CHƯƠNG 811: NGOẠI TRUYỆN 101: SỰ KHÔNG CAM LÒNG CỦA HỨA TƯ TUYỀN
“Quên nói cho người biết, trước đó người dám động đến Vương phi, không chỉ mất mạng người người cửu tộc đều bị giết. Gia nhà chúng ta nói đây là đề phòng có người oán hận trong lòng sẽ gây bất lợi cho Vương phi.” Dạ Tam thấy cuối cùng Chu Thị cũng biết sợ, tâm trạng tốt giải thích.
“Không thể nào, các ngươi không đối phó họ được, ngươi không biết thế lực của bọn họ thế nào đâu. Ngươi cũng biết ta là người của lão Vương gia, các ngươi không thể làm thế với ta, các ngươi…” Chu Thị muốn cởi trói bàn tay bị Dạ Tam cột lạt, nhưng nàng ta chỉ vẫy vùng mấy cái thì đã thở không ra hỏi.
“Yên tâm, chúng ta sẽ không dùng hình với ngươi đâu, chúng ta sẽ cho dân chúng cả thành xem một ả đàn bà không biết liêm sỉ, thân là trắc phi tôn quý của Thành Vương phủ nhưng lại dụ dỗ gian phu khác.”
“Các ngươi không có bằng chứng, các ngươi…” Trái tim Chu Thị đập liên hoàn, nhưng vẫn đang kiên trì, trong lòng nàng ta tuy Thành Vương là Vương gia tôn quý nhưng mãi nằm trên giường bệnh, chẳng có thế lực lớn nào. Cũng vì thấy như thế nên trước giờ nàng ta đều có hi vọng, cứ thấy để không đắc tội Hứa Tư Tuyền nên Hứa Kế Thành sẽ không động thủ với mình.
“Ừ, rồi sẽ có, ngươi cứ chờ đi, chẳng bao lâu nữa sẽ đưa đến cho ngươi.” Dạ Tam tâm trạng tốt giải thích với Chu Thị xong thì tiêu sái đi mất.
Chu Thị bị người khác tiếp nhận, nhốt vào trong lồng, không ai nói chuyện với nàng ta, nàng ta có nhiều thời gian nghĩ đến những chuyện mình từng làm, đương nhiên cũng có rất nhiều thời gian để nghĩ đến hình phạt mà mình sắp phải chịu.
Đương nhiên, trong lòng nàng ta vẫn ôm hi vọng, nàng ta hi vọng lão Vương gia mê đắm thân thể mình có thể cứu mình khỏi tình cảnh khổ ải này.
Người khó hiểu thế đó, trước khi gặp Hứa Kế Thành thành nàng ta cảm thấy Hứa Tư Tuyền khiến người ta rất buồn nôn, nhưng bây giờ, đó lại là nguồn hi vọng cứu nàng ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Chu Thị không ngờ được, lúc này người đàn ông mà nàng ta ôm bao hi vọng sắp không tự lo nổi.
Thì ra, trước khi gặp Chu Thị, Hứa Kế Thành không quan tâm thân thể của mình, cùng vào cung gặp vua với Hứa Thành Trù.
Đồng thời dâng lên cho Hứa Tư An là một phần bản đồ phân bố thế lực của Hứa Tư Tuyền, đương nhiên còn có những chuyện chẳng màng vương pháp mà Hứa Tư Tuyền đã làm trong những năm qua.
Đương nhiên còn có chứng cứ phạm tội của phụ thân của Chu Thị.
Những năm qua cái mà Hứa Tư An xem nặng nhất là ngôi cửu ngũ của mình, bây giờ thấy đệ đệ của mình có thế lực lớn như thế ngay dưới mắt mình, trong lòng hắn cũng luống cuống.
“Hoàng thượng, Hứa Tư Tuyền này đã bị tiên hoàng giáng làm thứ dân từ lâu, nhưng lại lén lút làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như thế, tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng đừng do dự nữa.” Hứa Thành Trù nhìn thấu sự sợ hãi của Hứa Tư An, hắn nhẹ giọng nói.
