“Anh muốn tiền à?” Hứa Minh Tâm hỏi một cách cẩn thận.
Cô vừa nói xong thì đã bị Cố Gia Huy đạp xuống.
“Mẹ ơi.”
Cô ngã chổng mông.
“Cố Gia Huy, anh ác quá rồi đấy.”
“Ai dạy em mấy câu này?”
Cố Gia Huy ngồi dậy rồi mở mắt nhìn Hứa Minh Tâm và nói.
Trong đôi mắt đó có chút sợ mơ màng do vừa tỉnh, nhưng vẫn rất sắc bén cơ trí, vô cùng thâm thúy.
Hứa Minh Tâm vuốt vuốt cái mông mình rồi nói với vẻ đáng thương: “Trong tiểu thuyết, nữ chính ngủ nam chính xong rồi đều sẽ để lại một chút tiền. Bình thường đều không vượt quá năm trăm ngàn. Sau khi làm nhục nam chính thì nam chính sẽ bắt đầu buộc cả trái tim lên người nữ chính.”
“Còn có chuyện này nữa à? Vậy em cho anh tiền, mau nhục nhã anh đi. Nhanh lên.”
Cố Gia Huy nói với vẻ thúc giục. “A?” Hứa Minh Tâm có chút không thể hiểu nổi, đây là logic kiểu gì thế chứ.
“Em… em không mang theo tiền.”
“Vậy em mau về lấy đi, quay lại đưa anh.”
Cố Gia Huy dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm không khỏi cảm thán trong lòng. Cô không ngờ Cố Gia Huy thích loại chuyện này cơ đấy.
Hứa Minh Tâm vội vàng rời khỏi căn phòng của anh, lại phải cẩn thận từng li từng tí, sợ người khác phát hiện.
Bạch Thư Hân thấy cô trở về thì với cái vẻ lén lút như trộm đấy thì không kiềm chế được mà cười rồi trêu ghẹo: “Ngủ cũng ngủ rồi, còn giả vờ như tình nhân ngầm, cậu không thấy mệt à?”
“Mệt chứ, nhưng mệt còn đỡ hơn là bị người đánh chết!”
Khi Hứa Minh Tâm tìm ví tiền thì cũng nhận được tin nhắn mà Cố Gia Huy gửi tới. Anh bảo cô chín giờ đi tới rừng lá phong để tính phí tổn tối hôm qua.
Hứa Minh Tâm muốn hỏi một chút, ngủ loại trai đẹp hoàn hảo như thế này thì phải trả bao nhiêu tiền.
Mười triệu… hình như không đủ. Cô khóc không ra nước mắt, còn chưa ăn được bữa cơm nào mà đã mất ráo.
Hôm nay chuẩn bị leo núi, mọi người đều đã nghỉ ngơi cả một buổi tối nên rất có tinh thần.
Mọi người tụ tập ăn sáng. Hứa Minh Tâm vừa mới ăn xong thì đã nhận được tin nhắn của Cố Gia Huy, anh bảo cô đi tới phòng của anh, nhớ mang theo tiền.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm nhíu lại, mặc dù cô rất đau lòng cái ví của mình nhưng không dám vi phạm lời nói của Cố Gia Huy.
Hứa Minh Tâm nhìn thoáng qua bàn ăn, tất cả mọi người đều đang ngồi vừa ăn vừa tám chuyện, cũng chẳng ai chú ý tới mình.
Cô đi về hướng nhà vệ sinh, sau đó chạy như một làn khói tới cửa sau. Hứa Minh Tâm cảm giác như mình là xã hội đen vậy.
Cô thở hồng hộc đi tới phòng của Cố Gia Huy. Cửa không khóa nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa ra.
Sáng nay Cố Gia Huy vừa mới tắm, anh chỉ quấn một cái khăn rồi đi ra ngoài.
Đột nhiên Hứa Minh Tâm nhìn thấy nửa người trên lộ ra ngoài không khí của Cố Gia Huy thì bị dọa đến nỗi run lên, cô vội vàng quay lưng lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 183
Chương 183