Diệp Bắc Minh giơ chân đạp thẳng lên bụng của Triệu Lâm.
Cô ta lăn xuống sân khấu như chó chết!
“Anh dám đánh tôi? Công ty dược phẩm Thiên Hương các người xong rồi!”, Triệu Lâm phát điên bò dậy, gào thét về phía Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên: “Hôm nay, nếu các người không lấy ra đan dưỡng nhan”.
“Hoặc là đan dưỡng nhan không có hiệu quả, thì tôi sẽ bóc phốt các người trên tạp chí thời thượng!”
Diệp Bắc Minh cũng chẳng có ý muốn nhìn cô ta thêm một cái.
Trực tiếp lên tiếng: “Đan dưỡng nhan ở chỗ tôi, tôi lười giới thiệu”.
“Một người bất kỳ lên đây, miễn phí dùng thử một viên đan dưỡng nhan!”
Chỉ cần khiến mọi người nhìn thấy hiệu quả của đan dưỡng nhan.
Đều có tác dụng hơn giới thiệu gì đó!
Giới thiệu cái gì chứ!
Mọi người lập tức yên tĩnh!
Tỏ vẻ hiếu kỳ, chẳng lẽ đan dưỡng nhan thực sự có hiểu quả như sao?
Triệu Lâm cười lạnh lùng một tiếng, nháy mắt.
Lập tức một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm tuổi đi ra: “Để tôi, chẳng phải đan dưỡng nhan cùa các người có thể khiến người ta trở lại dung mạo tuổi hai mươi sao?”
“Để tôi thử!”
“Được, mời lên sân khấu”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.
Người phụ nữ đi lên sân khấu.
Diệp Bắc Minh bảo người bê một chiếc ghế lên cho cô ta ngồi.
Sau đó, lấy ra một viên đan dưỡng nhan cho người phụ nữ uống.
Sau khi uống xong, dùng một chiếc khăn trắng chùm lên mặt người phụ nữ đó.
“Anh đang làm gì thế?”
Người phụ nữ uống đan dưỡng nhan cau mày.
Diệp Bắc Minh nói: “Để mọi người thấy rõ hiệu quả”.
“Được, tôi cũng muốn xem xem có hiệu quả gì”, người phụ nữ hừ lạnh lùng một tiếng, vốn không tin.