Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn có chức năng trữ vật, bất kỳ thứ gì của ký chủ cũng có thể chứa ở bên trong”.
“Chỉ cần một ý niệm của cậu là được, không tin thì cậu thử đi”.
“Vậy sao?”, đôi mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Trong lòng anh thầm niệm kiếm Đoạn Long!
Hư ảnh trong tay lấp lóe, ngưng thành vật thật.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện.
“Lợi hại thế sao?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Chức năng trữ vật không gian Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật nghịch thiên.
“Đừng kinh ngạc nữa, cậu không còn nhiều thời gian đâu”.
“Cậu luyện đan, tăng cấp, luyện kiếm đã qua hai ngày rưỡi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh vừa nhìn thời gian trên điện thoại.
Vội vàng cất kiếm Đoạn Long đi.
Bắt đầu luyện chế đan dưỡng nhan!
Chỉ lúc sau, trong phòng thí nghiệm ngập tràn mùi thuốc.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thí nghiệm.
Ngụy Yên Nhiên đã đợi hai ngày rưỡi.
Một đám nguyên lão trong phòng thí nghiệm sớm đã tái xanh mặt.
Có người nóng tính nhảy lên chửi mắng.
Một nguyên lão có thâm niên lâu năm chỉ vào mặt Ngụy Yên Nhiên: “Ngụy Yên Nhiên, tôi là nguyên lão nghiên cứu cùng mẹ cô”.
“Cô xem cô, bây giờ đang làm gì hả?”
“Nghiên cứu xảy ra sai sót thì cũng thôi đi”.
“Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải dự bán đan dưỡng sinh ra bên ngoài!”
“Mà cho đến bây giờ, đến cái lông cũng chưa nhìn thấy”.
“Cô còn cho người ngoài sử dụng phòng thí nghiệm, đầu óc cô đang nghĩ gì thế hả?”