“Bây giờ tôi là Võ Linh, Võ Vương chính là cảnh giới tiếp theo”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút mong đợi.
“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rốt cuộc có thứ gì?”
Tòa bảo tháp như vậy có thể dùng ý thức trao đổi với anh.
Còn có thể khiến thần hồn của anh tiến vào một không gian tương tự với giả tưởng.
Quả thật là thần bí!
Thứ đồ này còn là đồ mẹ để lại, Diệp Bắc Minh muốn biết bí mật của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thần bí cười: “Các loại công pháp, thân pháp, phương thuốc, thần binh lợi khí, y thuật, tóm lại đồ cậu nghĩ đến thì nó đều có!”
Trao đổi hoàn tất.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra.
Ngụy Yên Nhiên đang đắp mặt nạ bên cạnh.
Diệp Bắc Minh đột nhiên nhìn sang, cô ta bị dọa cho giật mình.
Ngã từ xuống ghế sofa, một làn da trắng thoáng qua.
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô sao thế?”
Ngụy Yên Nhiên ngượng ngùng: “Không, không có gì”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Lần trước tôi giúp cô sửa một đơn thuốc, công việc của cô chắc hẳn được tiếp xúc qua rất nhiều dược liệu?”
“Tôi là người phụ trách về mặt nghiên cứu dược liệu của nhà họ Ngụy, sao vậy?”, Ngụy Yên Nhiên nhìn anh.
Diệp Bắc Minh nói: “Tôi cần ba loại thuốc”.
“Cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim”.
“Có thể giúp tôi tìm không? Tôi mua theo giá thị trường”.
Ngụy Yên Nhiên trực tiếp đồng ý.
Cô ta rất vui vẻ giúp đỡ Diệp Bắc Minh: “Cái này có vấn đề gì chứ, chút dược liệu thôi mà”.
“Tôi miễn phí cho anh”.
“Cảm ơn”.
Diệp Bắc Minh nói ra hai chữ.
Ngụy Yên Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
Uống một hớp nước, che giấu vẻ ngượng ngùng.
“Cô có hứng thú với tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
“Khụ khụ… Ách, tôi…”