Ninh Tịch vốn định tự mình trả tiền lần này, coi như làm quà cho bánh bao nhỏ nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống lúng túng như vậy.
Cô thật sự rất thích bộ đồ này, cứ nghĩ tới đồ thuộc về bánh bao nhỏ lại bị Ứng Phương Lâm giành mất thì cả người cô liền khó chịu, cuối cùng vẫn móc tấm thẻ đen mà Lục Đình Kiêu cho cô ra để thanh toán.
Ninh Tịch vừa móc thẻ ra thì hai người kia cũng trợn tròn mắt.
Nhân viên bán hàng này cũng là người có kiến thức, vừa liếc mắt đã nhận ra tấm thẻ này. Ứng Phương Lâm với Kim Huyên Huyên chưa từng thấy qua thứ này nhưng đàn bà trời sinh đã có bản năng chú ý tới mấy đề này, vì vậy lập tức nhận ra đây có thể là "Vua của các loại thẻ" có mức chi tiêu vô hạn trên toàn cầu - Hắc Kim Thẻ.
Bởi vì thẻ này không được công khai phát hành, cũng không thể chủ động xin cấp, mà là ngân hàng chủ động chọn ra 1% khách hàng trong số tất cả những người sử dụng thẻ bạch kim để mời họ làm, cho nên dù có tiền cũng chưa chắc đã có được. Những người sở hữu tấm thẻ này không là những nhân vật trọng yếu của các quốc gia thì cũng là các danh nhân có gia tài bạc tỷ.
Nụ cười trên mặt Ứng Phương Lâm cứng đờ, "hừ" lạnh một tiếng: "Chắc không phải thẻ giả chứ! Cô phải kiểm tra kĩ một chút!"
Nhân viên bán hàng mặc dù đã từng thấy qua, nhưng thực ra cũng mới chỉ có một lần, cô ta cẩn thận nhận lấy tấm thẻ sau đó bắt đầu quẹt thẻ.
Mười giây sau, nhân viên bán hàng lập tức thay đổi một khuôn mặt vui vẻ, khom lưng chín mươi độ nói, "Thưa quý khách, đã thanh toán xong, tôi giúp ngài gói lại."
Ninh Tịch gật đầu: "Cám ơn."
Ứng Phương Lâm cùng Kim Huyên Huyên ngây người tại chỗ, trố mắt nhìn nhau, nhìn Ninh Tịch y như nhìn thấy quỷ.
Ninh Tịch cầm túi quần áo đã được đóng gói xong, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Ứng Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi, ác ý nói: "Đắc ý cái gì, nhất định là cặp với thằng già lắm tiền nào đấy rồi! Nghĩ rằng sinh cho lão một thằng con trai là có thể bước chân vào hào môn sao?"
"Đúng vậy, nhất định một ngày nào đó sẽ bị vợ của cái lão đấy xử đẹp!" Kim Huyên Huyên nói hùa vào.
......
Đi khỏi khu quần áo trẻ em, lúc Ninh Tịch xuống lầu lại đi ngang qua khu quần áo của nam.
Ừm, đối điện là cửa hàng của nhãn hiệu mà bình thường Lục Đình Kiêu hay mặc.
Phong cách cũng rất Lục Đình Kiêu, màu chủ đạo là đen, trắng và xám, nhìn vừa cao ngạo lạnh lùng lại vừa cấm dục.
Nhìn vài lần, ánh mắt của cô lại dời đến cửa hàng sát vách, nhãn hiệu này mấy năm gần đây khá nổi, phong cách trẻ tuổi năng động hơn nhiều.
Ninh Tịch sờ cằm, đột nhiên rất muốn mua quần áo cho Lục Đình Kiêu.
Đàn bà mà, rõ ràng chỉ muốn mua một đôi giày nhưng cuối cùng lại xách về một đống lớn quần áo cùng các loại phụ kiện để phối cùng.
Cho nên sau khi mua đồ cho bánh bao nhỏ xong, cô càng không nhịn được ham muốn thống nhất phong cách ăn mặc với Lục Đình Kiêu.
Do dự ba phút, Ninh Tịch quyết định, mua!
Vì vậy cô vào cửa hàng, mua luôn bộ đồ đang mặc trên người ma nơ canh, có cùng tông màu xanh sapphire với bộ âu phục mới mua của tiểu Bảo.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Tổng tài Lục thị.
Lục Đình Kiêu đang nghe Lục Cảnh Lễ báo cáo thì nhận được hai tin nhắn liên tiếp.
Mở ra nhìn thì là tin nhắn thông báo số dư tài khoản thay đổi do ngân hàng gửi đến.
Ninh Tịch quẹt thẻ của anh?
Ngay lập tức trên khuôn mặt nghiêm túc của Lục Đình Kiêu hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Lục Cảnh Lễ vừa nhìn đã đoán được nhất định là Ninh Tịch nhưng vẫn còn cố hỏi: "Chị dâu gửi tin nhắn?"
Lục Đình Kiêu: "Không phải."
"Hả?" Vậy thì lạ nha!
Lục Cảnh Lễ lập tức mò lại gần nhìn xem, hửm, không phải chỉ là hai tin nhắn thông báo của ngân hàng thôi sao? Lại còn là tin nhắn tiền bay đi chứ không phải tiền bay vào! Biểu tình ngọt ngào như vậy là sao?
Chậc chậc, đàn ông đang yêu thật khó hiểu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 106: Khi đàn ông yêu
Chương 106: Khi đàn ông yêu