“Cố Gia Huy chết tiệt! Tôi nguyền rủa anh bị trừ lương, nguyền rủa anh bị thủ trưởng mắng, nguyền rủa anh không làm xong việc được giao!”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ tức giận, cô nhìn cổ tay trống không của mình mà trong lòng có chút không nỡ, chỉ là cô không hề hối hận.
Đối xử với loại đàn ông xấu xa như thể thì nguyên tắc của cô là một lần bất trung trăm lần vứt!
Rất nhanh vòng tay đã được đưa đến chỗ Cố Gia Bảo, ông ấy đang đánh cờ với bạn tốt.
Ngôn Dương cười hì hì rồi nói: “Chậc chậc chậc, đây không phải là vòng tay ngọc gia truyền của nhà ông sao? Sao lại bị người ta trả về rồi?”
“Ông ngậm miệng lại cho tôi, mau cút đi, không chơi nữa.”
Ông ấy nói tới đây thì đưa tay đẩy một cái, làm loạn cả bàn cờ vây.
Ngôn Dương trợn tròn mắt.
“Móa, cái ông kia, ông sắp thua rồi nên mới hủy cờ đúng không?”
“Tôi thua ư? Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi thua?” Cố Gia Bảo bắt đầu chơi xấu.
Ngôn Dương tức giận tới nỗi thịt cả người ông run lên, ông ấy rất muốn giáng một cái tát vào mặt mo của Cố Gia Bảo.
Giành con dâu với ông không tính, bây giờ còn hủy cờ quyt nợ!
Nhưng vì con dâu, Ngôn Dương nhịn một chút vậy!
“Cô nhóc nhà họ Hứa kia trả vòng tay lại, vậy cũng có nghĩa là cô bé ấy không liên quan gì tới thằng ba nhà ông nữa đúng không?”
“Ông muốn làm gì?” Cố Gia Bảo nhíu mày, ông nhìn về phía Ngôn Dương trước mặt với vẻ cảnh giác.
“Con trai tôi thích con bé, nhà tôi chỉ có mỗi một đứa độc định. Ông nhìn ông đi, nhà ông có tận bốn đứa, mặc dù một đứa mất rồi nhưng vẫn còn ba. Ông đã có cháu nội rồi, ông khỏe tới nỗi sống tới lúc có chắt trai cũng không có vấn đề gì. Ông nhìn tôi đi, bây giờ cả bóng dáng con dâu cũng chưa thấy đâu, tôi mới hơn bốn mươi tuổi mà đã có tóc bạc. Nếu không thì ông nhường cô bé này cho tôi đi.”
“Tôi đã cố ý đi trường học thăm dò, cô bé này xinh xắn đáng yêu, cũng rất hiền lành. Nhìn cái mông kia là biết mắn đẻ, sinh cho nhà chúng tôi vài đứa cháu trai mập mạp thật là tốt biết bao.”
“Ông không biết xấu hổ, ông còn dám giành con dâu của tôi à? Thậm chí ông còn nhìn chằm chằm vào mông của con dâu tôi ư? Thằng nhóc thúi này muốn chết đúng không?” Cố Gia Bảo tức tới râu tóc dựng ngược lên, ông vỗ bàn rồi nói. Ngôn Dương chỉ vào cái mũi của Cố Gia Bảo rồi cả giận nói: “Ông già này, tâm tình tốt thì xưng huynh gọi đệ với tôi, tâm trạng không tốt thì gọi là thằng nhóc thúi. Tôi nói cho ông biết, con trai tôi đẹp trai, cao to, hơn nữa còn chẳng có nội chiến trong dòng họ. Ông nhìn mấy cái chuyện rách nát của nhà ông đi, nói ra là khiến người ta cười nhạo cho! Thằng ba nhà ông có cái gì, có tiền hay có sắc? Tôi khuyên ông tha cho cô nhóc kia đi, đừng có hại người ta!”
“Thằng nhóc thúi này, cút đi cho tôi! Có tin tôi đánh gãy cái đùi chó của ông không hả?”
Cố Gia Bảo thấy Ngôn Dương để ý tới con dâu nhà mình, lại còn chê bai thằng ba của ông.
Cố Gia Bảo trực tiếp giơ gậy lên rồi đánh vào người Ngôn Dương.
“Móa, cái ông già chết tiệt này.”
Ngôn Dương vội vàng nhảy nhót tránh né, cuối cùng thì bị đuổi ra khỏi cửa chính nhà họ Cố.
“Tôi muốn cạnh tranh công bằng với ông!”
Bich!
Cửa bị đóng lại, nhốt Ngôn Dương ở ngoài.
“Ông chờ đó cho tôi. Cái ông già chết tiệt này. Tôi không tin là con trai tôi không thắng được con trai ông. Hừ!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 106
Chương 106