhìn Trọng Lâu chằm chằm, bằng kinh nghiệm đấu trí đấu dũng mấy năm nay của nàng với Trọng Lâu, nàng tin Trọng Lâu chắc chắn sẽ đồng ý.
Trọng Lâu quả thật đã đồng ý, chỉ cần có thể khiến mẹ hài lòng, chỉ cần có thể dạy cho kẻ đã hại mẹ bài học, nó không ngại hợp tác với Kinh Mặc.
Sau khi thỏa thuận xong chuyện hợp tác, trong lòng hai người đều thầm nghĩ, nếu như bọn họ có thể liên thủ để mẹ tỉnh lại thì tốt biết bao nhiêu.