“Hoàng thượng, đây là lỗi sai của điệt nhi. Vốn dĩ đã có bằng chứng phạm tội của họ từ lâu, nhưng điệt nhi nhớ đến lời căn dặn của hoàng tổ phụ lúc lâm chung mà để ý đến huyết mạch tình thân, nhưng bây giờ điệt nhi không sống được một tháng nữa, điệt nhi sợ sau khi điệt nhi chết thì không ai để ý tam hoàng thúc thay hoàng thượng nữa, đến khi đó…” Lúc nói chuyện, giọng nói của Hứa Kế Thành đầy đau lòng.
“Cái này không trách ngươi được, là do hắn lòng lang dạ sói, là do hắn…” Hoàng thượng thấp giọng nói, nhưng sự sung sướng trong mắt thì chẳng thể che đi.
Những năm qua, không phải hắn không muốn xử lí Hứa Tư Tuyền, có thể nói Hứa Kế Thành và Hứa Tư Tuyền chính là mối họa trong lòng hắn.
“Hoàng thúc, điệt nhi có thể đưa những bằng chứng này cho người, nhưng điệt nhi hi vọng hoàng thúc đồng ý với điệt nhi một chuyện.” Nhìn những bằng chứng mà Hứa Thành Trù đưa ra, Hứa Kế Thành vươn tay lấy những bằng chứng đó lại.
Ánh mắt Hứa Tư An nặng nề, hắn cũng biết Hứa Kế Thành chẳng tốt bụng thế mà giao bằng chứng cho mình.
“Thành nhi, ngươi cần hoàng thúc làm gì thì cứ nói, nào cần lấy mấy cái này ra đổi.” Tuy nói thế nhưng mắt của Hứa Tư An sáng quắc khi nhìn những tờ giấy trong tay Hứa Kế Thành.
“Hoàng thúc, lần này Thành nhi nguy kịch thật rồi, Thần y An Nhiên đã nói còn sống chưa đến một tháng nữa, Thành nhi mong người chăm non Kinh Mặc công chúa giúp điệt nhi.” Giọng nói của Hứa Kế Thành chân thành mà thâm tình, Hứa Tư Tuyền đứng bên cạnh hắn cũng hơi xúc động.
“Ngươi nói bậy gì đó, dù có dốc hết sức lực của Tử Húc chúng ta thì hoàng thúc cũng sẽ giữ được tính mạng của ngươi, sẽ qua thôi, trước đây cũng nhiều lần nguy hiểm tính mạng đó sao? Đều qua cả mà.” Hứa Tư An tốt bụng khuyên, nhưng khi nói chuyện thì liên tục nhìn Hứa Kế Thành.
“Kết quả chẩn đoán của thế tử An Nhiên khác với đám lang băm khác, lần này, đại hạn của điệt nhi đến thật rồi.” Khi Hứa Kế Thành nói chuyện, giọng nói đầy thất lạc.
Nhất thời, Hứa Tư An cũng không biết an ủi thế nào, Hứa Kế Thành cũng không nói, không chờ Hứa Tư An đồng ý thỉnh cầu của mình thì đã giao bằng chứng phạm tội của Hứa Tư Tuyền cho Hứa Tư An.
“Hoàng thượng, lão tam đúng là quá đáng thật, trừ mưu đồ soán vị ra, hắn ta còn làm nhiều chuyện có lỗi với Thành nhi lắm, trong lòng đứa bé Thành nhi này oan ức lắm…” Thấy Hứa Kế Thành đã nói xong, Hứa Thành Trù lại lau nước mắt nói với Hứa Tư An.
“Lão tam lại làm gì nữa?” Hứa Tư An thăm dò nhìn Hứa Thành Trù, trong lòng rất vui vẻ, đương nhiên mấy năm qua có mấy cơ hội xem chuyện cười của Thành Vương phủ đâu.
