Có điều, những chuyện trông có vẻ rất đơn giản, như khiến Tiểu Bảo ngoan ngoãn ra khỏi nhà đi chơi với cô, còn vui vẻ chơi cả đêm như vậy...
Ngoài Ninh Tịch ra, căn bản không một ai có thể thể làm được.
Kể cả là bác sĩ Tần Mộc Phong, người đã nghiên cứu về bệnh tình của Tiểu Bảo bao năm nay, những chuyện mà anh có thể làm được cũng rất hạn chế.
Trước đây, họ nghĩ rằng việc có thể khiến Tiểu Bảo hồi phục lại việc giao tiếp bằng văn tự đơn giản đã là cực hạn rồi, hôm nay hai nụ hôn kia còn khiến họ kinh ngạc và vui mừng hơn.
Hóa ra, Tiểu Bảo còn có hi vọng tiếp tục phục hồi, thậm chí sẽ có một ngày có thể như đứa trẻ bình thường khác, biết cười và làm nũng với họ.
Thật chí, còn có thể nói chuyện nữa...
Mà mấu chốt của tất cả những điều này đều nằm ở cô gái mà họ nghĩ rằng sẽ làm tổn thương tới Tiểu Bảo. Thế là, bọn bọ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Lục Sùng Sơn từ ái nhìn đứa cháu nhỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa mỉm cười vừa hôn mình của Tiểu Bảo thật khiến ông giờ vẫn còn cảm giác, có thể khiến ông phải dùng bất cứ điều gì để đánh đổi ông cũng sẽ không hề do dự.
Ban nãy, vẫn luôn là Lục lão phu nhân dò hỏi, lúc này, Lục Sùng Sơn không nhịn nổi nữa tự mình mở miệng: "Theo tôi biết, cô Ninh giờ đang làm diễn viên nhỉ?"
Ninh Tịch gật đầu: "Vâng ạ."
Chuyển tới chủ đề này, Ninh Tịch cảm thấy rất an tâm, thế lực của Lục gia tuy đúng là đáng sợ nhưng dù sao thì cô cũng không có ý đồ gì với Lục gia, càng không thể trở thành con dâu nhà họ, nên chẳng việc gì cô phải sợ ông cả.
"Không biết hiện tại thu nhập của cô Ninh đây là bao nhiêu." Lục Sùng Sơn lại hỏi.
Thấy ông hỏi vậy, Ninh Tịch cảm thấy hơi khó hiểu. Lão gia tử hỏi cô vấn đề này là có ý gì?
Có điều, Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu ở bên cạnh cô đều hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cha mình, họ hiểu ông đang định làm gì.
Tuy Ninh Tịch không rõ ý của Lục Sùng Sơn, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Công việc của cháu giờ mới bắt đầu khởi sắc, thu nhập không cao, bộ phim đầu tay là do ông chủ nhận giúp cháu, trừ đi phần chia cho công ty, cháu nhận được 5 vạn."
Lục Sùng Sơn gật đầu, ông hỏi tiếp: "Vậy, không biết cô Ninh đây có hứng thú chuyển qua nghề khác không?"
"Chuyển nghề?" Ninh Tịch nhíu mày.
"Không sai, tôi mong có thể mời cô Ninh đây đến Lục gia, làm gia sư riêng cho Tiểu Bảo. Còn về tiền nong, tuyết đối có thể khiến cô hài lòng. Tôi có thể đảm bảo, nghệ sĩ có thu nhập cao nhất trong làng giải trí cũng không có thu nhập cao bằng công việc này của cô đâu." Lúc Lục Sùng Sơn nói lời này, ông như đã dự tính trước được mọi việc.
Vì ông tin chắc rằng với điều kiện như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Cô vào làng giải trí là vì cái gì? Còn chẳng phải vì giới giải trí kiếm tiền nhanh sao?
Vậy ông sẽ cho cô một bước lên trời? Ông không tin cô có thể chống đỡ lại được sự cám dỗ này!
Thấy Lục Sùng Sơn nói vậy, Ninh Tịch giật giật khóe miệng, đáy mắt hiện lên một tia cương quyết cùng khinh thường khó phát hiện.
Vì đối phương là cha của Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ, là ông nội của Tiểu Bảo nên cô mới không nói lời khó nghe, cô cố gắng dùng cách ôn hòa nhất để trả lời ông: "Thật xin lỗi Lục lão tiên sinh, ai cũng có chí hướng riêng của mình."
Cô không nói gì thừa thãi hơn nữa, vì đẳng cấp và cấp bậc của hai bên chênh nhau khá lớn, kể cả cô có nói nhiều với ông, ông cũng không hiểu.
Câu trả lời của Ninh Tịch hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông.
Lục Sùng Sơn liền tỏ ra không vui, trầm giọng nói: "Cô Ninh đây là chê điều kiện mà Lục mỗ đưa ra không đủ cao sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 298: Chống lại cám dỗ
Chương 298: Chống lại cám dỗ