“Ai đến vậy??” Giang Mục Dã không nén nổi tò mò nhìn về phía Trương Nhuệ, nãy giờ mắt anh ta cứ giật giật liên hồi...
Trương Duệ vội vội vàng vàng giải thích cho bọn họ nghe: “Lát nữa Tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị Lục Đình Kiêu sẽ đến đây thị sát, đạo diễn đã đi đón rồi, độ quan trọng của cảnh quay lần này không cần tôi nói cho hai người nữa rồi đúng không? Thế nên hôm nay nhất định phải diễn cho thật tốt biết chưa?”
Ninh Tịch ngây ra: “Lục Đình Kiêu? Phó đạo diễn, có phải là ông nhầm rồi không? Phải là Lục Cảnh Lễ mới đúng chứ?”
“Không sai đâu! Lục Cảnh Lễ cũng đến! Mau đi chuẩn bị đi!” Trương Nhuệ nói rồi vội vàng chạy đi dặn dò những nhân viên khác trong đoàn.
Ninh Tịch ngoáy ngoáy lỗ tai: “Lông vàng, vừa nãy tôi không nghe nhầm đấy chứ? Phó đạo diễn bảo là Lục Đình Kiêu sẽ đến?”
“Bà không nghe nhầm đâu, tôi cũng nghe thế đấy.” Mặt của Giang Mục Dã sầm sa sầm sì.
Mẹ! Thảm nào anh lại cứ có dự cảm không lành!!
Trương Nhuệ vội vàng đi dẹp hiện trường, đuổi hết những người không liên quan đi, sau đó nhanh chóng chuẩn bị ghế ngồi, ô che, đồ uống sẵn sàng.
Một lúc sau, người cuối cũng cũng xuất hiện.
Dẫn đầu là Lục Đình Kiêu - gương mặt điển trai, vest đen giày da, khí thế bức người, Lục Cảnh Lễ lắc lư theo sau, vây quanh hai người là những nhân vật quan trọng của đoàn làm phim, Vương Thái Hòa đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về đoàn làm phim cùng với tiến độ của công việc…
Quách Khải Thắng nhiệt tình đưa hai người đến vị trí quan sát tốt nhất: “Lục tổng, Nhị Thiếu! Hôm nay hai vị đến quả thật đúng lúc, cảnh quay ngày hôm nay rất đặc sắc!”
“Thế à? Cảnh hôm nay là cảnh gì vậy?” Lục Cảnh Lễ ném một quả nho vào miệng, có chút hứng thú hỏi.
Quách Khải Thắng thao thao bất tuyệt một hồi về tình tiết trong kịch bản: “… Sau khi thay đổi kịch bản chỉ còn duy nhất một cảnh hôn này thôi, chúng tôi sẽ cố gắng đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất…”
“Ôi má ơi.” Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi. Cái định mệnh nhà nó! Thế mà lại là cảnh hôn!!!
Vừa mới đến đã gặp đúng phải cảnh hôn, hơn nữa hình như còn là cảnh hôn của cái hôm mưa đá nhân tạo nữa chứ! Cái số này đúng là... Cạn cmn lời luôn rồi!
Từ đầu đến cuối Lục Đình Kiêu vẫn không tỏ vẻ gì, anh tuy ngồi ở đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hồn anh không ở đây, chẳng nói năng gì cũng chẳng chú ý tới tình hình xung quanh.
Quách Khải Thắng có chút lúng túng, dù sao ông cũng đã sớm nghe đồn về tính tình của vị này, cho nên cũng không để ý, nói tiếp: “Diễn xuất của Ninh Tịch và Giang Mục Dã đều rất tốt, hiếm có một cái nữa chính là bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, những cảnh quay chung của bọn họ trên cơ bản chỉ cần một lần là hoàn thành!”
Trong lòng Quách Khải Thắng đang nghĩ, ông khen nghệ sĩ của công ty bọn họ chắc là không sai đúng không?
Lục Đình Kiêu ngồi ngay ngắn trên ghế, tiện tay đón lấy chén trà Lục Cảnh Lễ đưa đến, nhẹ nhành thở ra hai chữ: "Thế sao?”
“Đúng thế, đúng thế! Không biết ngài có xem tin tức giải trí hay không, hai cảnh quay hôm qua khó như thế mà bọn họ chỉ cần một lần là qua…” Quách Khải Thắng tiếp tục lải nhải, càng nói lại càng cảm thấy sống lưng mình lành lạnh.
Lục Cảnh Lễ khẽ ho một tiếng, kịp thời chặn đề tài này lại: “Được rồi được rồi, bắt đầu đi!”
“Được được, chúng ta bắt đầu thôi!” Quách Khải Thắng như được đại xá vội vàng chạy đi chuẩn bị.
“Bộ phận ánh sáng, máy quay… Mọi người chuẩn bị nào! Các diễn viên vào vị trí!”
Mọi nhân viên trong đoàn đều nơm nớp lo sợ chuẩn bị mọi thứ, chỉ sợ có cái gì không ổn, mẹ ơi, Đại boss đang đích thân quan sát đấy!
Lục Đình Kiêu bận rộn trăm bề, đâu ra thời gian quản lý mấy việc lặt vặt của công ty, huống chi là còn đích thân đến quan sát, đây là chuyện trước giờ chưa từng có! Sau này mang chuyện này đi lấy le với bạn chắc mát mặt lắm!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 265: Móe! Thế mà lại là cảnh hôn!!!
Chương 265: Móe! Thế mà lại là cảnh hôn!!!