TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4540 TẤT CẢ DỪNG TAY”

“Tất cả đều là một lũ ngốc”, Nguyên Thống lĩnh nước Dick chạy ra ngoài tới một tòa lầu ở gần đó.

Lúc này, có vài người xách cặp mặc vest đi ra.Bọn họ vội vàng đi về phía xe thương vụ của mình. Nguyên Thống thấy vậy bèn đi nhanh hơn và chặn một người lại: “Ông Jon, ông đi đâu vậy?”

Nguyên Thống vừa nhận được tin rằng Jon sắp rời khỏi nước Dick, điều này khiến ông ta vội tới đây hỏi cho ra nhẽ.

“Ông Nguyên Thống, rốt cuộc các ông đã gây sự với quái vật nào vậy?”, Jon nhìn Nguyên Thống mà hằm hằm tức giận.

“Sao? Sao thế? Ông Jon, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Nguyên Thống bàng hoàng.

“Xong rồi! Xong cả rồi! Kết thúc cả rồi”, Jon kích động gầm lên: “Nhiệm vụ của tiểu độ Thiên Sa thất bại rồi. Xong cả rồi. Nguyên Thống đại nhân, tôi mặc kệ đấy, ông tự lo đi”.

Nói xong, ông ta lao vào xe, phóng đi. Nguyên Thống bàng hoàng, cảm tưởng như sét đánh ngang tai. Đoàn xe đại diện cho nước Mỹ Kiên rời đi khiến ông ta như kẻ mất hồn.

“Sao có thể? Tiểu đội Thiên Sa lại thất bại rồi sao?”, người bên cạnh nín thở với vẻ không dám tin.

Đối với đội quân đặc chủng hiển hách như Thiên Sa thì bọn họ đều biết là đội quân này mạnh tới mức nào.

Họ đại diện cho chiến lực đặc biệt của nước Mỹ Kiên. Từ lúc được tạo ra thì chưa bao giờ bị thất bại.

Vậy mà hôm nay họ đã thua rồi. Điều này có nghĩa là gì? Đương nhiên Nguyên Thống hiểu rõ.

“Không hay rồi, đại nhân, xảy ra chuyện rồi”.

Lúc này một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới nói với vẻ bàng hoàng: “Đại nhân, hàng phòng ngự cuối cùng của chúng ta đã bị phá vỡ. Tên quái vật đó đang tới đây rồi ạ”.

“Cái gì?”, Nguyên Thống run bắn người, suýt nữa thì ngã ra đất.

“Đại quân của chúng ta đâu, vũ khí hạng nặng của chúng ta đâu”, người bên cạnh vội chộp lấy cổ áo tên thuộc hạ kia và hỏi.

“Căn bản không có tác dụng, đối phương không khác gì thần linh cả, bom đạn gì bắn cũng không xi nhê. Anh ta đang tới đây. Dù chúng ta có cử bao nhiêu người thì cũng không thể cản lại được. Xong đời thật rồi”.

Người này gào khóc. Nguyên Thống nghe thấy vậy thì chân tay lạnh ngắt. Người bên cạnh cũng cảm thấy tuyệt vọng.

“Lẽ nào nước Dick thật sự sắp đối mặt với nạn diệt vong sao?”, Nguyên Thống lầm bầm.

“Nguyên Thống đại nhân đừng vội. Chúng ta vẫn còn một cách”, lúc này người bên cạnh vội vàng nói.

“Cách gì?”, Nguyên Thống vội hỏi.

“Không phải đoàn đại diện của Long Quốc vẫn còn ở đây sao? Chúng ta mau mời họ tới, bảo họ đưa người kia rời đi là được”.

“Đúng đúng, sao tôi có thể quên được nhỉ”.

Nguyên Thống vỗ đầu, vội hô lên: “Mau, mau cử người đi mời đoạn đại diện Long Quốc đi”.

“Vâng”, lúc này tại đại sảnh của khách sạn.

“Chết tiệt, tổ trưởng, bên ngoài toàn bộ là người của nước Dick. Bọn họ chặn chúng ta rồi, không thoát ra được", Triệu Tường vội lùi lại, bặm môi nói.

Trên người ông ta còn vài vết đạn. Nếu như mặc trang phục bảo hộ thì chắc là cả người không phải là vết đạn nữa mà biến thành cái rổ rỗ luôn rồi.

“Thật không ngờ người nước Dick lại quyết tâm như vậy”, Hứa Chỉ Sương mặt lạnh như băng: “Xem ra bọn họ không muốn giải quyết chuyện này rồi”.

“Bọn họ muốn bắt sống người đó rồi giao cho quốc tế để Mỹ Kiên ra mặt thay cho họ và họ đánh cho Long Quốc một vố”.

A Mai nghiến răng: “Đội trưởng, nếu như chúng ta không thể kịp thời đưa người đó đi thì sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn cho Long Quốc. Chúng ta không thể nào chậm trễ được nữa, phải lao ra thôi”.

“Đúng vậy”

Hứa Chỉ Sương hít một hơi thật sâu: “Các vị, chuyện này liên quan tới lợi ích của chúng ta. Chúng ta không thể lề mề thêm nữa. Hôm nay dù có chết ở đây thì cũng không tiếc. Tất cả mọi người chuẩn bị lao ra theo tôi”.

“Được”.

Thành viên đội cấm vệ đồng loạt đáp lại, lấy vũ khí ra với ánh mắt quyết tử. Hứa Chỉ Sương nuốt vài viên đan dược, rút thanh kiếm nhìn chăm chăm ra cửa.

Đội Cấm Vệ đi sát theo sau. Nhưng đúng lúc họ định lao ra thì...

Cạch!

Cánh cửa mở ra. Sau đó là đoàn người Nguyên Thống với các thành viên trang bị vũ trang bước vào.

“Cái gì?”, người của đội Cấm Vệ giật mình, lập tức giương vũ khí chiã về phía Nguyên Thống. Người của Nguyên Thống lập tức làm điều tương tự.

“Tất cả dừng tay”, Nguyên Thống hét lên.

“Nguyên Thống đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện rồi”, Hứa Chỉ Sương đưa tay ra hiệu mọi người thu vũ khí về và lên tiếng.

“Đội trưởng Hứa, thật xin lỗi. Tôi nghĩ là có sự hiểu lầm rồi. Tôi đã ra lệnh giải tán bao vây khu vực khách sạn rồi”, Nguyên Thống nơi bằng vẻ có lỗi.

“Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi. Sao tôi có thể làm vậy được chứ? Là người của tôi hiểu lầm ý. Thực ra tôi rất hoan nghênh sự có mặt của các vị, cũng hi vọng chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình”, Nguyên Thống mỉm cười, vội nói.

Thái độ này khiến đám đông không dám tin. Hứa Chỉ Sương chau mày, nhìn chăm chăm ông ta: “Nguyên Thống đại nhân,có thể nói cho tôi biết hiện tình hình thế nào không? Người đó của Long Quốc còn sống không?”

“Còn sống, đương nhiên là còn sống. Giờ vẫn đang tốt lắm”.

Ông ta mỉm cười: “Tôi đã ra lệnh cho toàn bộ hàng phòng ngự rút lui để tránh xảy ra xung đột. Nhưng có vẻ như cậu ấy rất hận nước Dick, trên đường tới đây đã phá hủy không biết bao nhiêu công trình kiến trúc của chúng tôi, thậm chí còn làm hại cả người vô tội nữa. Đội trưởng Hứa, tôi hi vọng mọi người có thể đưa người đó rời khỏi đất nước của chúng tôi”.

| Tải iWin