Koizumi Kotaro xúc động đến nỗi bật khóc, người đàn ông của đảo quốc Đông Doanh như nhũn hết cả hai chân, hét lên: “Thưa ông Tokugawa, cứu mạng với! Có tên điên đang lao vào thương hội của chúng tôi, tử sĩ của Karasawa đã bị tên đó giết chết sạch! Bây giờ nó đang ở ngay bên ngoài phòng, sẽ xông vào rất nhanh”.
“Ông Tokugawa, tôi là người đầy tớ trung thành nhất của ông mà, ông không thể bỏ mặc tôi không cứu được! Hu hu hu…”
Ầm! Ầm! Ầm!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh vẫn vụt mạnh vào tấm thép.
Tinh thần của Koizumi Kotaro gần như sụp đổ!
Hắn ta không muốn chết, dù chỉ là một chút!
Cứ tưởng rằng bản thân có thể tùy ý nắm bóp người Long Quốc, chỉ cần dùng lợi ích để dụ dỗ là có thể giải quyết được bọn họ!
Thế nhưng Diệp Bắc Minh là một kẻ hoàn toàn khác biệt!
Không!
Anh là ma quỷ!
Bấy giờ, trong đại sứ quán của đảo quốc Đông Doanh ở Trung Hải.
Trong một văn phòng vô cùng sang trọng và lộng lẫy.
Masao Tokugawa nghe điện thoại xong thì chấn động: “Kotaro, cậu làm sao thế? Là âm thanh, bên kia có âm thanh gì thế? Sao lại thế này? Cậu trốn vào phòng an toàn rồi hả?”
Koizumi Kotaro nghe thấy tiếng Diệp Bắc Minh đấm vào vách thép trong điện thoại.
Vô cùng bất ngờ và kinh ngạc!
Ông ta ở đại sứ quán Đông Doanh ở Trung Hải, mà lại không biết chuyện ở thương hội Đông Doanh Giang Nam!
“Diệp Bắc Minh… Là Diệp Bắc Minh… Nó đã đánh vào thương hội…", Koizumi Kotaro lớn tiếng gào thét.
Bộp!
Đầu dây bên kia phát ra một tiếng vang rất lớn!
Suýt chút nữa phá rách cả màng nhĩ của Masao Tokugawa!
Âm thanh đã dừng lại.
Masao Tokugawa nói to: “Alo! Alo! Alo? Kotaro, Kotaro, nói gì đi! Alo?”
“Đáng chết! Mau, lập tức đi thăm dò xem rốt cuộc ở Giang Nam đã xảy ta chuyện gì!"
Bộp!
Một đấm cuối cùng của Diệp Bắc Minh rơi xuống!
Tấm thép dày năm centimet đã bị anh đục lỗ.
Một lỗ hổng hình chữ nhật bị anh đánh nát ra!
Tấm thép bay vào trong, trực tiếp phá nát bàn làm việc trước mặt Koizumi Kotaro.
Điện thoại đã cúp!