Ninh Tuyết Lạc thấy người tới là ai thì lập tức đổi một bộ mặt thẹn thùng: "Còn không phải do anh làm hại sao, làm em mệt như thế?"
"Em nha, rõ ràng là do em dụ dỗ anh trước!" Tô Diễn bất đắc dĩ nói, sau đó liền đưa túi nilong đang cầm trong tay ra: "Anh mua cháo gà cho em bồi bổ đây, em đỡ phải kêu mệt mỏi!"
"Đáng ghét!"
Cảnh quay thứ hai là cảnh nối tiếp cảnh vừa rồi, là cảnh quay đánh nhau trong rừng trúc.
Thượng Quan Ánh Dung thấy Mạnh Trường Ca đã nhập ma, nói cái gì cũng không nghe lọt vào tai, sau vài phút do dự, Thượng Quan Ánh Dung quyết định giết Mạnh Trường Ca ngay tại chỗ để trừ hậu họa.
Sau khi chuyên viên chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai người hơn hai tiếng, rốt cuộc hai người cũng thuộc hết động tác.
Ban đầu đạo diễn muốn tìm diễn viên đóng thế cảnh quay này nhưng thân thủ Ninh Tịch không tệ, trước kia cũng từng đóng thế cho người khác nên cô nhất quyết nói không cần mà Ninh Tuyết Lạc cũng tỏ ý muốn đích thân quay cảnh này.
Quách Khải Thắng cũng muốn hiệu quả của bộ phim tốt hơn nên tất nhiên là đồng ý.
Chuyên viên chỉ đạo giúp hai người họ tập luyện, kiểm tra nhiền lần, chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.
"Mạnh Trường Ca đã chết." Thượng Quan Ánh Dung nhắm mắt, nói ra lời nói đau thương tiếc hận.
Đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cái xác xinh đẹp nhưng nguy hiểm, một cái xác có thể trở thành hung khí phá hủy thiên hạ này.
Giây kế tiếp, trong mắt Thượng Quan Ánh Dung lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra trường kiếm được đeo bên hông, chém về phía Mạnh Trường Ca.
Mạnh Trường Ca có vẻ như đã đoán trước được hành động của Thượng Quan Ánh Dung, nàng vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, cho đến khi mũi kiếm đã tới gần chóp mũi của mình mới đột nhiên đưa hai cánh tay ra, mũi chân lướt trên mặt đất, thân thể giống như một chú chim nhanh chóng trượt về phía sau, tránh được đòn tấn công của Thượng Quan Ánh Dung.
Thượng Quan Ánh Dung lạnh lùng hét lên một tiếng rồi lại một lần nữa xuất kiếm.
Mạnh Trường Ca không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột, cuối cùng xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo nhỏ ra, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.
Qua mười mấy chiêu, Thượng Quan Ánh Dung dần dần rơi xuống thế hạ phong, nhiều lần suýt nữa thì bị Mạnh Trường Ca đánh ngã từ trên cây xuống.
Dẫu thân thủ của Thượng Quan Ánh Dung có tốt đến đâu nhưng đứng trước một người đã trải qua hàng trăm trận chiến đẫm máu trên sa trường như Mạnh Trường Ca thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Thượng Quan Ánh Dung tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Mạnh Trường Ca lâu ngày ở trong thâm cung thì thân thủ nhất định sẽ kém đi, ai ngờ giao thủ rồi mới biết không thể đấu lại nhưng lúc này phát hiện bản thân khinh địch thì đã quá muộn.
Mạnh Trường Ca cuối cùng cũng chơi chán rồi, ánh mắt lạnh lại, một kiếm này như mang cả chí khí của vạn quân đâm thẳng tới ngực của Thượng Quan Ánh Dung.
Sụt - Âm thanh của một thứ sắc bén đâm vào trong da thịt.
Thượng Quan Ánh Dung đau đớn che ngực, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao xuống.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiếp theo còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt của Mạnh Trường Ca, Quách Khải Thắng đang tập trung tinh thần nhìn biểu cảm của Ninh Tịch nhưng rất nhanh liền phát hiện biểu cảm của Ninh Tịch không đúng.
"Ninh Tuyết Lạc bị thương! Cứu người! Mau!" Ninh Tịch vẫn đang được dây thép treo giữa không trung đột nhiên hô to.
Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng lại được, đây không phải là lời thoại mà là Ninh Tuyết Lạc thật sự bị thương!
Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Ninh Tuyết Lạc vừa rơi xuống.
Sau khi được tháo xuống, Ninh Tịch vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu ồ ồ của Ninh Tuyết Lạc, nói: "Mau gọi xe cấp cứu!"
Vừa dứt lời, thân thể cô bị một người khác dùng lực kéo ra, Tô Diễn cả kinh chạy như bay tới, đem Ninh Tuyết Lạc ôm thật chặt vào ngực: "Tuyết Lạc! Tuyết Lạc, em sao rồi?"
"Diễn... em đau quá..."
"Đừng sợ, có anh ở đây! Em không sao hết! Nhất định không sao hết..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 130: Ngoài ý muốn hay là có người cố ý
Chương 130: Ngoài ý muốn hay là có người cố ý