“Lão tâm nhân lúc Thành nhi đi Thương Nam Châu mà cấu kết với Trắc phi Chu Thị của Thành nhi… Hai ngươi làm xằng làm bậy, khiến đứa bé của Thành nhi….” Hứa Thành Trù nói rồi lấy ống tay áo lau nước mắt, trông rất đau khổ.
Hứa Kế Thành đứng bên cạnh thì cũng rất đau buồn, nhưng khi Hứa Tư An nhìn Hứa Thành Trù, hắn không nhìn được véo mạnh lên tay Hứa Thành Trù.
Chỉ bảo hắn ta nghĩ cách mượn chuyện của Hứa Tư Tuyền ra nói, ai ngỡ lão già Hứa Thành Trù lại bịa ra chuyện mình bị cắm sừng.
“Đúng là vô liêm sỉ.” Hứa Tư An nghe vậy thì vỗ mạnh lên bàn, hắn không ngờ Hứa Tư Tuyền lại vô liêm sỉ đến mức này.
“Hoàng thượng, khi người bắt được tên súc sinh lão tam thì phải để cho Thành nhi trút giận một phen mới được. Sức khỏe nó không tốt rồi, nếu tức giận dẫn đến nguy hiểm…” Hứa Thành Trù nói ra suy nghĩ của mình, Hứa Tư An vội vàng đồng ý, dù sao đây cũng không phải là chuyện to tát gì.
Nhưng đến tận lúc này, hắn mới hiểu tại sao Hứa Kế Thành lại đưa bằng chứng phạm tội của Hứa Tư Tuyền đến.
Nhưng không ai ngờ Hứa Tư An là người không biết nhẫn nại, sau khi Hứa Kế Thành và Hứa Thành Trù rời đi thì đã hành động rồi, Dạ Tam vừa trở lại thì Hứa Tư Tuyền đã bị đưa đến Thành Vương phủ, Người đưa Hứa Tư Tuyền nói với Hứa Kế Thành: “Hoàng thượng nói, muốn trừng phạt thế nào thì tùy người.”
“Cảm ơn hoàng thượng thay ta.” Hứa Kế Thành nói xong thì nhìn Hứa Tư Tuyền.
Xa cách mười tám năm, thúc chất hai người gặp mặt lại.
“Thành nhi, là ngươi làm đúng không? Hắn đối xử với ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, sao ngươi phải giúp hắn?” Trong đôi mắt âm trầm của Hứa Tư Tuyền đầy sự không cảm lòng.
Hứa Tư Tuyền biết rõ, người trước mắt biết mình chiêu binh mãi mã từ lâu nhưng trước giờ không hề ngăn cản, hai người yên ổn qua nhiều năm.
Hắn ta cứ cảm thấy chắc mình là đồng minh của Hứa Kế Thành, vì bọn họ đều muốn chống lại Hứa Tư An.
Thế nên ông ta không hiểu nổi tại sao Hứa Kế Thành và Hứa Tư An lại chung phe đối phó mình.
“Thúc đối xử với cháu cũng không tốt, mấy hôm trước còn muốn ám sát cháu, đúng rồi, còn chiếm lấy trắc phi của cháu nữa.”
Hứa Kế Thành bình tĩnh nói.
“Số lần mà ta ám sát chỉ là hạt cát trong sa mạc khi so với Hứa Tư An, cũng có khiến ngươi bị thương đâu, thêm cả Chu Thị, khi ả cùng với ta thì vẫn là xử nữ.”
“Đúng, những chuyện này đúng là không đủ để khiến cháu nổi lòng giết thúc.” Đối với sự bất an của Hứa Tư Tuyền, hắn hoàn toàn hiểu được.
“Vậy tại sao ngươi làm thế? Tại sao lại đối xử với ta như thế? Hứa Tư An hắn có bản lĩnh gì chứ? Năm đó ta còn chẳng coi hắn ra gì, nhưng hắn lại ngồi ở ghế cửu ngũ nhiều năm như thế, hắn nhiều lần muốn giết ngươi…”